Cơn mưa liên tục bảy tám ngày rốt cuộc đi qua. Có câu là "nhất trường thu vũ nhất trường hàn, thập trường thu vũ yếu xuyên miên", trận mưa kéo dài này có công hiệu của mười trận, làm cho nhiệt độ không khí hạ xuống cực thấp.
Thẩm Mặc đã mặc áo khoác, hâm nóng rượu, bày hai đĩa thức ăn, cùng mấy người Từ Vị, Tôn Đĩnh, Chư Đại Thụ ngồi ở trong đình tại viện tử, vừa uống rượu vừa trò chuyện.
- Bích vân thiên, hoàng hoa địa. Tây phong khẩn, bắc nhạn nam phi. Hiểu lai thùy nhiễm phong lâm túy?
Từ Vị nhìn hồng nhạn trên bầu trời, rung đùi đắc ý nói:
- Lá phong trên Hương Sơn chắc cũng đỏ rồi, bớt thời giờ cùng đi xem cái nhỉ.
Lập tức đưa tới tiếng phụ họa của mọi người, duy chỉ có Thẩm Mặc lắc đầu nói:
- Ta cũng không dám ra khỏi thành.
Mấy người đầu tiên là sửng sốt, chợt cười phá lên:
- Chuyết Ngôn huynh cũng cẩn thận quá đấy, tiểu các lão đó mặc dù kêu gào muốn trả thù, nhưng huynh đâu có đối nghịch với hắn, sao hắn có thể theo dõi huynh sát sao thế được?
- Cẩn thận dùng được thuyền vạn năm.
Thẩm Mặc lắc đầu cười nói:
- Dù gì ta cũng là chủ khảo thi hương.
Thấy đầu lĩnh không đi, kế hoạch du lãm Hương Sơn của mọi người đành phải hủy bỏ. Thẩm Mặc nói:
- Mọi người cứ đi đi, không cần chờ ta.
Tôn Đĩnh cười ha ha nói:
- Lá phong năm nào chả đỏ, để sang năm đi cũng không sao.
Rồi uống một ngụm rượu:
- Hơn nữa mấy người chúng ta không định được hướng đi, trong lòng khó tránh khỏi lo sợ, đi chơi cũng không thoải mái.
Theo lệ nhiệm kỳ của quan viên đều là chín năm, ba năm một khảo, sau khi chín năm ba lần khảo mãn, mới có thể hoặc thăng hoặc giáng, hoặc dùng vào việc khác, nhưng hiện giờ bầu không khí quan trường rất ngột ngạt, ba năm lại có thay đổi mới, căn bản không đợi được khảo mãn.
Bọn Tôn Đĩnh ba năm trước đây tốt nghiệp từ Hàn Lâm viện, từng người phân phối đến các nha môn khác nhau, Tôn Lung thụ chức Binh bộ chủ sự ti Võ khố... cũng chính là quan quân giới, một công việc cực kỳ béo bở, nhưng bản tính hắn ngay thẳng, không quen nhìn bè lũ xu nịnh, thường xuyên phát sinh xung đột với đồng liêu, Binh bộ thượng thư khi đó là Dương Bác cũng rất thưởng thức hắn, vì bảo hộ hắn, cố ý lợi dụng quan hệ điều hắn ra khỏi kinh thành, đi Sơn Đông Thanh Châu đảm nhiệm tri phủ. Năm ngoái mới nhậm chức, phỏng chừng lần này hắn khỏi bị động tới nữa.
Chư Đại Thụ và Đào Đại Lâm vẫn đang chỉnh lý [Nguyên Sử], cũng đã gần hoàn thành. Chuẩn bị sang năm sẽ tiến hiến cho hoàng thượng. Sáu năm chịu khó sẽ không uổng phí, chỉ cần long nhan đại duyệt, hoàng đế sẽ đích thân an bài chức vụ cho họ, vậy sau này tiền đồ sẽ vững như thép, cho nên hai người họ cũng không lo lắng.
Từ Vị, ban đầu là Hàn Lâm Thị độc, theo hầu bên cạnh hoàng đế, sáu năm qua đã thăng làm Thị giảng học sĩ, phó hiệu trưởng Hàn Lâm viện, bản thân hắn thì không có hứng thú với sĩ đồ, ngay cả chỗ hoàng đế cũng câu được câu không, căn bản không hầu hạ cẩn thận như những người khác, cho nên càng sẽ không quan tâm mình đi đâu, tự nhiên cũng không có gì để mà lo.
Thẩm Mặc nhìn quanh một vòng, chân chính phải quan tâm chính là hai người Ngô Đoái và Tôn Đĩnh -- Tôn Đĩnh, tại Hàn Lâm viện sau khi đọc xong Thứ cát sĩ, thụ chức Biên tu lại tiếp tục đào tạo thêm ba năm, bản thân hắn rất không muốn đi tiếp trên con đường học thuật, vì thế đang rất khổ não, mà Ngô Đoái đi ra từ Hàn Lâm, cùng Tôn Lung ở tại Binh bộ, nhậm chức phương ti chủ sự... Mặc dù cùng là chủ sự, nhưng ti của hắn nổi danh là "quỷ cũng không để ý", chức phương ti là để làm gì? chưởng quản địa đồ điển tịch, thiết kế kế hoạch tác chiến cho quân đội, nhưng cái loại đóng cửa tạo thành thế này tướng lĩnh người ta hơn phân nửa sẽ không nghe. Có câu là "tham mưu không mang theo trưởng thì đánh rắm cũng không kêu", nói chính là bọn họ.
Ngô Đoái mặc dù cẩn trọng, nhưng ba năm ghẻ lạnh ngồi không hắn cũng muốn thay đổi một nơi khác.
~~
Mọi người một vòng đều nói hết tình huống, liền cùng nhau hỏi Thẩm Mặc:
- Vậy còn huynh có dự định gì?
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Ta à, không có dự định gì khác, làm tốt chức Giáo thư của ta là được rồi.
- Trời ạ Chuyết Ngôn huynh, huynh là người đỗ đạt trước nhất trong số các đồng niên.
Tôn Đĩnh nói toáng lên:
- Nhưng nếu mà chậm trễ, sẽ bị người khác vượt qua đấy.
- Vượt qua không phải càng tốt sao?
Thẩm Mặc cười nói với hắn:
- Có một đồng học chức quan lớn hơn mình, đó là một chuyện rất đáng mừng...
Mọi người thì không tin những lời của ý, cùng nhau lắc đầu nói:
- Nghĩ một đằng nói một nẻo, nghĩ một đằng nói một nẻo!
Thẩm Mặc bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Không tin thì thôi vậy.
Rồi đổi đề tài, nói với Ngô Đoái và Tôn Đĩnh:
- Hai người định đi đâu?
Tôn Đĩnh nói:
- Ta còn chưa nghĩ ra, dù sao thì đừng ngồi không là được rồi.
Rồi cười nói:
- Nếu như ngươi hỗ trợ, đưa ta đến bộ thì còn gì bằng.
Thẩm Mặc chỉ cười, lại nhìn sang Ngô Đoái, nghe được hắn nói ra lời kinh người:
- Ta muốn đi Tuyên Đại.
- Tuyên Đại?
Mọi người giật mình nói:
- Kinh thành tốt lành thì không ở, thích qua đó thân thiết với người Mông Cổ hả?
- Ừm.
Ngô Đoái lại gật đầu nói:
- Ta làm chức phương ti này đã ba năm, cả ngày tiếp xúc với binh thư chiến lệ, loại cảm giác sỉ nhục nó càng ngày càng mãnh liệt.
Rồi nặng nề thở dài:
- Đại Minh ta con dân triệu ức, trăm vạn tướng sĩ, nhưng lại bị Mông Cổ chỉ hơn 10 vạn nhân mã đánh cho không lực hoàn thủ. Nỗi nhục này làm cho ta hàng ngày ăn ngủ không ngon, cho nên ta muốn đi Tuyên Đại nhìn xem bọn thát tử này có phải thật sự ba đầu sáu tay, kim cương bất hoại hay không?
Mọi người nghe vậy lặng lẽ, Thẩm Mặc khẽ nói:
- Quân Trạch huynh, lẽ ra hảo nam nhi thì phải nên như vậy, nhưng huynh cũng phải nhìn hoàn cảnh của công việc. Hiện tại tổng đốc Tuyên Đại Dương Thuận nhu nhược vô năng, tham lam hung ác, cam làm tay sai cho Nghiêm đảng, đối nội bạo ngược bất nhân, đối ngoại lại khiếp đảm sợ chiến...
Rồi kể ra vài chuyện lạ khiến người ta sợ hãi:
- Xa không nói, chỉ nói tháng 8 năm nay, Thát Lỗ Yêm Đáp xâm nhập Đại Đồng, phá liền hơn 40 bảo*, bắt đi nhân khẩu Đại Minh ta nhiều không tính nổi. Dương Thuận kia nắm trong tay 20 vạn biên quân nhưng lại sợ chiến bại vấn tội, mắt thấy bách tính ta chịu cảnh gian dâm cướp bóc mà vẫn án binh bất động.
/*bảo (những thành trấn hoặc thôn làng có tường đất bao quanh - thường dùng trong địa danh)
Nghe Thẩm Mặc nói về thảm sự nơi biên cương, bầu không khí thoải mái trên bữa tiệc cũng sạch bách không còn, mọi người sắc mặt ngưng trọng, không ai nói ra tiếng nào, yên lặng nghe y bi thương kể tiếp:
- Chờ đến khi Thát Lỗ cướp đủ rồi bỏ đi, Dương Thuận mới khiển binh điều tướng, làm ra vẻ truy kích, gõ la đánh trống, dương cờ nã pháo, tất cả đều là giở trò, thát tử thì đâu còn cái bóng nào?
Ngô Đoái nghe vậy không tin:
- Trận chiến đó không phải là thắng sao? ta nhớ rất rõ tin chiến thắng hắn thượng tấu Binh bộ, nói là chém đầu giặc hơn 800, có thể coi là đệ nhất đại thắng năm nay.
- Đại thắng cái chó gì!
Thẩm Mặc bỗng giận không thể nhịn nói:
- Ngươi nói thủ cấp đó thật sự là của thát tử hả?
Rồi đau lòng nói:
- Không, đó đều là của con dân Đại Minh ta đi tránh chiến loạn! Tặc tử Dương Thuận lo sợ thực tình bị tiết lộ sẽ chịu hoạch tội, nên mật dụ cho tướng sĩ: "tìm bình dân tránh binh, biến tóc của họ thành hình dạng người Mông Cổ sau đó chém đầu, để giả làm thủ cấp của Thát Lỗ, giải về Binh bộ báo công!" không biết bao nhiêu bách tính, không chết dưới gót sắt người Mông Cổ, nhưng lại trở thành vong hồn dưới đao của quân đội Đại Minh ta!
- Lẽ nào giám quân Ngự sử đều bị mù mắt? như vậy còn không tấu vạch tội hắn? - Ngô Đoái càng khó hiểu.
- Sớm bị hắn mua rồi.
Thẩm Mặc khinh miệt nói:
- Dương Thuận tặng 5000 lượng bạc cho Tuyên Đại Ngự sử Lộ Giai để bịt miệng của hắn, lại tặng 2 vạn lượng bạc cho Nghiêm Thế Phiên, mời hắn thay mặt chu toàn cho Binh bộ, tự nhiên tất cả thoả đáng, không ai phát hiện!
Mọi người xưa nay đều biết Thẩm Mặc ổn trọng, sẽ cũng không nói lung tung, lại không oán không cừu với Dương Thuận kia, nên không thể hãm hại hắn được. Nhưng việc này quá mức kinh sợ người nghe, khiến họ thật khó có thể tin, thế là đều gặng hỏi tin tức y lấy được từ đâu.
Thẩm Mặc còn chưa nói thì Từ Vị đã lên tiếng:
- Mọi người không biết lão sư hắn đang ở Tuyên Phủ sao?
Thẩm Mặc gật đầu rồi khẽ nói:
- Ta và lão sư mỗi tháng thư từ qua lại, đây đều là những việc hắn tận mắt nhìn thấy, tự tay viết ra.
Rồi nghiêm mặt nói:
- Lão sư của ta bản tính đoan chính, tuyệt sẽ không hãm hại bất kỳ ai, nếu ông ấy đã nói thì chắc chắn có việc này.
- Vì sao không thượng thư vạch tội Dương Thuận kia?
Đào Đại Lâm hỏi:
- Chắc hẳn lệnh sư viết thơ tố cáo cho huynh, chính là vì huynh có thể thay ông ấy tham tấu chứ gì?
Những người khác mặc dù không nói gì, nhưng nét mặt cũng giống như Đào Ngu Thần.