Một trận gió lạnh từ ngoài điện thổi vào khiến Thẩm Mặc không khỏi đánh run, nhưng y không hề phát giác, bởi vì hiện tại y cũng chìm đắm trong nỗi khiếp sợ thật lớn -- người Từ đảng kỳ thật không chắc chắn, hoặc là đã quên lần đình thôi trước Thẩm Mặc cũng không có tham gia, cho nên nếu như dựa theo kết quả lần trước thì Nghiêm đảng trừ đi một người, bên này thêm một người, nên lần này dù gì cũng thắng chắc.
Trên thực tế, Thẩm Mặc cũng nghĩ vậy... Nhưng kết quả vừa có thì 16 so với 18, Từ đảng vẫn thua!
Loại trừ mấy kiểu sai lầm vớ vẩn như có người bỏ nhầm đậu, thì chỉ có một giải thích -- trong số người lần trước ủng hộ Từ đảng chí ít có hai người đã sửa thành ủng hộ Nghiêm đảng rồi.
Bất luận là Nghiêm đảng làm tốt công tác tổ chức, hay là hai vị lão huynh kia kỳ thật là gian tế thì đều đủ khiến Từ đảng phải điêu đứng, thậm chí sẽ làm cho giữa họ xuất hiện sự nghi ngờ, nội bộ tứ phân ngũ liệt, tự sụp đổ... Đây là đòn phản kích của Nghiêm Thế Phiên ư? tên mập đó vị miễn cũng ác liệt thật?
Thẩm Mặc nhìn Nghiêm Thế Phiên, lại nhìn Từ Giai, y đột nhiên nhớ tới một câu danh ngôn: "Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo!" Mặc dù cũng không đánh giá thấp năng lực của Từ các lão, nhưng ít ra ở trên truyện này, Từ Giai là heo thật rồi...
Vừa nghĩ đến đề cử xong Lễ bộ thượng thư thì sẽ đến tuần phủ Tô Tùng, trong lòng Thẩm Mặc càng ủ rũ hơn. Cho tới nay y cam chịu mạo hiểm, ba lần bốn lượt đối nghịch với Nghiêm Thế Phiên, đó không phải là bị vây bởi đạo nghĩa, cũng không phải ngứa mắt với tên mập độc nhãn. Ý đồ chỉ có một, đó chính là đuổi đi đám quan liêu Nghiêm đảng lòng tham không đáy, để cho ti Thị bạc có thể phát triển lớn mạnh trong một hoàn cảnh thuận lợi. Đó chính là đốm lửa tại phương diện kinh tế trong mục tiêu to lớn của y!
Ai đánh bài cũng biết cái cảm giác thắng nguyên một đêm nhưng đến sáng lại thua hết, đó là nỗi buồn có đập đầu vỡ cả tường nam cũng không nguôi được! Hiện tại Thẩm Mặc đang đối mặt với kết cục rổ tre đựng nước cũng bằng không, nỗi chán nản trong lòng quả thật vô biên vô hạn, làm cho gương mặt y cũng trở nên vặn vẹo.
Lúc này, bên cạnh có người nhỏ giọng thân thiết hỏi:
- Sao thế? sắc mặt gì khiếp quá vậy.
Nhờ có câu này mới làm cho Thẩm Mặc phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng cười nói:
- Hình như ăn bậy cái gì rồi...
Người bên cạnh lập tức nở nụ cười, đồng tình nói:
- Nhất định phải cố mà nhịn, bằng không thì xấu mặt lắm.
Thẩm Mặc cảm kích gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Ta nhịn được.
Rồi cúi đầu không nói gì, người bên cạnh cho rằng y đang cố nén cái kia nên thân thiết nhìn y, cũng không dám phát ra âm thanh, chỉ sợ sẽ dẫn động thiên băng.
Sự tình đương nhiên không bẩn thỉu như hắn nghĩ, Thẩm Mặc đâu có việc gì, đầu óc bắt đầu suy nghĩ đối sách. Y không khỏi thầm than: "Thật sự vạn bất đắc dĩ thì chỉ có thể giở trò bỉ ổi, bảo bọn Từ Hải giả làm hải tặc, nửa đường chặn giết tân nhiệm tuần phủ thôi..." Nhưng y cũng biết, đây căn bản không có tác dụng gì. Đại Minh không thiếu người, càng không thiếu người làm quan, nói không chừng Nghiêm Thế Phiên còn sẽ cảm tạ hung thủ vì cho hắn thêm một cơ hội kiếm tiền nữa chứ.
Cái gì? Ngươi nói tới một người giết một người, tới hai người giết hai người ư? lẽ nào triều đình là heo à? Một lần ngộ hại có thể xem như là ngoài ý muốn, lần thứ hai khẳng định không ai cho rằng như thế đâu. Đến khi nghiêm ngặt điều tra xuống, bố trí của mình tại Tô Châu khó tránh khỏi sẽ lòi cái đuôi ra, vậy triệt để kết thúc rồi.
Thẩm Mặc sầu nhưng chả biết làm sao, thậm chí hận không thể đâm đầu chết quách đi cho xong việc.
~~
Không quản Từ đảng và Thẩm Mặc chán nản thế nào, đình thôi thì vẫn phải tiếp tục tiến hành.
Nghiêm Thế Phiên rốt cuộc nhịn không được đắc ý nói:
- Từ các lão còn chờ gì nữa? có phải ngài đang khó chịu không, hay là để ta giúp ngài chủ trì cái nhỉ.
Từ Giai dù sao cũng là kinh nghiệm giang hồ, dẫu có sai lầm, dẫu có hoảng loạn thì cũng sẽ không loạn tới cùng. Nghe được Nghiêm Thế Phiên khiêu khích, ông thoáng cái trấn định lại, rồi thản nhiên cười nói:
- Đình thôi cần phải có nội các chủ trì, đây là quy củ không thay đổi, cho nên hảo ý của Nghiêm bộ đường bản quan chỉ có thể tâm lĩnh thôi.
Nghiêm Thế Phiên chạm phải cái đinh mềm không lớn không nhỏ nhưng hắn không chút phật lòng, cười hừ hừ nói:
- Được rồi, ta đứng một bên xem ngài chủ trì.
Hắn rất tự tin đối với kết quả kế tiếp, bởi vì tất cả hắn đều nắm giữ trong tay... Nghiêm đảng lấy uy phúc mà chuyên quyền 20 năm, các đại thần trong triều trên cơ bản đều là do bọn họ đề bạt, mặc dù sau đó có một số làm phản đầu phục Từ Giai, nhưng còn có nhiều người trung thành và thuần phục các lão tiểu các lão.
Trước kia hai nhóm người này phân biệt rõ ràng, nhưng từ Gia Tĩnh năm thứ 35, Nghiêm các lão phát hiện Từ Giai đã đuôi to khó vẫy, không thể triệt để diệt trừ, lão liền đình chỉ sách lược trước kia, đổi sang dùng phương pháp sảm sa tử(cài người), không ngừng hạ lệnh đối với một số bộ hạ tương đối bí mật, hoặc là bình thường biểu hiện tương đối ái muội, để cho bọn họ ẩn núp bên trong Từ đảng.
Tuy Từ Giai bản tính cẩn thận, nhưng khát vọng đối với lực lượng vẫn khiến ông ta có chút lơi là, để cho một số kẻ có mưu đồ thừa cơ gia nhập đội ngũ của mình. Cho nên lần đình thôi trước Nghiêm đảng và Từ đảng chỉ kém một phiếu, kỳ thật chỉ là một hiện tượng giả tạo, một mặt dùng để khiến Từ Giai lơ là, khiến ông ta làm ra phán đoán sai lầm, mặt khác cũng làm Gia Tĩnh hoàng đế lơ là, khiến ông ta cho rằng Nghiêm đảng cũng không có quyền khuynh triều dã, mà đã ngang với Từ đảng, tự nhiên sẽ buông lơi cảnh giác.
Kết quả, khi Từ đảng hát vang bài ca khải hoàn, khi phe mình sĩ khí uể oải thì Nghiêm Tung rốt cuộc sử dụng con bài đã mai phục nhiều năm, nhất cử nghịch chuyển thế cục!
Chỉ nhìn vào mấy thủ đoạn phiên vân phúc vũ này của Nghiêm các lão, Nghiêm Thế Phiên vốn được xưng người thông minh thiên hạ đệ nhất đã thua xa cha hắn rồi!
Từ Giai không rỗi mà đi lĩnh hội cao chiêu của đối thủ, bây giờ làm sao để qua một cửa này mới là điều quan trọng nhất. Nhưng có bài học lúc nãy rồi nên hiện tại ông ta hiểu rõ, nhân tuyển trước kia của mình đã không thể dùng, có lấy ra thì cũng chỉ có thể trở thành đối tượng ngày sau Nghiêm đảng công kích.
Hiện tại nhớ tới lời nói lúc trước của Thẩm Mặc, ông không khỏi ngập tràn hối hận -- hối hận vì đã không nghe Chuyết Ngôn! Từ Giai đưa ánh mắt áy náy nhìn Thẩm Mặc, thấy y cúi đầu, trong lòng càng hổ thẹn: "Nhất định là hắn đang chán nản như ta rồi?"
Đúng lúc này, Thẩm Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn Từ Giai, mặc dù chỉ là một ánh mắt, Từ Giai lại thấy được ánh sáng hy vọng ở trong đó.
Lúc này, Nghiêm Thế Phiên lại giục lần nữa, Từ Giai thầm nghĩ: "Chỉ có thể khiến hắn ngựa chết cho làm ngựa sống thôi! Không quản kết quả gì ta cũng nhận hết..." liền cười nói:
- Tuần phủ Tô Tùng quản ti Thị bạc, chức quan này tuyệt đại đa số quan viên đều chưa trải qua, cho nên Yên Mậu Khanh Yên đại nhân mới vừa chạm vào liền nhận lấy thất bại!
Rồi nhìn Thẩm Mặc một cái:
- Nếu như chúng ta lại tiếp tục nhắm mắt làm liều, mờ mịt đưa ra một nhân tuyển, đến lúc đó vẫn khó thoát khỏi số phận thất bại, vậy lỗi lầm đó là thuộc về những triều thần chúng ta.
Sớm nói qua Nghiêm Thế Phiên có khát vọng ti Thị bạc, vậy đối với tuần phủ Tô Tùng này tự nhiên là bắt buộc phải đạt được. Hắn nghe không vào tai những lời tràng giang đại hải của Từ Giai, nếu như bình thường thì đã sớm nổi khùng cắt đứt rồi. Nhưng Từ Giai là các lão, ở đây lại là kim điện, ngoài mặt vẫn phải kính trọng. Hắn liền nhẫn nại nói:
- Ý các lão tới cùng là gì?
- Ha ha, ý của bản quan là.
Từ Giai lại nhìn Thẩm Mặc một cái:
- Chuyện này cần phải hỏi một chút người sáng lập ti Thị bạc, từng đảm nhiệm tuần phủ Tô Tùng, Thẩm Mặc Thẩm đại nhân, xem Thẩm đại nhân có nhân tuyển tốt nào hay không.
- Hắn...
Nghiêm Thế Phiên nhìn Thẩm Mặc một cái, thầm nghĩ dù sao thì hắn đã sớm định ra nhân tuyển rồi, hơn nữa cũng nắm giữ đa số phiếu, cho nên những người này nói cái gì cũng chỉ là phí công. Còn không bằng khoan dung chơi thêm lúc nữa, liền gật đầu nói: