Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 719: Ân Điển.(1)

Chương 719: Ân Điển.(1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Hít sâu một hơi, chỉnh đốn y phục bước vào bên trong, nhưng thấy bốn đại hán cao lớn, dùng đình trượng dài mà to, xách Trần Hồng ra ngoài, ném phịch xuống dưới đất.

Bốn cây đình trượng thu lại, nhưng bốn cái chân chia ra dẫm lên hai tay và lưng của hắn, làm Trần Hồng tức thì bị đè bẹp giang rộng chân tay nằm dưới đất.

Bốn đại hán nhắm mắt lại, sau đó bốn cây gậy đánh mạnh xuống lưng Trần Hồng, tiếng đình trường làm răng người ta va vào nhau cầm cập và tiếng gào thét xé tim gan của Trần Hồng lập tức vang lên trước cửa Ngọc Hi cung.

Thẩm Mặc không rét mà rút, vội vàng thu hồi ánh mắt đi vào, nghênh tiếp vận mệnh của bản thân...

Đi sâu vào bên trong đại điện, tiếng đình trượng và kêu gào bên ngoài liền không nghe rõ nữa, khi tiến vào tinh xá, cả thế giới liền trở nên yên tĩnh.

Gia Tĩnh đế vẫn nằm ở đó không nhúc nhích, giống như ông già bị bệnh nằm liệt giường. Nếu như Thẩm Mặc không nhìn thấy hai đại thái giám nội đình chớp mắt cái đã gặp tai ương, nói không chừng còn sinh lòng xem nhẹ ông ta.

Y vốn định vừa tới một cái liền cáo trạng, đem chuyện ngọc Như Ý đẩy hết lên đầu Trần Hồng, dồn tên gia hỏa đó vào đường cùng. Nhưng hiện giờ có hai vết xe đổ phía trước đó, Thẩm Mặc lòng tràn ngập sợ hãi cánh giác với lão già biến thái này, cung kính hành lễ xong, im lặng nghe Gia Tĩnh đế lên tiếng.

- Ngồi.

Gia Tĩnh đế nói một câu duy nhất.

- Vâng.

Y bò dậy, đặt nửa cái mông lên đôn gấm, ngồi ngay ngắn.

- Lý Phương bị trẫm phái đi thọ cung rồi.

Gia Tĩnh đế như đang tự lẩm bẩm:

- Trần Hồng cũng bị đánh 80 gậy, cấm túc một tháng.

Tính toán thời gian, Hoàng Cẩm nhanh nhất cũng phải một tháng sau mới về được kinh, trước khi đối thủ có trọng lượng tới, hoàng đế phải nhốt Trần Hồng lại, để tránh cho hắn cắn càn.

Thẩm Mặc nói nhỏ:

- Sấm sét hay mưa móc đều là ân điển của thánh thượng..

- Đừng nói lời sáo rỗng đó, được mưa móc ai cũng cao hứng, bị sấm sét thì chẳng ai cười nổi.

Gia Tĩnh đế cười khẩy một tiếng:

- Ta không tin ngươi lại là ngoại lệ.

Thẩm Mặc cười xấu hổ:

- Lần trước nghe Nghiêm các lão nói như thế, vi thần luôn thấy vang vang rất đã miệng, khó khăn lắm mới có cơ hội để dùng, không ngờ lại dùng nhầm chỗ.

- Chết đi...

Gia Tĩnh đế bị y chọc cười, lắc đầu nói:

- Đừng học theo Nghiêm các lão, ông ta là ông ta, ngươi là ngươi. Nếu ngươi dám học theo ông ta, trẫm đuổi ngươi tới Vân Nam, làm bạn với tên trạng nguyên khác.

Thẩm Mặc biết ông ta nói tới Dương Thăng Am, kỳ thực Dương Thận đã chết nhiều năm rồi, nhưng không ai dám nói cho hoàng đế mà thôi, nên cẩn thận đáp:

- Vị trạng nguyên đó đã chết rồi ạ.

- Chết rồi?

Gia Tĩnh đế sửng sốt:

- Chết từ bao giờ?

Thẩm Mặc cẩn thận đáp:

- Năm sáu năm rồi, vi thần không biết chính xác thời gian, nhưng chắc chắn là là đã chết rồi.

- Quá dễ dàng cho tên nghịch tặc đó...

Gia Tĩnh đế im lặng hồi lâu, hỏi:

- Vì sao không ai bẩm báo cho trẫm?

- Chắc là vì các vị đại nhân thấy không cần phải kinh động tới bệ hạ.

- Hừ, quan văn là như thế, toàn kết bè đảng, che giấu cho nhau, nghĩ mọi cách lừa gạt quân phụ.

Gia Tĩnh đế hừ một tiếng:

- Ngươi cũng thế, là một tên của Từ đảng.

Thẩm Mặc sợ tới run người, chỉ vào mặt mình, cười méo miệng:

- Nghiêm các lão còn có một câu danh ngôn, nói thánh minh không ai hơn hoàng thượng, người thấy vi thần là Từ đảng sao?

Lần trước y bị đàn hặc, mặc dù Nghiêm đảng là chủ đạo, nhưng quá nửa có công lao của Từ đảng. Nếu không phải cuối cùng Gia Tĩnh đế quyết đoán bảo vệ y, sợ rằng hiện giờ Thẩm đại nhân nếu không ôm băng nằm tuyết ở Liêu Đông thì cũng trên đường tới Vân Quý, hoặc là nửa đường bị thích khách giết rồi, dù sao thì cũng không thể ngồi đây được nữa.

- Ngươi làm quan chẳng ra làm sao cả.

Gia Tĩnh lắc đầu cười:

- Người ta thì chu toàn mọi bề, người thì va trái chạm phải, không vỡ mặt mới là lạ. Còn cả lần này, bị người ta lợi dụng còn không hay biết, nếu đổi lại là một hoàng đế hồ đồ, thì kẻ bị đình trượng chính là ngươi.

- Hoàng thượng minh xét, thần chẳng còn cách nào.

Thẩm Mặc mặt mày khổ sở:

- Kinh thành nước quá sâu quá đục, thần nhát gan, không dám xuống bơi, lớn gan cầu hoàng thượng cho vi thần ra ngoài làm tri phủ cũng hơn hiện giờ trăm lần.

Khi Lục Bỉnh còn âm thầm che đậy mọi hành động của Thẩm Mặc, cho nên trong lòng Gia Tĩnh đế, Thẩm Mặc còn là chàng thanh niên với tấm lòng son, nghe vậy thương hại thở dài:

- Đúng thế, hồ già rồi, không trấn áp được sơn lâm nữa, sài lang càng ngày càng không kiêng kỵ gì nữa. Nhưng ngươi không thể rời khỏi kinh thành được, nếu không ngươi sẽ chết không chỗ chôn thây.

Thẩm Mặc khẽ vâng một tiếng, lại nghe Gia Tĩnh đế:

- Đông Xưởng sẽ rút khỏi vụ án của sư huynh ngươi, Cẩm Y vệ cũng không thể tra, nhưng Thuận Thiên phủ và hình bộ cũng không thích hợp.

Vụ án của Lục Bỉnh rất có khả năng liên quan tới nội đình, Cẩm Y Vệ, thậm chí là ông ta. Nếu như để ngoại đình nhúng tay vào, tất cả sẽ phơi bày trước bàn dân thiên hạ. Đây là điều Gia Tĩnh đế không muốn nhìn thấy, mất thể diện triều đình. Song nếu để Đông Xưởng tra, khẳng định đả kích Cẩm Y Vệ, mà bản thân Cẩm Y vệ lại có hiềm nghi, cho nên Vệ Xưởng vốn là thích hợp nhất cũng không thể dùng.

Nhưng vụ án không thể không tra, nếu không tâm bệnh của Gia Tĩnh đế mãi mãi không khỏi, ánh mắt ông ta cuối cùng dừng trên người Thẩm Mặc:

- Chuyện này trẫm định giao cho ngươi, ngươi có tự tin không?

- Hả?

Thẩm Mặc không dám tùy tiện nhận lời:

- Vi thần là tế tửu quốc tử giám...

Ý tứ của y là:" Hiện giờ thần là người văn hóa, không điều tra phá án." Y không muốn xen vào chuyện này, vì thế cục không nắm trong tay.

- Ngươi chẳng phải đã làm cả tri phủ, tuần phủ rồi sao? Còn làm cả tuần án Chiết Giang.

Gia Tĩnh đế lại nghĩ khác:

- Cũng phải phá án vài năm rồi, sao nào, trước giờ ngươi toàn làm quan hồ đồ à?

- Không phải thế ạ.

Thẩm Mặc chỉ còn biết nói:

- Ý thần là, danh bất chính, ngôn bất thuận. Tra vụ án này trở ngại trùng trùng, sợ rằng làm lỡ việc.

- Không vấn đề gì, không phải trẫm ban cho ngươi Như Ý làm thượng phương bảo kiếm sao? Cứ theo cách cũ mà làm.

Tim Thẩm Mặc run lên, hít sâu một hơi, bày ra bẻ mặt hoang mang:

- Vi thần đã giao cho Trần công công, nhờ ông ấy chuyển giao cho hoàng thượng rồi, ông ấy không bẩm báo cho hoàng thượng ạ.

Y cười tội nghiệp:

- Thứ đó uy lực quá lớn, vi thần không dám giữ nữa.

- Có phải là Trần Hồng dọa ngươi hay không?

Ánh mắt Gia Tĩnh đế lạnh dần:

- Tên nô tài này cả gan quá đấy.

- Không phải ạ...

Thẩm Mặc vội nói.

- Hử?

Gia Tỉnh đế hừm một tiếng.

- À, không dám giấu hoàng thượng.

Thẩm Mặc chỉ đành khai nhận:

- Trần công công tìm vi thần, nói Hoàng Ngọc Như Ý là bảo vật của trời, không thể để thần tử dùng bừa. Nếu như đã như ý một lần, thì phải trả lại cho hoàng thượng.

Thế nào gọi là đổi trắng thay đen? Đây chính là nó đó, rõ rành rành là y tự nói, lúc này lại đẩy hết lên người Trần Hồng.

- Mã Toàn.

Gia Tĩnh đế lệnh cho thái giám đứng hầu bên cạnh:

- Ra ngoài bảo bọn chúng đánh hai mươi gậy cuối cùng đừng giở trò vờ vịt.

- Vâng.

Mã Toàn cung kính đáp lời, bước nhanh ra ngoài, nói với đám đại hán hành hình:

- Cho nhân ra lệnh, hai mươi trượng cuối cùng, dồn sức đánh.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch