Dưới sự khuyên bảo của Thẩm Mặc, Gia Tĩnh Đế đã bỏ ý nghĩ phái trung quan đi trấn thủ ti Thị bạc, sắc mặt Trần Hồng tự nhiên không vui, nhưng cũng đành chịu. Thẩm Mặc khó khăn lắm mới kéo được ti Thị bạc vào lòng, ai cũng đừng nghĩ chấm mút được... Cũng không biết y lấy đâu tự tin mà khẳng định Đường Nhữ Tập sẽ nghe mình.
Nhưng Gia Tĩnh Đế cũng không để cho Thẩm Mặc được ung dung, bảo y rằng:
- Đến lúc mà không hoàn thành nhiệm vụ thì ngươi và Đường Nhữ Tập cùng nhau về quê làm ruộng đi!
Thẩm Mặc đáp ứng rất dứt khoát:
- Thần rất có lòng tin với Đường đại nhân.
Gia Tĩnh gật đầu, cũng không nhắc tới việc này nữa, hỏi chuyện khác:
- Trẫm nghe nói Lý Thời Trân kia kiên quyết từ chối chức quan tại Thái Y viện?
Thẩm Mặc khẽ nói:
- Có thể ký ức năm đó quá không vui, nên Lý tiên sinh không muốn trở lại Thái Y viện nữa.
Rồi cười khổ nói:
- Nếu như bệ hạ yêu cầu vi thần khuyên nhủ hắn, vậy vi thần chỉ có cách trói hắn lại rồi đưa tới Thái Y viện thôi.
- Vớ vẩn!
Gia Tĩnh cười mắng:
- Ngươi nghĩ Thái Y viện của trẫm là nơi nào? Đại lao của Thuận Thiên phủ hả? Không đến thì không đến, cứ làm như cầu hắn vậy.
Qua một hồi, lại nói:
- Người này xem bệnh rất có tài, nhưng không biết cách đối nhân xử thế.
- Bệ hạ minh giám.
Thẩm Mặc cười nói:
- Nhân vô thập toàn, vàng không thể nguyên chất, có một số việc cưỡng cầu cũng không được.
- Đúng vậy.
Gia Tĩnh tràn đầy cảm xúc gật đầu nói:
- Trẫm không buộc hắn.
Rồi từ eo tháo xuống một miếng ngọc bội màu vàng bảo:
- Nếu không đến Thái Y viện thì trẫm cũng không thể để hắn xem bệnh miễn phí, đưa cho hắn cái này xem như là tiền khám bệnh đi.
- Quý quá rồi?
Thẩm Mặc không dám cầm lấy. Miếng ngọc bội hình rồng đại biểu cho sự tôn quý của hoàng đế, bất kể như thế nào cũng phải "hốt hoảng" một tí.
- Cầm đi.
Gia Tĩnh thản nhiên nói:
- Lấy bản tính của hắn thể nào cũng có một ngày đắc tội với quý quan gia, có cái này thì không ai dám động đến hắn đâu.
Lý Phương chuyển ngọc bội qua. Thẩm Mặc vội vàng hai tay tiếp nhận, cung kính nói:
- Bệ hạ nhân hậu từ bi, vi thần trở lại nhất định sẽ mắng tên ngang bướng đó một trận.
Gia Tĩnh không khỏi bật cười:
- Quả thật nên mắng.
Rồi bảo Thẩm Mặc lui xuống.
~~
Thẩm Mặc đi ra khỏi Ngọc Hi cung, thấy Trương Tứ Duy đang ở đó không xa nhìn quanh quẩn. Y liền bảo
thái giám phía sau:
- Ta đi qua Vô Dật điện một chuyến, bên đó có người của nội các đang chờ.
Hoàng cung cũng không phải là nơi có thể đi lung tung, ra vào đều phải do thái giám hoặc là Ti trực lang của nội các dẫn đi.
Thái giám kia vừa nhìn là Trương Tứ Duy liền cung kính nói:
- Thẩm đại nhân xin cứ tự nhiên, nô tài đi về trước.
Thẩm Mặc xuất ra một tấm ngân phiếu trong tay áo, bí mật dúi vào tay thái giám kia rồi cười nói:
- Công công vất vả rồi.
Tiểu thái giám liền vô cùng phấn khởi đi khỏi.
Thẩm Mặc đi tới trước mặt Trương Tứ Duy, cười nói:
- Chờ ta đấy à?
- Ngươi nói xem?
Trương Tứ Duy cười nói:
- Khi hạ triều Từ các lão bảo ta ở đây chờ, thấy huynh thì dẫn qua đó.
Thẩm Mặc gật đầu, hai người liền đi về hướng Vô Dật điện, Trương Tứ Duy nhỏ giọng hỏi:
- Ta nói Giang Nam huynh này, ở trên điện huynh nghĩ cái gì thế? sao lại đề cử người của Cảnh Vương gia vậy hả?
Có câu là tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa, mặc dù Thẩm Mặc trăm điều không tình nguyện, nhưng biệt hiệu mà Cao Củng cấp cho y vẫn truyền đến tai rất nhiều người. Mà cũng tự an ủi bản thân là mọi người chỉ coi nó như một việc thường ngày, cũng không ai nói ra nói vào.
Thẩm Mặc lườm hắn một cái, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Hai nghìn năm trước Kỳ Hoàng Dương cũng biết "ngoại cử bất tị cừu, nội cử bất tị thân"*, chúng ta còn thua cả cổ nhân hay sao?
Trương Tứ Duy Duy đầy bụng hồ nghi nhìn y, nhìn ngang nhìn dọc đều không thấy bốn chữ "chí công vô tư" lắc đầu nói:
- Huynh tính huênh hoang với ta đấy hả?
Kỳ Hoàng Dương và câu thành ngữ chí công vô tư: http://vietnamese.cri.cn/561/2011/12/05/1s165059.htm
Thẩm Mặc cười, nói tránh đi:
- Đúng rồi, nghe ý huynh ở trên triều là đã tìm được hướng đi rồi à?
Trương Tứ Duy quả nhiên bị dời đi chú ý, gật đầu nói:
- Ừ, bên Thiểm Tây khuyết chức tri phủ, ta đã xin Từ các lão rồi, các lão cũng đã đáp ứng.
- Cũng muốn đi Thiểm Tây à... - Thẩm Mặc không khỏi khẽ nói.
- Cái gì cũng muốn đi? Còn ai muốn đi nữa? - Trương Tứ Duy kỳ quái nói.
- Không có ai.
Thẩm Mặc lắc đầu cười nói:
- Cuộc sống bên đó rất khổ, huynh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt mới được.
- Muốn hưởng phúc thì ở lại kinh thôi.
Trương Tứ Duy nói:
- Bảo kiếm phải mài thì mới sắc bén, huynh đợi ngày kiếm của ta sáng đi.
Thẩm Mặc trịnh trọng gật đầu nói:
- Ta tin tưởng ngày đó sẽ không xa.
Mắt thấy đã đến Vô Dật điện, hai người không nói chuyện với nhau nữa.
- Không cần ta thông bẩm chứ? - Trương Tứ Duy nhẹ giọng cười nói.
- Huynh nhanh đi làm việc của mình đi.
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Mình ta đi qua đó được rồi.
Thẩm Mặc đi tới bên ngoài gian trị phòng đầu tiên bên phải, nhẹ nhàng gõ cửa, nhỏ giọng nói:
- Các lão, Thẩm Mặc cầu kiến.
- Cửa không đóng.
Bên trong truyền ra giọng của Từ Giai:
- Vào đi.
Vào phòng rồi Thẩm Mặc trở tay đóng cửa lại.
~~
Gian phòng của Nội các thứ phụ mà, Từ Giai đăm đăm nhìn Thẩm Mặc nói:
- Chuyết Ngôn, lão phu muốn gặp ngươi để xin lỗi.
Thẩm Mặc vội vàng khom người nói:
- Lão sư không cần làm thế vì học sinh.
"Ài..." Từ Giai lắc đầu nói:
- Có sai thì phải nhận sai, nếu không phải ta lâm thời liền thay đổi chủ ý, sẽ không rơi vào tình trạng bị động như vậy.
Thẩm Mặc lắc đầu, nhỏ nhẹ nói:
- Học sinh cũng không ngờ tới, Nghiêm đảng vẫn còn ẩn dấu thực lực, lần này bại lộ ra rồi, sau này chúng ta cũng sẽ có đề phòng.
- Chỉ có thể tính vậy thôi. - Từ Giai cười khổ: - Bài học lần này quá nặng nề, bị Nghiêm đảng một gậy chọc ngã, lão phu thật xấu hổ vô cùng!
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Chỉ là thất bại nhất thời mà thôi, thay đổi không được đại thế.
- Chuyết Ngôn nói vậy là an ủi lão phu thôi phải không? - Từ Giai cười nói: - Ngồi xuống đi.
Thẩm Mặc cảm tạ rồi đặt nửa mông ngồi ngay ngắn trên ghế.
- Thả lỏng chút đi. - Từ Giai cười ha ha nói: - Trước mắt lão sư ta thì có thể tùy tiện chút.
Hiện thực tàn khốc đã dạy cho ông ta biết, Thẩm Mặc cũng không phải người có hay không đều không quan trọng, mà phải đối đãi thân thiện hơn.
Thẩm Mặc gật đầu hắng giọng nói:
- Học sinh đã từng nói qua, nếu như Âu Dương Tất Tiến không đảm nhiệm Lại bộ thượng thư, học sinh sẽ nguyện giải quyết hắn cho lão sư, lời nói đó hiện tại vẫn còn hữu hiệu.
"A?" Từ Giai đương nhiên nhớ kỹ câu nói đó của Thẩm Mặc, nhưng ông ta chưa từng tưởng thật... Đường đường Lại bộ thiên quan, sao lại để một Quốc Tử Giám Ti nghiệp nho nhỏ có thể lay động được? dù cho hiện tại y đã thăng làm Tế tửu thì vẫn là dạng cũ. Nhưng hiện tại nghe Thẩm Mặc nhắc lại, Từ Giai rốt cuộc coi trọng nó:
- Chuyết Ngôn có biện pháp nào sao?
Thẩm Mặc gật đầu, trầm giọng nói:
- Đúng vậy, học sinh có biện pháp khiến Âu Dương thượng thư trong một tháng phải tự động thỉnh từ!
- Lời này thật chứ? - Từ Giai khó có thể tin nói.
- Các lão cứ nhìn đi. - Thẩm Mặc cười nói: - Cho dù là ôm ấp niềm tin thì lão sư cứ tin học sinh ta một lần đi.
- Nói vậy ta tin tưởng ngươi là được rồi.
Khóe miệng Từ Giai nở nụ cười bất đắc dĩ:
- Ta cũng không hỏi ngươi vì sao lại đi tiến cử Đường Nhữ Tập, nhưng chắc hẳn không chỉ đơn giản là ly gián Nghiêm đảng và Cảnh Vương phái.
Ông ta có chút lý giải lợi ích của Thẩm Mặc tại Tô Tùng, cho nên sau khi tan triều đã suy nghĩ nhiều lần, cảm thấy ở trên chuyện Đường Nhữ Tập thì Thẩm Mặc khẳng định đã có chôn sẵn hậu chiêu.
Tuy nhiên đối với sự tình tại quê nhà ông cũng không rảnh hỏi đến, cũng không lòng dạ nào đi hỏi. Bởi vì sau giai đoạn Thẩm Mặc chủ chính Tô Tùng, các phương diện Từ gia của ông vẫn rất tốt. Đã như vậy, cho dù giao cho y thì thế nào chứ? nghĩ vậy Từ Giai trầm giọng nói:
- Với lại... nếu như ngươi thật có thể xê dịch được Âu Dương Tất Tiến, như vậy lão phu đáp ứng với ngươi, chỉ cần ta tại vị một ngày, việc Tô Tùng sẽ do ngươi định đoạt.
Rồi vươn một đầu ngón tay nói:
- Đương nhiên, lời hứa hẹn của ngươi phải làm được trong một tháng.
- Đây là lão sư bảo học sinh lập hạ quân lệnh trạng rồi! - Thẩm Mặc xúc động cười nói: - Được thôi, học sinh đáp ứng!
- Vậy thì lão phu sẽ đợi tin tốt của Chuyết Ngôn thôi. - Từ Giai gật đầu cười bảo: - Đúng rồi, sự kiện mà ta nhờ ngươi hỏi giúp thế nào rồi?
- Việc đó à...
Thẩm Mặc khẽ nói:
- Học sinh đã sớm nhờ Lục thái bảo đi thăm dò rồi, nhưng kết quả có lẽ còn phải đợi một thời gian.
- Thật ư? ngươi giúp ta thúc giục đi.
Từ Giai cười khổ nói:
- Ta thì không sao, nhưng chỗ bệ hạ dù sao cũng phải có câu trả lời mà?