Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 707: Chỉ Còn Đường Chết ? (1).

Chương 707: Chỉ Còn Đường Chết ? (1).




Dịch: lanhdiendiemla.

- Vậy liệu có thể là bản thân đan dược không có vấn đề mà bị người ta hạ độc ở phương diện khác?

Thẩm Mặc hỏi xong lại tự phủ quyết chính mình:

- Trừ thứ đan dược này làm Lục Bỉnh không đề phòng uống vào, còn những thứ có độc khác sao tuồn vào trong miệng của đại đô đốc Cẩm Y Vệ được chứ?

Y lắc đầu:

- Thật là kỳ quái.

- Đem số đan dược còn lại kiểm tra không phải là biết rồi hay sao.

Lý Thời Trân nói rất hiển nhiên.

- Làm sao để cho ông nhìn thấy được chứ?

Thẩm Mặc lắc đầu cười khổ:

- Chuyện vừa xảy ra, Đông Xưởng lập tức thu hồi tất cả đan dược, một hạt cũng không cho phép ở bên ngoài.

- Vậy thì chỉ có thể đợi kết quả của bọn họ thôi.

Lý Thời Trân đứng dậy nói:

- Không cần dùng ta nữa thì ta về đây.

Thẩm Mặc gật đầu, nhìn theo bóng lưng Lý Thời Trân rời đi, trong lòng hâm mộ vô cùng, y cảm thấy Lý Thời Trân hạnh phúc hơn mình nhiều, chẳng cần suốt ngày thấp thỏm lo sợ, chuyên tâm làm tốt một việc là được.

Sau đó Tam Xích trở về bẩm báo:

- Thanh Dương quan đã bị đóng cửa rồi, đạo sĩ Toàn Chân giáo ở bên trong đó không còn ai, tất cả đã bị vào đại ngục của Đông Xưởng.

Thẩm Mặc nghe thế càng lo lắng, kêu thầm:" Lam Đạo Hành nguy rồi."

~~~~~~~

Phủ thiên sư trên đường Trường An, ở cửa quanh năm có đạo sĩ áo xanh canh giữ, trong viện hương khói lượn lờ, chuông khánh hòa vang, một khung cảnh trang nghiêm Đạo gia thường thấy.

Thế nhưng hôm nay sự tự tin trên mặt các đạo sĩ không còn thấy đâu nữa, mà thay vào đó là hoảng loạn, hương khói trong viện đã tắt, tiếng chuông khánh cũng ngừng vang, tựa hồ đang trải qua một tai họa diệt vong.

Lam Đại Hành xưa này không sửa râu tóc lần đầu tiên tắm rửa sạch sẽ, cạo mặt, mặc áo bào hoàng hạnh bát quái tượng trưng cho thiên sư, ngồi khoanh chân trên phong hỏa bồ đoạn ở chính diện. Nói với đồ tử đồ tôn quỳ ở dưới đất:

- Xưa nay đều là cây đổ, đàn khỉ tan. Nay cái cây ta đây sắp đổ rồi, đám khỉ các ngươi mau chạy thoát thân đi thôi.

Long Hổ đan dó Toàn Chân giáo luyện ra, mà Toàn Chân giáo lại do hắn toàn lực tiến cử với hoàng đế, hiện giờ Toàn Chân giáo vì cái chết của Lục Bỉnh mà bị bắt gọn, hắn là kẻ khởi sướng, tất nhiên chạy không thoát.

Lam Đạo Hành hiểu rất rõ. Lần này hoàng đế không tha cho mình được, cái chết của Lục Bỉnh chỉ là thứ yếu, quan trọng là hắn luyện thứ đan dược đó cho hoàng thượng, thiếu chút nữa làm cho Gia Tĩnh đế bị độc chết. Nói nặng lên bản thân hắn có tội thí quân, lấy đâu ra đường mà sống được nữa.

Đám đạo sĩ lớn nhỏ quỳ ở dưới đất khóc tu tu:

- Gia gia, chúng con không thể thiếu người được.

Lam Đao Hành bực bội phất tay:

- Nếu muốn gặp xui xẻo cùng ta thì cứ ở lại đây, nếu như muốn tương lai còn cái mạng thì mau mau cuốn xéo đi.

Đám đồ tử đồ tôn khóc rống lên, chẳng biết là khóc thật hay khóc giả, dù sao cũng làm rất tốt, giống y như thật. Một lúc sau, có kẻ gạt nước mắt hỏi:

- Gia gia, vậy chúng con nên làm sao đây, phải đi tìm ai đây?

Lam Đạo Hành không trách bọn họ tâm tư linh hoạt như thế, mà gãi đầu nói:

- Đi tìm người của Long Hổ sơn đi, năm qua bọn họ đấu với ta dữ dội như thế, lần này nhất định là sẽ không sao.

Tới đó cười lớn:

- Xéo nhanh đi, muộn là người ta bắt trọn ổ bây giờ.

Lời này vừa nói ra, đám đồ tử đồ tôn náo loạn, không biết là ai dẫn đầu, dập đầu với hắn ba cái, rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Có kẻ đi đầu làm mấu, đám mũi trâu lớn nhỏ lần lượt học theo, khấu đầu qua loa nói một tiếng:" Gia gia bảo trọng!" Xong là cầm lấy hành trang chuẩn bị sẵn. Tranh nhau chạy khỏi phủ thiên sư, thậm chí còn có kẻ lén lút trộm vàng bạc đồ ngọc, cá gỗ bồ đoàn trong đại điện, làm người ta nhìn thấy cực kỳ nản lòng.

Lam Đạo Hành hờ hững nhìn cảnh tượng xấu xa đó, nhưng làm như không thấy, chẳng nói một lời. Người trong đại điện càng ngày càng ít, không tới một khác, liền chỉ còn lại bảy tám đạo sĩ ở đó, không hề có ý bỏ chạy. Nhìn những khuôn mặt quan thuộc đó, ít nhất đã theo hắn ba năm, Lam Đạo Hành không khỏi cảm khái:

- Quả nhiên áo dùng áo mới, người dùng người cũ. Té ra con người của lão Lam này còn chưa quá tệ, có người muốn phụng bồi ta tới cùng.

Nói xong phất tay:

- Tâm ý của các ngươi ta đã nhận, nhưng không cần phải làm thế, đi hết cả đi.

Đám đảo sĩ đó nhìn nhau, trong đó có một tên chừng như là kẻ đứng đầu nói:

- Thiên sư ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi phục lệnh trông chừng ngài, để đề phòng ngài chạy mất.

- Các ngươi là phiên tử Đông Xưởng.

Lam Đạo Hành biến sắc:

- Các ngươi tiềm phục trong phủ ta năm năm rồi phải không?

Hắn không khỏi sởn gai ốc, thầm nghĩ:" Té ra truyền thuyết là thật, đám đặc vụ triều ta thật là đáng sợ."

- Không phải như thế, chúng tôi là người Long Hổ sơn.

Đám đạo sĩ đó xấu hổ lắc đầu:

- Phụng lệnh của trưởng môn, tới đầu kháo môn hạ của ngài.

Tới nước này rồi bọn chúng tất nhiên nói thật:

- Hiện giờ ngài đã gây nên họa tày trời, chưởng môn chúng tôi nói, nếu như để cho ngài chạy mất, Thiên Sư đạo của chúng tôi phải chịu tội thay ngài...

- Không cần đâu.

Lam Đạo Hành nhìn ra phía cửa, thấy một đám người đội mũi chóp nhọn, chân đi giày trắng xuất hiện, lắc đầu cười khổ:

- Ta đã chạy không thoát nữa rồi.

Đám đạo sĩ nghe thế quay đầu lại nhìn, thấy người Đông Xưởng đã tới, vội vàng ùa lên, đè chặt Lam Đạo Hành xuống dưới thân, hô hào:

- Bắt được Lam Đạo Hành rồi, bắt được Lam Đạo Hành rồi.

Đám phiên tử đi vào, bao vây đám đạo sĩ vào giữa, sau đó mới mời Xưởng công tới.

Trần Hồng xuất hiện ở bên cạnh đám đạo sĩ, tặc lưỡi rõ to:

- Chu choa, đang làm cái gì đây? Giấu thiên sư của các ngươi đi đâu rồi.

Đám đạo sĩ vội vàng tâng công:

- Chúng tôi đè hắn xuống dưới người, sợ hắn thi pháp chạy mất.

- Chạy? Chạy đi đâu?

Trần Hồng cười lạnh:

- Các ngươi buông hắn ra, để ta xem xem hắn chạy như thế nào.

Đám đạo sĩ bấy giờ mới lần lượt đứng dậy, đợi tới tên cuối cùng đứng dậy rồi mới nhìn thấy Lam thiên sư bị đè cho bẹp dúm bẹp dó.

- Chậc chậc... Nhìn xem ai thế này?

Trần Hồng lắc đầu, mặt đầy vẻ khinh bỉ:

- Đây chẳng phải là Lam thiên sư đại danh đỉnh đỉnh sao? Chẳng phải người có thể giao lưu với quỷ thần, hiểu được âm dương à? Thế nào lại không tính được ngày hôm nay nhỉ?

Lời này khiến đám phiên tử cười hố hố, phụ họa:

- Có bản lĩnh vì sao không tính ra nhỉ?

Lam Đạo Hành cười ha hả:

- Ta có thể tính cho tất cả mọi người, chỉ không thể tính cho bản thân, cái đạo lý đơn giản này mà các ngươi cũng không hiểu à?

- Vì sao?

Đám đạo sĩ không hiểu.

- Đồ ngu.

Trần Hồng cảm thấy mất mặt lắm:

- Bởi vì hắn đang lừa các ngươi.

- Nói láo, sao ta lại lừa các ngươi.

Lam Đạo Hành vẫn cười:

- Không tin các ngươi liến cùi chỏ của mình mà xem, có phải là không liếm được không?

Nghe lời hắn nói, đám phiên tử đều làm theo, thì lưỡi ra liếm cùi chỏ của mình, quả nhiên là không liềm được, thế là gật đầu nói:

- Đúng là liếm không tới.

- Giờ liếm thử cùi chỏ của người khác xem, lần này nhất định là liếm được.

Lam Đạo Hành lại bảo.

Đám phiến tử làm theo lời hắn nói, đi liếm cùi chỏ của người khác, còn có tên hồ đồ thế nào mà lại liếm cùi chỏ của Trần Hồng, quả nhiên là liếm rất thuận lợi, không khỏi kinh ngạc:

- Hắn nói đúng đấy, liếm được thật đây này... Úi chao...

Còn chưa nói hết đã bị Trần Hồng giật cùi chỏ một phát, mặt tóe máu, ôm đầu ngồi xuống đất.

Nhìn thủ hạ của mình bị chơi đùa như khỉ, Trần Hồng tức giận mắng:

- Một lũ ngu xuẩn.

Hùng hổ trừng mắt nhìn Lam Đạo Hành, gằn giọng lộ ra hàm răng trắng ởn:

- Phụng thượng dụ, bắt Lam Đạo Hành về quy án. Đem về để xem ta chiêu đãi ngươi ra sao. Mang đi.

Đám phiên tử nhấc Lam Đạo Hành lên, trói gô cổ lại, áp giải tới đại lao

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch