Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 701: Tá Đao (1).

Chương 701: Tá Đao (1).




Dịch: lanhdiendiemla.

Đợi Tô Tuyết đi rồi, Thẩm Mặc bảo Tam Xích:

- Bắt đầu chuẩn bị hành lý đi, trừ sách ta thường đọc cùng y phục để thay thì không mang gì hết. Nói với các huynh đệ một tiếng, nếu không yên tâm người nhà, tới trướng phòng nhận bạc, thêm vào cổ phần mấy năm qua có được, đủ sống ở kinh thành.

Tam Xích cả kinh:

- Đại nhân, chẳng lẽ không phải từ quan hồi hương thôi sao?

- Nếu như người Từ đang dâng thư, đàn hặc Nghiêm Tung phạm vi lớn, ta nhiều nhất chỉ bãi quan hồi hương.

Thẩm Mặc cười khổ:

- Nhưng hiện giờ lão già Từ Giai chơi ta một vố, chặt đứt đường lui của ta. Ta chỉ còn nước mặc cho Nghiêm Thế Phiên cắt xẻo, khả năng lớn nhất là bị đày tới nơi biên cương cùng khổ, nơi trời cao hoàng đế xa, đám nanh vuốt Nghiêm đảng có thể tùy ý xử lý rồi.

~~~~~~~~~~

Được mệnh lệnh của Nghiêm Thế Phiên, Hồ Thực liền trở về triệu tập vây cánh, thương lượng đàn hặc tế tửu Quốc tử giám Thẩm Mặc.

Nhưng người này sau khi vào kinh biểu hiện quá kín đáo, chỉ có hai việc khiến người ta chú ý, một là ngự tứ Hoàng Ngọc Như Ý, còn lại là thi Hương Thuận Thiên.

Tuy vậy Hoàng Ngọc thì y cất giấu kỹ càng, chẳng một ai được thấy, không thể giở trò ở phương diện này, còn thi Hương phủ Thuận Thiên thì trở thành đề tài cấm kỵ không ai được nhắc tới.

Muốn công kích y quả thực không phải dễ.

Nếu như không có đặc vụ Đông Xưởng nhúng tay vào, chỉ sợ Nghiêm Thế Phiên vẫn còn chưa hay biết gì, chưa chuyển tầm mắt tới Thẩm Mặc. Nhưng giờ có Đông Xưởng gia nhập, tình báo liên quan tới Thẩm Mặc cuồn cuộn chảy tới không ngừng, làm những tên gia hỏa cáo trạng chuyên nghiệp kia như những con cá mập ngửi thấy hơi máu, tức thì liền trở nên hưng phấn.

Kỳ thực làm gì có ai là không có sơ hở để công kích, trong con mắt đám tay sai ngự sử, việc có thể dùng công kích Thẩm Mặc là: Thứ nhất, trong thời gian đảm nhận đề cử thị bạc ti, biếu xén cho nha môn tương quan trong kinh rất hậu, có thể thấy tất nhiên là tham ô, thứ hai, tàng thư của ti kinh cục Chiêm sự phủ gần như cạn kiệt, hiện giờ y vẫn chưa bỏ chức tẩy mã, trách nhiệm không thể chối bỏ, thứ ba, y luôn có qua lại với hải tặc, quan hệ thân mật với Mao Hải Phong nghĩa tử Vương Trực, chiêu an hải tặc Từ Hải, đồng thời làm ô dù bảo hộ của hắn, đây chẳng phải là nuôi giặc hay sao? Nếu như tội danh xác định, đó chẳng phải là mất quan bãi chức mà chặt đầu cũng đủ rồi.

Hồ Thực liền đem ba tội danh ra báo cho Nghiêm Thế Phiên, trước khi đàn hặc phải qua cửa ải này. Nghiêm Thế Phiên nhìn điều đầu tiên trong tài liệu đen là chửi hắn ngu xuẩn:

- Óc ngươi là óc lợn à? Chuyện của thị bạc ti mà cũng dám nhắc tới? Thấy ta chưa đủ mất mặt với hoàng thượng hay sao?

Chuyện thị bạc ti xem như Gia Tĩnh đã bỏ qua cho hắn, đồng thời lệnh tam pháp ti lập án điều tra, chỉ cách chức Yên Mậu Khanh. Kẻ không làm được việc còn được thả cho đường sống, Thẩm Mặc năm nào cũng hoàn thành nhiệm vụ lại muốn gây phiền phức cho y? Chẳng phải tự chuốc nhục vào thân à?

- Vậy thì bỏ qua điều thứ nhất, ngài xem điều thứ hai.

Hồ Thực hăm hở lập công đụng đầu phải tưởng, cười ngượng ngập:

- Điều thứ hai là hoàn toàn chính xác, chỉ cần tới thư viện ti kinh cục xem là y không thoát khỏi trách nhiệm.

- Cũng chẳng là cái gì hết.

Nghiêm Thế Phiên tức giận nói:

- Y tới đó làm được mấy ngày? Nếu muốn truy cứu, tối đa là có tội biết mà không báo cáo, đại bộ phận trách nhiệm là của người tiền nhiệm.

Trừng mắt lên nhìn Hồ Thực:

- Dùng cái óc lợn của ngươi một chút đi, tiền nhiệm của y là ai?

- Là là... ai?

Chiêm sự phủ là chỗ để kiếm kinh nghiệm, hôm nay người này tới, mai người kia đi, Hồ Thực cũng chẳng rõ ai là tẩy mã tiền nhiệm.

- Là Viên Vĩ thằng đần ạ.

Nghiêm Thế Phiên chẳng hề khách khí nói:

- Tên gia hỏa đó lòng dạ hẹp hòi ra sao? Cẩn thận tới khi đó hắn trở mặt.

Hồ Thực bị đả kích thê thảm, thiếu tự tin nói:

- Ngài xem qua điều thứ ba, nếu vẫn không được, hạ quan về chỉnh lại.

Theo hắn thấy thì điều thứ ba là ít khả năng nhất, Từ Hải bị chiêu an rồi, bộ hạ của Từ Hải thành hạm đội bảo hộ thị bạc ti, vậy tất cả hoạt động của Thẩm Mặc cũng trở thành đúng đắn, thành chuyện vui có lợi cho triều đình.

Ai ngờ Nghiêm Thế Phiên không chỉ không chửi mắng, còn liên tục gật đầu:

- Điều này tốt lắm, có thể được cộng hưởng.

Liều vỗ bàn quyết định, lấy đây làm trung tâm triển khai đàn hặc.

Vì lúc này Vương Trực vẫn bị nhốt trong ngục ở Hàng Châu, đối với tên thủ lĩnh hải tặc này, giết hay là thả, Hồ Tôn Hiến và Vương Bản Cố còn đang tranh chấp không ngừng. Đồng thời cãi vã mở rộng tới tận Bắc Kinh, thành đề tài nóng mãi chưa nguội đi.

Phe ủng hộ Vương Bản Cố bỏ đi nhân tố hệ phái, đại đa số là đại nghĩa đường đường, đám Thanh Lưu luôn tự cho mình là đúng này lấy lý do rất đơn giản: Nếu giặc Oa đã làm nhiều việc xấu như thế thì tên thủ lĩnh Vương Trực này phải chịu trách nhiệm chung, nên giết gà dọa khỉ, răn đe kẻ khác.

Còn quan viên ủng hộ Hồ Tôn Hiến đại đa số hiểu được hiện trạng của đông nam, có thể suy nghĩ bình tĩnh. Bọn họ nghĩ tới tình hình thực tế của triều đình, giết Vương Trực không phải ý kiến hay, mà để hắn ra sức cho triều đình, ước thúc giắc Oa, sau đó từ từ tiêu diệt mới là tốt nhất.

Nhưng Hoa Hạ và vùng đất rất kỳ quái, muốn đánh bại quan điểm bất đồng, thì dựa vào lý mà nói không phải cách hay, vì Trung Quốc chưa bao giờ có môn lô gíc học, nhưng các thứ kỹ xảo cãi bướng thì không bao giờ thiếu.

Kiểu cãi nhau này không lấy sự thực làm bằng cớ, mà dựa vào thứ gọi là "lời của thánh nhân", hơn nữa đầy mâu thuẫn với nhau, làm người ta thế nào cũng kiếm được những lý luận ủng hộ mình, đứng ở chỗ bất bại.

Nhưng điều này không có nghĩa là không có cách đánh bại quan điểm bất đồng, mà lại hoàn toàn trái ngược, ở Trung Quốc muốn làm được điều này còn dễ hơn bất kỳ quốc gia nào khác.

Bởi vì có một biện pháp đơn giản thử trăm lần trúng cả trăm, tuyệt đối hữu hiệu, đó là nhắm vào kẻ quan điểm bất đồng mà không nhắm vào sự việc. Chỉ cần từ phương diện nào đó, bới ra vấn đề đạo đức của kẻ kia, thì quan điểm của hắn trở thành vô đạo đức, tự sụp đổ.

Cái tiêu chuẩn đạo đức đối với đám gọi là "thanh quan" trơn tuồn tuột mà nói cực kỳ có lợi. Kỳ thực trong đám thanh quan này đại bộ phận chẳng qua là chỉ ăn bổng lộc vì làm cái chức không có đường mà tham ô, chứ chẳng có mấy đạo đức.

Nhưng chính đám tự coi mình là "thanh quan" đó chiếm cứ ưu thế đạo đức, bất kể lúc nào cũng có thể dụng thứ vũ khí có lợi này chém giết quan viên "vô đạo đức".

Thật bất hạnh, trong mắt bọn chúng Hồ Tôn Hiến chính là quan viên vô đạo đức.

Vương Bản Cố có đầy đủ lý do chứng minh tay chân Hồ Tôn Hiến không sạch sẽ, hắn thông qua biện pháp tăng hạn nghạch thuế má địa phương, và thỉnh cầu để diêm ngân ở Chiết Giang, tập trung món tiền tài cực lớn, bị gọi "tổng đốc ngân sơn", Vương Bàn Cố nhằm vào đó đàn hặc.

Nhưng trước kia Hồ Tôn Hiến dâng sớ tự xưng:"thần vi quốc trừ tặc, dụng gian dụng nhị, phi tiểu huệ bất năng thành đại mưu". Tức là thần muốn chiêu an thì phải dùng thật nhiều tiền hối lộ giặc Oa, nhưng số tiền này không thể đưa vào sổ sách đàng hoàng, chỉ có thể ngầm cắt xén, cho nên mới bị người ta hiểu lầm.

Cho dù lời hắn nói là sự thực, hành vi này vẫn mang tới ánh hưởng xấu cho danh dự của hắn.

Hơn nữa sinh hoạt của Hồ Tôn Hiến đúng là rất xa xỉ, trong miệng đám Thanh Lưu được miêu tả rất sống động, có thể mượn một điều để ví dụ.

Nghe đâu có một lần Hồ Tôn Hiến mời tiệc chức tạo thái giám Hoàng Cẩm và đám Lý Tử Nguyên, những quan viên mới tới nhậm chức, dùng tới hai trăm thị nữ để tiếp rượu. Tới khi tan tiệc Hoàng Cẩm lấy ra năm lạng vàng biểu thi cảm tạ, Hồ Tôn Hiến chỉ cười nhạt không để ý. Lý Tử Nguyên chỉ lấy ra một lạng vàng, bị Hồ Tôn Hiến ném ngay vào trong hồ, mặt tỏ vẻ không vui:" Ngươi làm như thế là xỉ nhục ta."

Hơn nữa Vương Bản Cố còn chính mắt nhìn thấy, Hồ Tôn Hiến đón mừng năm mới, giăng đèn kết hoa dài mấy dặm, tiếng trống nhạc rung trời, thị nữ quỳ đón khách, cực kỳ xa hoa, tới cả phiên vương chư hầu cũng chẳng sánh bằng.

Càng có chuyện hay ho hơn nữa, phù hợp với khẩu vị dung tục của đại chúng, Nghiêm Hộc tôn tử Nghiêm Tung trên về quê dâng hương đi qua Hàng Châu, Hồ Tôn Hiến đương nhiên phải ra sức phô trương, thịnh tình khoản đãi, còn kiếm mấy danh kỹ Giang Nam tới thị tẩm.

Khi ấy Nghiêm Hộc đang thời gian tân hôn, tôn nữ Từ Giai mới cưới còn đồng hành, tất nhiên là chối từ không nhận, Hồ Tôn Hiến nói:" Ngươi làm thế là chơi khó ta à? Vậy ta dùng trước." Thế là kéo mấy danh kỹ đi ngủ, tới tận sáng hôm sau mới quay về.

Những lời đồn này đều có tên người thật, nên đám triều thần không thể không tin. Mà lấy lương bổng còm cõi của Hồ Tôn Hiến, thì sao mà duy trì được cuộc sống xa hoa như vậy? Cho nên chỉ trích hắn "tham ô" là không ai phản bác được.

Vì thế những quan viên vốn ủng hộ Hồ Tôn Hiến chẳng còn cách nào khác là phân rõ giới hạn với "tội phạm tham ô" này, tình thế lập tức ngả hẳn sang một bên. Dư luận với Hồ Tôn Hiến cực kỳ bất lợi.

Chính bản thân Hồ Tôn Hiến vì lo dẫn lửa thiêu mình, bị điều tra thực thì gay to, nên đành nín thít, không tranh cãi nữa.

Còn về phần thái độ cha con Nghiêm gia, là luôn ủng hộ Hồ Tôn Hiến, cha con chúng trong lòng tự rõ, nếu như không phải không thể thiếu Hồ Tôn Hiến ở đông nam, thì cha con chúng có thể vượt qua được cơn giận lôi đình trước kia hay không thì rất khó nói.

Nên tất nhiên là ra sức ủng hộ, nhưng hiện giờ thái độ chính Hồ Tôn Hiến không còn quá kiên quyết nữa. Theo suy nghĩ của Nghiêm Thế Phiên, điều ngày nghĩa là chuyện của Vương Trực tuy chưa có kết luận chính xác, nhưng kết quả định sẵn rồi. Nếu đã như thế, hắn đương nhiên chẳng ngại gì mà không lợi dụng chuyện này.

Hắn không phải là không muốn đích thân ra tay, mà thực ra vì gần đây ấn tượng của hắn trong mắt hoàng đế cực tệ, nếu hắn ra tay chỉ e có hiệu quả trái ngược, cho nên mới đành làm chuyện tá đao sát nhân, để những tên ngu xuẩn "chính nghĩa" kia chủ động nhảy ra, đánh bẹp Thẩm Mặc thay cho hắn.

Đợi khi tên tiểu tử bị đuổi ra khỏi kinh thành rồi mới xử lý y, cho tới khi lột da hút tủy mới có thể hả giận.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch