Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 747: Kết Thúc Đi, Thời Đại Ủy Khuất Cầu Toàn. . .(2)

Chương 747: Kết Thúc Đi, Thời Đại Ủy Khuất Cầu Toàn. . .(2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Niên Vĩnh Khang quỳ xuống trước Thẩm Luyện, đau khổ cầu xin ông mau chạy đi, nhưng ông vẫn bất động, muốn dùng sức mạnh nhưng đã thấy ông lộ ra chủy thủ, để tại ngực nói:

- Ý ta đã quyết, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa.

Niên Vĩnh Khang chìm trong cực kỳ bi ai, hắn nghe ra ý ngoài lời của Thẩm Luyện, lau khô nước mắt gật đầu nói:

- Vậy phu nhân và ba vị công tử có thể đi trước một bước không?

Ai ngờ cha nào con nấy, Thẩm Cổn và Thẩm Bao cao giọng nói:

- Chúng ta nhất định sẽ ở cạnh cha, cũng dễ bề có người chăm sóc!

Niên Vĩnh Khang vội nói:

- Thẩm công hạ ngục nhất định sẽ bị vu hãm trọng tội, sinh tử khó liệu, hai vị công tử phải hộ tống phu nhân và tiểu công tử trốn đến Khẩu Bắc để tránh né thế lực, đợi Nghiêm gia thế bại thì mới có thể xuất đầu. Nếu như chấp ý nữa, nhất định toàn gia sẽ bị diệt!

Rồi đau khổ khuyên bảo:

- Công tử nên lấy tông tự làm trọng, sao lại có thể gò bó bởi tiểu hiếu, tự tay diệt đi hương hỏa? Kế sách trước mắt là nên sớm rời xa nơi này để tránh hại toàn gia. Chỗ đại nhân ta tự mình trông coi được, không cần phải lo lắng!

Hai vị công tử bị lời hắn nói đã có hơi dao động.

Lúc này ngoài cửa có thủ hạ của Niên Vĩnh Khang chạy vào nói:

- Thân binh của phủ tổng đốc đã vào thành rồi!

Đã lửa cháy đến nơi rồi! Tất cả mọi người nhìn qua Thẩm Luyện, chờ quyết đoán cuối cùng của ông ta. Ánh mắt ông đảo qua vợ và các con, trầm giọng nói:

- Mọi người đi theo Niên thúc thúc đi, đi mau!

Niên Vĩnh Khang được lệnh, lập tức sai người lôi kéo Thẩm gia công tử và Thẩm đang khóc lóc lên xe ngựa, nhanh chóng đi khỏi đây, còn hắn thì dập đầu với Thẩm Luyện một cái, sau đó cũng đi ngay.

Người của Cẩm Y Vệ vừa đi thì người của phủ tổng đốc cũng vừa tới, họ xích Thẩm Luyện lại bắt về quy án, nhưng không tìm được người nhà của ông, muốn lùng bắt, nhưng khi thấy dân tình nhao nhao, hô lớn "thả người", người lỗ mãng thậm chí còn cầm vũ khí gậy gộc, họ sợ quá vội vàng kéo theo Thẩm Luyện hốt hoảng chạy đi, không màng gia quyến của ông ra sao nữa.

~~

Bên kia Thẩm Luyện bị đưa xuống đại lao Tuyên Phủ, chờ đợi Hình bộ phê duyệt, sắp chuẩn bị bêu đầu thị chúng, bên này Niên Vĩnh Khang dẫn theo gia quyến của ông trốn khỏi Bảo An Châu, đi thẳng đến Khẩu Bắc.

Từ phu nhân bảo Thẩm Cổn đi hỏi là đang tính đi đâu? Niên Vĩnh Khang nói:

- Tuyên Đại đều là địa bàn của Dương Thuận, chỉ có Bản Thăng thì không phải.

Thẩm Cổn nghe vậy biến sắc nói:

- Vậy chẳng phải thừa nhận tội danh của phụ thân rồi còn gì? Không ổn không ổn, tuyệt đối không thể đi!

- Thẩm huynh yên tâm.

Niên Vĩnh Khang khuyên nhủ:

- Việc này không ai biết đâu, huống hồ chỉ là tạm thời mấy ngày, đợi tin tức lắng xuống rồi sẽ đưa mọi người trở lại nội địa.

Thẩm Cổn vẫn không đáp ứng, mãi khi kinh động đến Thẩm phu nhân, bà đi ra nghe Niên Vĩnh Khang phân trần rồi mới miễn cưỡng đáp ứng... Thẩm phu nhân là một nữ nhân là một mẫu thân, bà không hiểu hùng hồn đại nghĩa như của các nam nhân, bà chỉ biết là trong lòng còn có anh hài cần sữa để bú, trước mắt có hai nhi tử, bà không thể để mất đi họ, cái khác cũng rất quan trọng, nhưng khi so với điều này thì không đáng gì rồi.

Đến buổi tối cắm trại, Thẩm Bao đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị Thẩm Cổn lặng lẽ đánh thức, hai huynh đệ đi ra ngoài trại. Xoa hai mắt ngái ngủ nhập nhèm, Thẩm Bao rốt cuộc thấy nhị ca đang khoác bao quần áo, không khỏi kinh hô:

- Nhị ca...

Liền bị Thẩm Bao che miệng lại:

- Nhỏ giọng chút!

- Nhị ca muốn đi đâu! - Thẩm Bao khẽ nói.

- Ta phải đi về!

Thẩm Cổn trầm giọng nói:

- Phụ thân đang trong cảnh tù ngục, làm con đâu thể vứt bỏ mà đi được? Niên thúc thúc mặc dù là hảo tâm, nhưng chung quy không biết Thẩm gia ta trung nghĩa đệ nhất! Hôm nay chúng ta bỏ trốn, nếu phụ thân chết, hài cốt không được thu gom, thế nhân sẽ mắng huynh đệ chúng ta làm con trai bất hiếu, thế thì đâu còn mặt mũi mà sống trên đời nữa?

Nói rồi nắm chặt tay:

- Ta phải đi về, hầu hạ cha!

- Đệ cũng theo nhị ca! - Thẩm Bao nghe vậy tỉnh táo nói.

- Đệ không thể đi! - Thẩm Cổn nói: - Đệ đi rồi thì ai chiếu cố mẫu thân và ấu đệ?

- Vậy đệ không phải thành bất hiếu rồi sao? - Thẩm Bao vò đầu nói.

- Đầu đất, hai ta đều không đi là bất hiếu, đi hết cũng là bất hiếu. - Thẩm Cổn nói chiến chiện: - Đệ ở lại cũng là tận hiếu, ta đi cũng là tận hiếu, hiểu chưa?

- Ừ.. hiểu rồi. - Thẩm Bao giơ đầu ngón tay tỉnh nửa ngày mới nói: - Vậy để đệ đi, nhị ca ở lại.

- Ta là ca ca, đệ phải nghe lời ta.

Thẩm Cổn trừng mắt với hắn. Lúc này trong doanh trại hình như có động tĩnh, hắn biết không đi không được rồi, thấp giọng nói một câu:

- Chăm sóc cho mẹ và đệ đệ.

Rồi hắn xoay người chạy vào rừng, cưỡi lên ngựa đã chuẩn bị sẵn, chỉ chớp mắt đã biến mất trong màn đêm.

Nghe tiếng Niên Vĩnh Khang chạy tới, đuổi được một đoạn nhưng do trời quá tối, không biết Thẩm Cổn chạy đến phương hướng nào, hắn đành phải bỏ ý định. Thẩm phu nhân cũng biết, bà tát cho Thẩm Bao hai cái, giận hắn không giữ ca ca lại, sau đó mẫu tử ôm nhau òa khóc.

Hừng đông lên đường, chưa tới một ngày thuận lợi đến được Bản Thăng, thì ra Cẩm Y Vệ trong một ngày cũng có nội tuyến, thu xếp ổn thỏa cho ba mẹ con Thẩm gia xong, Niên Vĩnh Khang liền vội vàng trở lại Tuyên Phủ, lúc này đã có tin tức xác thực -- Dương Thuận quả nhiên vu tội cho Thẩm Luyện là đồng đảng Bạch Liên giáo, kết thành tử tội! Thẩm Cổn quả nhiên chủ động đầu thú, phụ tử nhốt chung một nơi, nhưng còn chưa vấn tội.

Hắn còn biết được Thẩm Luyện ở trong ngục còn luôn miệng mắng, lôi cả gia phả gốc gác của Dương Thuận ra. Hắn không khỏi sợ hãi, chỉ sợ Dương Thuận tự biết đuối lý, chịu không nổi yêu sách của Thẩm Luyện mà không đợi xử quyết đã sai ngục quan ám hại Thẩm Luyện -- loại thủ đoạn này rất phổ biến, rất có thể sẽ phát sinh!

Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, nhưng lại vô kế khả thi, gấp đến độ thậm chí nghĩ tới cướp ngục, nhưng chung quy chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi, ngày hôm đó nhận được tin tức tuyệt mật trong nội bộ Cẩm Y Vệ thông báo, nói Thập tam thái bảo đã nhận sư đệ của đại đô đốc Thẩm Mặc làm lão thúc, Thiên hộ các nơi cần phải ghi nhớ trong lòng, tránh xảy ra tình trạng người một nhà mà không nhận ra nhau.

Thấy được điều này, hắn giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng viết một phong thư cầu viện rồi gọi tâm phúc Ngô Cường, cũng không nói việc "nhận lão thúc", chỉ phân phó hắn dùng tốc độ nhanh nhất đưa nó đến nhà Thẩm Mặc Thẩm Tế tửu ở hẻm Bàn Cờ tại kinh thành!

Ngô Cường được sứ mệnh không dám chậm trễ, một đường chạy không ngừng nghỉ, thay ngựa không đổi người, gần 300 lộ trình chỉ một ngày một đêm đã đưa thư đến tận tay Thẩm Mặc.

~~

Thẩm Mặc nhận được thư liền bảo Ngô Cường nghỉ ngơi trước, Ngô Cường cười nói:

- Ti chức phải trở lại trấn phủ ti báo danh.

Thẩm Mặc liền đưa hắn ra cửa. Đợi Ngô Cường đi rồi, y cũng không quay về mà đứng ở giếng nói:

- Mau chuẩn bị kiệu! Ta muốn đi gặp Từ các lão!

Kiệu rất nhanh chuẩn bị xong, Tam Xích hỏi:

- Từ các lão lúc này ở đâu?

- Tây Uyển.

Thẩm Mặc nói. Y được nghỉ ngơi ở nhà, nhưng Từ các lão thì không có mệnh tốt vậy, năm nay đang thời gian bận rộn, đã có một tháng không về nhà rồi.

Kiệu rất nhanh đến ngoài Tây Uyển môn, cấm vệ giữ cửa liếc mắt đã nhận ra là Thẩm đại nhân lần trước kêu oan lại tới nữa rồi, chỉ sợ y lại xuất ra sát khí gì nữa nên họ vội vàng tươi cười đi tới hỏi:

- Không biết có thể cống hiến sức lực được gì?

Thẩm Mặc nói ta muốn đi Vô Dật điện, cấm vệ bảo y chờ một lát, sau đó trực tiếp cho qua, không có ý làm khó chút nào.

Thẩm Mặc không kịp lĩnh hội sự lợi hại của mình, hạ kiệu, rồi gần như là chạy chậm tới Vô Dật điện, khiến thái giám dẫn đường ở phía sau mệt bở hơi tai cũng không đuổi kịp y.

Không kịp thở chạy tới Vô Dật điện, Ti trực lang bên trong đều nhận ra y, họ tiến lên chào hỏi, Thẩm Mặc gật đầu, bình phục một chút tâm tình nói:

- Ta muốn gặp Từ các lão, thỉnh cầu thông báo một tiếng.

Mọi người cười lên tiếng trả lời, nhưng đột nhiên thấy phía sau y đứng một người, họ lập tức câm như hến, khom người nói:

- Bộ đường...

Thẩm Mặc nhìn lại, thấy Nghiêm Thế Phiên không biết khi nào đã xuất hiện ở phía sau y, đang dùng con độc nhãn bễ nghễ nhìn mình.

Thẩm Mặc không có hành lễ, hiện dưới địa đồ đã lộ dao găm, còn cần gì phải khúm núm trước sinh tử đại địch nữa? Y liền đứng dậy, điềm tĩnh không sợ hãi nhìn Nghiêm Thế Phiên!

Tràng diện cực kỳ an tĩnh, các Ti trực lang không thể tin được vào hai mắt của mình, đã bao nhiêu năm, chưa từng có người nào dám đối mặt nhìn với tiểu các lão, thế nhưng ngày hôm nay, Thẩm tế tửu không biết đã uống nhầm thuốc gì rồi, dám vi thiên hạ tiên tranh luận với Nghiêm Thế Phiên!

Nghiêm Thế Phiên cũng rất bất ngờ, hắn vốn lòng đầy khoái ý, chuẩn bị nhìn Thẩm Mặc hành lễ với mình, ai ngờ tiểu tử này lại to gan lớn mật, đối diện nhìn mình không chớp mắt! Trong mắt hắn, đây là sự vũ nhục không gì to bằng!

- Quỳ xuống! - Nghiêm Thế Phiên phun ra hai chữ từ hàm răng.

- Dựa vào cái gì? - Thẩm Mặc thản nhiên nói.

- Dựa vào ta là đại quan nhị phẩm, ngươi chẳng qua là một tứ phẩm.

Nghiêm Thế Phiên cười lạnh nói:

- Chút quy củ ấy mà cũng không biết hả?

Giữa quan viên của Đại Minh triều, trước kia không thịnh hành lễ quỳ lạy, tối đa chỉ chào hỏi, khom người là được rồi. Nhưng vài chục năm nay, đột nhiên giữa người với người bắt đầu nịnh nọt, hạ quan quỳ xuống trước thượng quan đã thành phổ biến, nhất là đối mặt với phụ tử Nghiêm Thế Phiên, ai dám không quỳ?

Thẩm Mặc thì dám, y cười nhạt phun ra hai chữ:

- Quen rồi!

Rồi đề cao giọng:

- Nam nhi Hoa Hạ ta, từ nhỏ chỉ lạy thiên địa quân thân sư, không biết Nghiêm bộ đường thì thuộc loại nào?

Nghiêm Thế Phiên tức thì nghẹn lời:

- Ngươi...

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch