Từ sau khi Lục Bỉnh qua đời, Cấm Vệ binh Tây Uyển liền không cho phép ngoại quan tiến cung, tới nay đã sáu ngày, ngày hôm qua Lý Phương khó khăn lắm mới chuyển thư cho Phùng Bào của Dụ Vương phủ, bảo hắn đi tìm Thẩm Mặc, bảo y dùng Hoàng Ngọc Như Ý ngự tứ, dẫn Lý Thời Trân, xin mở cửa cấm cung.
Thẩm Mặc ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, cũng nhận ra được cơ hội ẩn chứa trong nguy cơ này, nếu như có thể thừa cơ gặp được hoàng thượng, rất có khả năng tìm được phương sách phá vỡ thế cục tối tăm.
Nhưng Từ Vị nghe được tin tức này, vội vàng vứt bỏ tất cả đi ra chặn kiệu:
- Không phải vẫn chưa tìm được hoàng ngọc thay thế sao?
- Chứ còn gì nữa.
Thẩm Mặc tức giận trừng mắt với hắn:
- Cái hiện nay chỉ có thể đứng xa xa nhìn, không thể chạm vào.
Từ Vị áy náy nói:
- Hay là ta cầm mang vào cung.
- Thôi bỏ đi, đây là đồ ngự tứ, sao đệ có thể giao cho người khác?
Thẩm Mặc cười:
- Cái chuyện Như Ý này như cái xương vướng ở cổ, đã làm đệ khó chịu lâu rồi, nói không chừng lần này có thể nhân cơ hội khạc nó ra.
- Đệ định làm thế nào?
Từ Vị cấp thiết hỏi.
- Sơn nhân tự có diệu kế, cứ đợi đó mà xem.
Thẩm Mặc nói xong phất tay:
- Khởi kiệu.
Hai chiếc kiệu liền rời khỏi ngõ Bàn Cờ, đi về phương hướng Tây Uyển.
~~~~
Sáng sớm, đất trời còn lờ mờ sương trắng, trên đường vắng bóng người đi lại, chỉ có hai chiếc kiệu của Thẩm Mặc và Lý Thời Trân một trước một sâu kiên định tiến về phía Tây Uyển, không để ý tới những kẻ lén la lén lút theo sau.
Thẩm Mặc ngồi trong kiệu, hai tay ôm lấy bọc đồ trong lòng, mặt y phẳng lặng như giếng cổ ngàn năm, lòng sáng trong như gương, đó không phải là y cố làm ra vẻ trấn tính, mà là sự ung dung kiên quyết khi nhìn xuyên qua vẻ ngoài sự việc, nắm được bản chất của vấn đề.
Mặc dù thế cục hiện giờ hết sức hung hiểm, nhưng Thẩm Mặc vững tin, bản chất đấu tranh chính trị của triều Gia Tĩnh không hề có chút thay đổi nào, đó chính là dù cho phía dưới đấu đá tưng bừng ra sao, người phán quyết cuối cùng là hoàng đế.
Cái Đại Minh này, ngày nào còn Gia Tĩnh đế, định luật này sẽ vĩnh viễn không thay đổi.
Mặc dù ông ta năm nay đã năm mấy, lại chìm đắm trong tu tiên không rút mình ra được, không chịu tự mình quản lý chính sự.
Dù Gia Tĩnh đế đã không phải là vị đại đế hiểu chân tơ kẽ tóc mọi việc, có thể đùa bỡn quần thần trong lòng bàn tay, nhưng ông ta dùng quyền uy tạo dựng lên hơn bốn mươi năm, làm không thể có bất kỳ ai khiên chiến nổi.
Chỉ cần ông ta giữ được sức khỏe, giữ được tư duy tỉnh táo, thì điều này vĩnh viễn không thay đổi.
Nhưng đáng cười đáng buồn đáng thương và đáng hận là, nhiều năm tháng dốc lòng tu luyện, sử dụng kim đan, không chỉ không mang lại cho ông ta cơ thể trường sinh bất lão, bách động bất xâm, ngược lại làm tổn hại nghiêm trọng cơ thể của ông ta, ăn mòn mạng sống của ông ta, làm ông ta không thể giữ được sự tỉnh táo cơ bản nhất.
Đúng thế, từ sau khi thu được tin tức của Lý Phương vào ngày hôm qua, kết hợp với phán đoán tình thế kinh thành hiện tại, Thẩm Mặc gần như có thể xác định, Gia Tĩnh hoàng đế tạm thời mất đi quyền khống chế, hoặc nói cách khác sức khỏe của ông ta đã gặp vấn đề.
Mà Lý Thời Trân cũng đã chứng minh phán đoán của y, Gia Tĩnh đế trúng độc trì và thủy ngân cực nặng, tâm tình kích động hoặc quá độ mệt mỏi đều có thể dẫn tới hôn mê, thậm chí là liên tục hôn mê thời gian dài.
Cho nên Thẩm Mặc tin tưởng rằng, muốn để kinh thành khôi phục lại yên bình, tránh xuất hiện cục diện không thể vãn hồi, phải để hoàng đế giữ được sức khỏe, ít nhất cũng là phải tỉnh táo...
Bởi vì vị hoàng đế này có một thói quen thâm căn cố đế, là đối với mọi sự biến động chính trị quá kịch liệt, từ trong bản năng liền kháng cự lại nó, vì nó quá rắc rối, nhân tố không thể khống chế quá nhiều.
Khi ông ta còn trẻ thì còn để lý chỉnh đốn một chút, nhưng hiện giờ cơ thể suy yếu, hổ già còn không cắn người, huống chi là Gia Tĩnh đế xưa nay không thích quản lý chính sự.
Chẳng biết qua bao lâu, kiệu dừng lại, bên ngoài truyền ra giọng nói của Tam Xích:
- Đại nhân, tới Tây Uyển rồi.
Thẩm Mặc kéo chặt áo choàng, vén rèm kiệu lên, bước vững chắc đi xuống, nhìn Lý Thời Trân mặc áo bông, mụ bông, rồi chuyển ánh mắt sáng cửa cung đỏ thắm trang nghiêm.
Hiện giờ đã qua giờ Mão, cửa cung đã mở. Đương nhiên là không thể đóng, bởi vì nội các cũng ở trong Tây Uyển, không thể vì hoàng đến bệnh rồi, là không cho bộ máy TW của Đại Minh ngừng hoạt động phải không?
Nhưng cấm vệ canh cửa vừa thấy y không phải người trong nội các, liền lập tức cảnh giác, hai thị vệ mang đao đi tới, hỏi:
- Người của nha môn nào, có việc mau mau bẩm bảo, không có việc mời rời đi gấp.
Thấy Mặc khoác trên người áo choàng lông điêu màu đen mà chỉ có quan lớn tứ phẩm mới có tư cách mặc, nên thái độ của đám thị vệ này cũng khá khách khí.
Thẩm Mặc vừa định trả lời thì có một viên thái giám áo tím đi tới:
- Đây chính là Thẩm đại nhân, được lão tổ tông mời tới.
Nói rồi mỉm cười với Thẩm Mặc, muốn đưa y vào cung. Người này Thẩm Mặc có biết, đó là thái giám theo bên cạnh Lý Phương, liền gật đầu, bảo Lý Thời Trân:
- Chúng ta vào thôi.
Ai ngờ hai tên giáo uy kia trao đổi ánh mắt với nhau, khom người nói với thái giám kia:
- Thì ra là Viên công công, không biết có thủ lệnh của Trần công công không?
Viên công công tức thì biến sắc mặt, nổi giận nhìn tên thị vệ đó:
- Ngươi nói lại lần nữa xem, cần thủ lệnh của ai?
- Công công đừng giận...
Tên thị vệ đó cười giả lả:
- Mấy ngày trước Trần công công truyền lời xuống, trừ người của nội các không ai được vào cung, trừ khi có lệnh của ông ấy... Công công cũng biết đó, hiện giờ Trần công công quản lý cấm vệ rồi, bọn tiểu nhân là người phụng lệnh làm việc, không phải là muốn làm công công mất mặt.
- Biết rồi, ta chẳng lẽ là người không biết lý lẽ sao?
Viên công công đột nhiên thu hết vẻ giận dữ trên mặt lại, đổi sang nụ cười thần bí, nói:
- Thủ lệnh của Trần công công thì ta không có, ngươi thấy cái này có được không?
Nói xong cho tay vào ống tay áo, gọi thị vệ kia:
- Ngươi tới gần một chút.
Tên thị vệ kia cho rằng hắn có bí mật gì, liền lật đật tới gần, cách ống tay áo của Viên công công chừng bốn năm tấc.
Chỉ thấy Viên công công lại một lần nữa biến sắc mặt, tay phải như rắn độc phun nọc, thò ra khỏi ống tay áo như ánh chớp.
Nói thì chậm chứ lúc đó rất nhanh, tên thị vệ kia còn chưa kịp phản ứng đã ăn một cái tát đanh gọn, tức thì choáng váng, Viên công công vừa đánh vừa chửi:
- Tên Vương Bát Đản này, lão tổ tông vẫn còn khỏe mạnh, ngươi đã chuyển sang liếm chân cho tên họ Trần kia rồi à?
Tên thị vệ bên cạnh chỉ trở mắt ra nhìn, không dám đi lên ngăn cản, còn tên thị vệ kia che mặt, cũng không dám phản khác, chỉ oán ức nói:
- Trần công công là đại nhi tử của lão tổ tông, chúng tôi tưởng rằng ông ấy nghe lời lão tổ tông chứ.
Cấm vệ hoàng cung của Đại Minh, ban đầu gọi là thân quân chỉ huy sứ ti thập nhị vệ, về sau tới năm Tuyên Đức thứ sáu gọi là "vũ lâm tam thiên hộ sở", rồi tiếp đó lại đội thành vũ tương, đằng tương tứ vệ, biên chế không thay đổi, nhưng xưa nay luôn thuộc về ngự mã giám.
Cho nên ngự mã giám tiếng là nuôi ngựa, nhưng thực chất thống lĩnh cấm vệ binh ngự gian phòng võ, là nha môn võ chức bên trong nội đình, địa vị thái giám đề đốc của nó tuyệt đối được xép ba hạng đầu trong thập nhị giám.
Nhưng bất kể là lợi hại như thế nào, đều thuộc quyền quản lý của thái giám chưởng ấn ti lễ giám, quản lý lễ nghi và hình phạt của tất cả thái giám, cho nên những tên cấm vệ kia bất kể thế nào cũng không dám đắc tội với người thân cận bên cạnh Lý Phương.