Từ chỗ Thẩm Mặc về, Trương Cư Chính liền tới gặp Từ Giai, đem lời của y thuật lại cho Từ các lão. Khi Từ Giai nghe thấy Thẩm Mặc vốn có thể đứng ngoài cuộc, không xen vào vũng nước đục này lại vì mình sẵn sàng dẫn thân vào chốn dầu sôi lửa bỏng, rất rất lâu không nói ra lời. Cuối cùng mới từ từ hỏi:
- Chuyết Ngôn không giận ta sao?
- Học sinh có hỏi y câu này.
Trương Cư Chính trang trọng đáp:
- Y nói với học sinh, thiên hạ không có cha mẹ sai trái, càng không có sư phụ sai trái. Bất kể sư phụ đưa ra quyết định gì đều là vì muốn tốt cho học sinh, hiểu cho cũng được, không hiểu cũng được, đó là sự thật không thể thay đổi được.
Nói tới đó đầy cảm động:
- Sư phụ, Chuyết Ngôn nói, vì báo sư ân, y sẵn sàng cùng những kẻ đó chiến đấu tới cùng, dù có tan xương nát thị cũng không oán không hận...
Nói chưa hết đã nước mặt giàn dụa, Trương Cư Chính nhìn chăm chú vào Từ Giai:
- Sư phụ, cổ nhân có câu "tật phong tri kính thảo, quốc loạn hiển trung thần", vào thời khắc nguy cấp này, Chuyết Ngôn sẵn lòng vì nghĩa chẳng quay đầu, đứng ra chịu trận. Sư phụ, người không thấy nên đánh giá lại con người của y sao?
*
Gió lộng bờ cao hay cỏ cứng, Nhà tan nước mất biết trung lương.
Nghe Trương Cư Chính nói như thế, lần đầu tiên Từ Giai cảm thấy mình sai rồi, nếu như bình thường Thẩm Mặc nói câu này, ông ta chỉ cho rằng là lời ngon tiếng ngọt, không đáng để tin.
Nhưng giống như Trương Cư Chính đã nói, vào thời khắc nguy nan thế này mới kiểm nghiệm được đúng bản chất của con người nhất, Thẩm Mặc có thể sẵn lòng đứng ra tương trợ, sự thực đó hơn bất kỳ một lời hùng biện nào, y là kẻ chí sĩ trung nghĩa chân chính.
" Một người như thế, cho dù có xấu cũng không thể quá xấu được.." Từ Giai cảm thán trong lòng:" Xem ra ta sai thật rồi." Liền chậm rãi gật đầu:
- Qua một loạt chuyện vừa rồi, lão phu đúng là thiên kiến, ngươi có thể chuyển lời cho Chuyết Ngôn, từ nay về sau, lão phu sẽ không như thế nữa.
- Sư phụ, lời này người nên đích thân nói cho y chứ.
Trương Cư Chính cười vui sướng:
- Học sinh nghe, Chuyết Ngôn nghe người nói sẽ càng cao hứng hơn.
- Ha ha, cũng phải.. Đợi qua chuyến phong ba này, ta sẽ nói chuyện thật kỹ càng với y.
- Quá hay rồi, cuối cùng học sinh không bị kẹp vào giữa, khó xử với cả hai bên nữa.
- Ngươi thật đúng là...
Từ Giai chỉ còn biết lắc đầu:
- Được rồi, nói vào chính sự đi, Chuyết Ngôn muốn lão phu làm cái gì.
- Vẫn là chuyện dâng tấu.
Trương Cư Chính nghiêm túc nói:
- Y yêu cầu sư phụ an bài dâng tấu, đàn hặc phần từ Nghiêm đảng. Khác biệt là lần trước phân tán hỏa lực cho y, lần này là phân tán cho sư phụ.
- Cần gì phải thế?
Từ Giai lắc đầu:
- Loại chuyện dâng tấu đàn hặc này gần như không có phần thắng, đợi kẻ dâng tấu quá nửa là cách chức, lưu đầy, thậm chí mất đầu. Không tới lúc vạn bất đắc dĩ, ta không muốn thấy chuyện hi sinh này...
Ông ta không thể nào quên được học sinh Dương Kế Thịnh của mình, thảm kịch đó đã tạo thành bóng ma không phai trong lòng ông ta. Kỳ thực lần trước ông ta nuốt lời với Thẩm Mặc cũng không hoàn toàn là qua cầu rút ván.
- Nguyên văn lời của Chuyết Ngôn là, thiên hạ có trăm điều ác, nhưng điều bệ hạ không chấp nhận được là tranh đấu bè đảng.
Trương Cư Chính thuật lại lời Thẩm Mặc xong, nói:
- Đương nhiên tiền đề là hi vinh vài quan viên có quan hệ rõ ràng với sư phụ, như thế ở chỗ hoàng thượng ắt cho rằng là vì tranh chấp đảng phái, tiếp đó tất cả công kích vào sư phụ sẽ bị bệ hạ liệt vào phạm trù đấu tranh đảng phái, như thế sẽ không coi trọng nữa, chúng ta sẽ thoát khỏi kiếp nạn này.
Từ Giai im lặng lắng nghe, hồi lâu không tỏ thái độ gì. Trương Cư Chính tiếp tục khuyên can:
- Đây không chỉ là ý tứ của Chuyết Ngôn, học sinh cũng cho rằng như vậy, hiện giờ chúng ta đã bị dồn vào góc tường rồi, muốn thoát thân nguyên vẹn là không thể. Thời kỳ phi thường dùng chiêu số phi thường, cần phải tự bảo vệ lấy mình.
Giọng của hắn đề cao:
- Sư phụ, lấy dũng khí tráng sĩ chặt tay! Học sinh nguyện làm tiên phong đi đầu.
Thư phòng Từ phủ chìm vào trầm mặc ngắn ngủi, chỉ có ánh lửa bập bùng trong bồn than, thi thoảng phát ra tiếng than nổ tí tách.
Hai tay Từ Giai luôn hơ trên bồn than, ông ta là người gia, lại là người phương nam, hết sức sợ lạnh. Khuôn mặt bảo dưởng cực tốt lúc sáng lúc tối trong ánh lửa, mãi mới khẽ nói:
- Chuyện lần trước ta bảo ngươi tìm mấy đưa Ngô Thời Lai, Đồng Truyền Sách. Cuối cùng lại không sai bảo gì đã đuổi bọn chúng về, sau đó phản ứng của bọn chúng ra sao?
- À, bọn họ đều nói, các lão khẳng định có trọng trách giao phó.
Trương Cư Chính cầm kẹp sắt, vừa thi thoảng cời than trong lòng, vừa đáp:
- Nhưng cuối cùng sư phụ không nói gì cả, làm bọn họ bị đả kích rất lớn, đều nói sư phụ không tin tưởng bọn họ cho mới thay đổi chủ ý.
Rồi ngẩng đầu lên nhìn Từ Giai:
- Bọn họ đều rất buồn bã, hi vọng có cơ hội khác để chứng minh bản thân.
- Cái giá quá lớn..
Từ Giai vẫn còn do dự:
- Chẳng may nếu cả tính mạng cũng không giữ được, ta phải đối diện với phụ mẫu thân nhân của bọn chúng ra sao.
- Đây là huyết thư của bọn họ.
Trương Cư Chính cần thận lấy một phong thư từ trong lòng ra, nói:
- Sư phụ, mới xem qua.
- Ồ...
Từ Giai dùng cả hai tay nhận lấy, mở phong thư ra xem, chỉ thấy bên trên đó viết mười sáu chữ lớn:" Không vì oán riêng, chỉ vì nghĩa phẫn, cầu được thành nhân, mong công thành toàn!"
- Không vì oán riêng, chỉ vì nghĩ phẫn...
Từ Giai có chút thất thần:
- Bức thư này viết từ bao giờ? Gần đây ngươi có gặp bọn chúng không?
- Viết vào tháng trước, thực ra bọn họ đã viết đưa cho học sinh lâu rồi, nhưng học sinh thấy thời cơ chưa đúng, nên chưa đưa cho sư phụ.
Từ Giai biết, vì thời gian qua ông ta đối xử bất công với Thẩm Mặc, cho nên Trương Cư Chính đã thất vọng về ông ta, chần chừ không đưa lên. Ông ta đương nhiên không chấp với ái đồ của mình, ánh mắt chuyển sang lá thư:
- Quyết tâm thật lớn...
- Bọn họ còn nói, cho dù người không đồng ý, bọn họ cũng sẽ làm chuyện này.
Trương Cư Chính khảng khái nói:
- Sư phụ, học sinh nguyện ý đi cùng bọn họ, cùng đàn hặc Nghiêm đảng.
- Hoang đường.
Từ Giai giận giữ trừng mắt với hắn:
- Đừng quên chí lớn của ngươi, nếu muốn "xuất sư chưa thành thân đã chết", thì ngươi cứ việc đi theo bọn chúng.
Từ Giai thường này luôn ăn nói nhỏ nhẹ điềm đạm, chưa bao giờ nóng nảy, lần này hiếm khi nổi cơn lôi đình, làm Trương Cư Chính khiếp sợ, rụt cổ lại, không dám sính cường nữa:
- Học sinh nghe lời sư phụ, không tùy tiện ra vẻ anh hùng nữa.
- Ài, Thái Nhạc à.
Từ Giai thở dài:
- Đối với một người lập chí làm việc lớn mà nói, trong lòng tất nhiên phải chứa chính khí ngời ngời, nếu không thì không thể thoát khỏi điều vụn vặt, đứng ở lập trường cao hơn nhìn vấn đề, điều này thì đúng.
Giọng ông ta trở nên nghiêm khắc:
- Nhưng ngươi nhớ kỹ cho ta, từ nay về sau giữ tinh thần chính nghĩa của ngươi giữ kín trong lòng, không cho phép nói ra miệng, suốt ngày hô hào đánh giết, hơi một chút muốn liều với người ta, làm như thế có khác gì đám mãng phu?
Trương Cư Chính vội vàng vâng dạ, không dám có chút phản bác nào.
Từ Giai lúc này mới nguôi giận, vịn tay ghế đứng dậy, đi ra sau bàn lớn, mở ngăn kéo ra, lục lọi một lúc, lấy ra một cái gói da trâu lớn, đi tới bên cạnh Trương Cư Chính:
- Đây là tài liệu trước kia Chuyết Ngôn giao cho ta, cũng không biết là y thông qua con đường nào có được, là tại liệu bên phía bên Tuyên Đại. Ta đã xem rồi, đúng là không cần phải nghi ngờ gì. Ngươi đem thứ này nghĩ cách giao cho Ngô Thời Lai, bảo vảo hắn, chỉ đàn hặc người có tên bên trên đó, không cho phép đàn hặc kẻ khác, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc, hơn nữa hoàn cảnh của bọn chúng cũng sẽ nguy hiểm.