Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 722: Giải Cứu (2).

Chương 722: Giải Cứu (2).




Dịch: lanhdiendiemla.

Thẩm Mặc liếc xéo hắn một cái:

- Trần đại nhân, mời đi trước dẫn đường, bản quan tới chiếu ngục một chuyến.

Thánh chỉ trước mặt, Trần Hổ không dám không nghe, bò dậy:

- Mời đại nhân theo hạ quan.

Liền dẫn Thẩm Mặc đi qua từ đường của Nhạc Võ Mục và tấm bia "lưu danh muôn đời", xuyên qua ba cánh cửa sắt nặng ngàn cân, tới chiếu ngục không có ánh mặt trời.

Vừa mới đi vào Thẩm Mặc thiếu chút nữa bị mùi hôi thối làm ngất xỉu, nhưng y nghĩ tới Lam Đạo Hành bị hành hạ dày vò ở nơi này, tay bịt trên mũi lền lập tức bỏ xuống, làm Trần Hổ chuẩn bị nhìn xem y bị bêu xấu mất cả hứng.

Thẩm Mặc hỏi:

- Những đạo sĩ bị các ngươi bắt về ở đâu rồi?

Trần Hổ xách đèn lồng đi trước nói:

- Trong phòng giam trọng phạm tầng hai, phải đi xuống ở trong này.

- Dẫn đường.

Thẩm Mặc nói ngắn gọn, theo hắn đi qua con đường hầm nhỏ hẹp, làm Trần Hổ lại lần nữa thất vọng là đám tù phạm luôn hung hãn lại không thò chân ra ngáng Thẩm Mặc, chỉ đờ đẫn nhìn hai người bọn họ, không biết vì sao bọn chúng lại trở nên ngoan ngoãn như thế.

Hắn cũng không biết dùng cái đầu mà nghĩ, gần đây bản thân tới liên tục như thế, đám tù phạm đều biết thân phận của hắn rồi, hiện giờ thấy có quan viên còn to hơn cả hắn tới thì còn kẻ nào dám làm càn?

Theo Trần Hổ tới phòng giam tầng hai, tới trước cánh cửa "tầng địa ngục thứ mười chín", hai tên ngục tốt cầm đao đứng sau cửa, học theo những lần trước nói mấy người bọn họ:

- Kiểm tra thẻ bài.

Trần Hổ lần này mất kiên nhẫn, ngoạc miệng chửi luôn:

- Kiểm tra cái con mẹ các ngươi ấy, mau mau mở cửa cho lão tử.

- Nhị đương đầu.

Người bên trong hô lên một tiếng, không dám đòi thẻ bài gì nữa, vội vàng mở song sắt ra, cung kính đón Trần Hổ vào.

Sau khi vào chiếu ngục trong chiếu ngục, Thẩm Mặc mau chóng nhìn thấy những phạm nhân không còn nhìn ra dạng người, thương tích khắp nơi, hoặc nằm hoặc ngồi, hoặc thở thoi thóp. Nhưng vừa nghe thấy tiếng song sắt mở ra là run lên bần bật, rúm dó lại với nhau, hiển nhiên đã thành phản xạ có điều kiện rồi.

Thẩm Mặc thầm thở dài, muốm tìm Lam Đạo Hành trong đó, nhưng người nào cũng mặt đầy vệt máu, căn bản không nhận ra ai vào ai, chỉ đành hỏi:

- Lam thần tiên đâu?

- Ngài nói Lam Đạo Hành à? Hắn thì là thần tiên cái quái gì? Giả thần giả quỷ lừa người thôi.

Trần Hổ khinh bỉ nói.

- Trước khi bản quan tới, bệ hạ xưng hô ông ấy như thế.

Thẩm Mặc lạnh lùng nhìn hắn:

- Ngươi đang nghi ngờ hoàng thượng đấy à?

- Hạ quan không dám, hạ quan không dám.

Trần Hổ bị dọa cho toát mồ hôi lạnh:

- Lam... thần tiên không ở đây, bị nhốt riêng.

- Dẫn ta tới đó.

- Vâng.

Trần Hổ định dẫn Thẩm Mặc đi, nhưng nghe thấy tiếng kêu yếu ớt:

- Đại nhân, oan uổng quá.

Thẩm Mặc nhìn theo tiếng gọi, liền thấy một nam tử dáng vẻ như đang hấp hối, mắt nhìn y đầy vẻ khẩn cầu:

- Long Hổ đan không có độc, không có độc...

Thẩm Mặc nghe vậy hỏi:

- Ngươi là Khâu Cơ Tử?

- Bần đạo là sư đệ chưởng môn sư huynh, sự huynh bị hành hạ chết rồi...

Người kia ghé vào chấn song sắt, dùng hết sức lực toàn thân:

- Toàn Chân giáo bị oan, chúng tôi bị hãm hại.

Nhìn thấy hắn như thế, Thẩm Mặc càng thêm lo lắng cho tình trạng của Lam Đạo Hành, liền nói với Tam Xích ở phía sau:

- Ngươi đứng đây trông chừng, trước khi ta quay trở về, không ai được phép tới gần.

- Vâng.

Tam Xích trầm giọng đáp.

Trong phòng giam phía trong cùng, Trần Hổ nhìn tù phạm nằm trên mặt đất:

- Đó chính là Lam...thần tiên.

Thẩm Mặc hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh lại để tránh bị nhìn ra manh mối gì. Lúc này mới lệnh cho hắn mở nhà giam, đi vào, cầm lấy đèn lồng của thị vệ, chiếu vào mặt của ngươi kia, nhưng không thể xác nhận thân phận của hắn.

Vì mặt của người đó đã bị đốt cháy không còn nhìn ra đường nét, toàn thân máu thịt bầy nhầy, mấy vết thương thậm chí còn nhìn thấy cả xương, nếu không phải ngực còn hơi phập phồng, Thẩm Mặc còn cho rằng đây là một cái xác chết.

Y đi tới gần, khuỵu chân xuống gọi khẽ:

- Lam thần tiên, Lam thần tiên...

Người kia mặt đầy thương tích, không mở mắt ra được, thậm chí còn đang chìm trong hôn mê, nhưng nghe thấy có người gọi danh hiệu ngày xưa của mình, vẫn khẽ rên hừ hừ:

- Chuyện gì thế?

Nghe khẩu âm Sơn Đông vừa xa lạ vừa quen thuộc đó, Thẩm Mặc lập tức xác nhận được thân phận của hắn chính là Lam Đạo Hành, y vội nhéo mạnh lấy đùi, cố kìm nước mắt trào ra ngoài, tận lực bình tĩnh lại, nói:

- Bản quan là Thẩm Mặc.

Vừa nghe thấy cái tên này, phạm nhân vốn sắp chết kia không biết lấy được sức lực từ đâu ra, đưa tay kéo mí mắt của mình, liền nhìn thấy gương mặt cố kiềm chế bi thương của Thẩm Mặc.

Ai nấy đều có thể nhìn ra, hắn rõ ràng là thở phào.

Thẩm Mặc tiếp tục nói:

- Phụng thánh lệnh điều tra vụ án Lục thái bảo, mời ông theo ta trở về hiệp trợ điều tra.

Mặc dù gương mặt Lam Đạo Hành màu thịt be bét, nhưng Thẩm Mặc vẫn cảm nhận được hắn mỉm cười với mình.

Thẩm Mặc gật đầu đứng dậy, lệnh:

- Tìm càng lại đây, khiêng ông ấy ra.

- Không được.

Trần Hổ ngăn cản:

- Không có lệnh của Xưởng đốc, không ai được phép mang hắn đi.

- Bản quan muốn đem ông ta tới chiếu ngục của Cẩm Y Vệ.

Thẩm Mặc nhìn hắn chằm chằm:

- Ngươi muốn kháng chỉ à?

Y cứ lấy thánh chỉ ra ép, Trần Hổ tức lắm nhưng không thể làm gì, chỉ biết nói:

- Đều là chiếu ngục cả, thẩm vấn ở đây cũng như thế cả thôi.

- Ngươi dám cản trở bản quan phá án.

Khóe miệng Thẩm Mặc nhếch lên thành vẻ tàn nhẫn:

- Vậy thì theo hắn cùng về chiếu ngục Cẩm Y Vệ.

Trần Hồ sắc mặt biến đổi liên hồi, nhưng nhớ tới câu "cản trở phá án tức là đồng mưu" trong thánh chỉ, cuối cùng đành phải khuất phục:

- Mang hắn đi đi.

Các thị vệ tìm lấy một tấm canh cửa, trải áo của mình lên, cẩn thẩn khiêng Lam Đạo Hành lên trên, rồi lại dùng áo bọc lại cẩn thận, nhẹ nhàng khiêng ra ngoài.

- Không chỉ hắn... Còn cả đạo sĩ Toàn Chân giáo nữa.

Thẩm Mặc lại lên tiếng.

- Thả... Thả hết.

Trần Hổ uất ức phất tay:

- Ngươi muốn sao thì làm thế.

Khi Thẩm Mặc rời khỏi chiếu ngục Đông Xưởng, thấy lại ánh mặt trời, Chu Cửu đã dẫn Cẩm Y Vệ chờ bên ngoài, Lam Đạo Hành cũng được đưa lên xe ngựa.

Thẩm Mặc và Chu Cửu nhìn nhau một cái rồi tránh ra chỗ khác, không thể hiện ra chút hưng phấn nào.

Thẩm Mặc không nói một lời đứng ở cửa chiếu ngục, nhìn đạo sĩ cuối cùng được chuyển ra, đưa lên xe ngựa, liền gật đầu với Chu Cửu, lên xe ngựa của Lam Đạo Hành.

Chu Cửu phất tay, Cẩm Y Vệ liền áp giải cả đoàn xe chầm chập rời khỏi nha môn Đông Xưởng.

Lúc này Trần Hổ từ trong chiếu ngục đi ra, dùng ánh mắt oán hẫn tiễn đưa bọn họ, nghiến răng ken két ní:

- Để xem các ngươi kiêu ngạo được tới bao giờ.

Hiển nhiên là hắn đã quên mất khi chính mình kiêu ngạo thì nó như thế nào rồi.

Trên xe ngựa, Thẩm Mặc nhìn Lam Đạo Hành trông không còn ra con người, nhè nhẹ chỉnh lại chăn đắp trên người hắn, cuối cùng không kìm được nước mắt rơi xuống.

Lam Đạo Hành như nhận ra, mắt vẫn nhắm hỏi:

- Thẩm đại nhân à?

- Là ta đây.

Thẩm Mặc bội lau nước mắt, nói khẽ:

- Lam huynh, ta là Thẩm Mặc.

- Đại nhân tới cứu ta...

Lam Đạo Hành cười yếu ớt.

- Đúng thế, ta đã tới muộn.

Nước mắt lại chan hòa trên mặt, giọng nói của y nghèn nghẹn:

- Lam huynh phải chịu khổ rồi.

- Ha ha..

Lam Đạo Hành nói ra câu cuối cùng:

- Ta không khai gì cả...

Tinh thần vừa thả lỏng, liền ngất xỉu.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch