Chẳng trách hắn không hiểu, kẻ làm quan thời đại đó thật ra là rất an toàn, cho dù ngươi sợ địch, báo láo chiến công, thậm chí lạm sát người dân vô tội thì cũng chỉ ăn một trận đòn, đi đầy hai nghìn dặm, cả đời không được trọng dụng nữa thôi.
Nhưng có hai việc tuyệt đối không được đụng vào, đụng vào là chết. Đó chính là mưu phản và thông đồng với địch. Dính vào bất kỳ điều nào cũng chết không có đất chôn.
Lúc này kẻ yêu yếu ớt nói:
- Cả nhà lớn nhỏ của đại soái và Lô Giai đều đang ở kinh thành, làm sao có thể tư thông với địch bán nước được.
- Nói, rốt cuộc chuyện là thế nào?
Niên Vĩnh Khang quát:
- Còn dám giấu diễm nữa, lần sau cho ngươi nếm gấp đôi.
- Đó là vì Lộ Giai bị dồn tới bước đường cùng liền nghĩ cách tự cứu mình.
Kẻ kia liền khai báo:
- Thật ra không phải hắn nội ngoại câu kết với Hoàng Thai Cát, mà là bỏ tiền mời bọn chúng diễn kịch mà thôi.
- Diễn kịch?
Ba người còn lại đồng loạt hỏi.
- Đúng, là diễn kịch. Chỉ cần Hoàng Thai Cát điểm binh điểm binh mã tới thành một chuyến, bọn Lộ Giai sẽ trả cho nắm năm vạn lượng bạc, ba vạn thạch lương. Sau đó Hoàng Thai Cát lui quân về phía bắc Trường Thành, bọn chúng cũng sẽ trả cho hắn số tiền và lương thực tương tự.
Nghe những lời đó không ai là không trố mắt ra nhìn, chân tướng quá hoang đường, thật hơn cả diễn kịch, Chu Thập Tam tặc lưỡi:
- Ài, Dương đại soái lễ số thật chu đáo, giờ đã sắp năm mới rồi, nên mời người Mông Cổ diễn kịch cho chúng ta xem đây mà.
- Đúng là có phong phạm của Cừu đại soái năm xưa.
Niên Vĩnh Khang bị chọc cười, lắc lư đầu nói:
- Năm xưa mỗi năm Cừu Loan giao tiền bảo hộ cho Yêm Đáp, cầu hắn đừng tới đánh cướp đã trở thành giai thoại vẫn còn kể mãi ở Tuyên Phủ. Chẳng ngờ Dương đại soái diễn lại lần nữa, đúng, đúng là...
- Không so sánh được hai chuyện này với nhau.
Thẩm Mặc vẫn im lặng đột nhiên hừ một tiếng:
- Tốt xấu gì Cừu Loan còn tránh cho người dân cái họa binh đao, còn họ Dương kia lại dẫn sói vào nhà, đúng là đáng chết.
Thấy không còn hỏi thêm được gì nữa, ba người liền rời khỏi địa lao. Thẩm Mặc nói với Niên Vĩnh Khang:
- Tra xét cẩn thận mấy tên giáo đồ Bạch Liên giáo, ta cảm giác bọn chúng có mưu đồ khác, chỉ e là muốn tương kế tựu kế.
Niên Vĩnh Khang biết tình thế cực kỳ nghiêm trọng, gật mạnh đầu:
- Đại nhân cứ yên tâm, tiểu nhân sẽ đích thân thẩm vấn, đảm bao móc hết ruột gan bọn chúng ra.
Đang nói chuyện thì thấy một Cẩm Y Vệ tên Mã Tam từ bên ngoài chạy vào.
- Ngươi không ở phủ tổng đốc trực, chạy tới đây làm gì?
Tháy dáng vẻ hớt ha hớt hải của hắn, dễ khiến bị chủ ý, bại lộ cứ điểm này, Niên Vĩnh Khang bực mình quát.
Mã Tam cũng chẳng kịp thỉnh tội, hốt hoảng nói vội:
- Chu khâm sai dẫn người xông vào phủ tổng đốc, Ngô bách hộ đang cùng cách huynh đệ chặn đường, bảo tiểu nhân chạy đi cầu viện.
- Chu Bí dẫn người xông vào phủ tổng đốc?
Thẩm Mặc chỉ nghĩ một cái là hiểu ngay ra đây là một mắt xích trong kế hoạch của Dương Thuận và Lộ Giai. Dùng Hoàng Thai Cát gây áp lực từ bên ngoài, lấy cớ cho Chu Bí thả bọn chúng ra, sau đó "đuổi" Hoàng Thai Cát đi lấy công chuộc tội là mọi chuyện êm đẹp cả.
- Đúng là khốn kiếp hết sức.
Đám người này chỉ vì thoát tột mà làm ra cái chuyện hại nước hại dân nhường này, thật không thể chấp nhận nổi. Nghĩ tới đó, sắc mặt Thẩm Mặc cực kỳ khó coi, trầm giọng quát:
- Chuẩn bị ngựa, tới phủ tổng đốc.
Còn dặt Niên Vĩnh Khang:
- Ngươi ở lại đây tranh thủ tra hỏi, báo cáo cho ta.
Niên Vĩnh Khang gật đầu, lập tức sai người chuẩn bị ngựa.
Mười mấy thớt ngựa lao ra khỏi cửa, phóng nhanh trên con đường chật hẹp của Tuyên Phủ, khó tránh khỏi xô đổ những quán hàng nhỏ, nhưng lúc này chẳng cố kỵ nhiều được, vẫn không ngơi nghỉ lao về phủ tổng đốc.
Tâm tình tất cả mọi người đều khẩn trương, bọn họ thậm chí có thể dự kiến được Chu Bí hạ lệnh đánh cho đánh Ngô Cường nằm ngổn ngang trên mặt đất, dẫm lên người bọn họ xông vào trong phủ.
Khi đám Thẩm Mặc tới con phố trước phủ tổng đốc, liền nhìn thấy rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, tựa hồ chuyện bên trong chưa kết thúc.
- Tránh ra, tránh ra.
Cẩm Y Vệ vung roi ngựa, quát đuổi những người không liên quan, Thẩm Mặc và Chu Thập Tam dẫn mười mấy thủ hạ tới trước cửa phủ tổng đốc, song bất ngờ phát hiện ra, đám người Chu Bí vẫn bị chặn ở bên ngoài, không tiến vào được lấy một tấc.
"Tên Ngô Cường này giỏi thật đấy!" Thẩm Mặc phải khen thầm, nhưng khi y nhìn rõ tình hình thì tức thì chố mắt ra, không biết phải nói ra làm sao. Vũ khí Ngô Cường dùng để chặn đứng Chu Bí không phải dùng tấm thân huyết nhục lập tường thành, mà là một bức tượng đất.
Đó không phải bức tượng đất bình thường, mà nó được lấy... À không, phải gọi là được mời trong Văn Miếu ra, bức tượng một vị họ Khổng tên Khâu tự Trọng Ni.
Khổng miếu của Tuyên Phủ được xây dựng bên trong phủ tổng đốc, nghe đâu là xóa bớt sát khí quá nặng của võ quan, để thể hiện văn trị võ công, không được thiên vị bên nào.
Khi Ngô Cường nghe nói Chu Bí dẫn người đánh tới, hắn ý thức được không thể dùng sức kháng cự. Người ta đại biểu cho hoàng đế, nếu như nóng lên đánh vào, đánh ai cũng là ngộ thương, cho dù có giết chết người thì cũng chỉ là ngộ sát!
Đang lúc vô kế khả thi thì hắn nhìn thấy miều Khổng phu tử bên trái sân, liền sai hơn mười thủ hạ to khỏe vạm vỡ mời lão nhân gia ngài rời bệ thờ, khiêng tới trước cửa phủ, quát lớn:
- Kẻ nào dám xông vào.
Đúng là không kẻ nào dám thật.
Ngô Cường không sợ trời sợ đất, dám mời Khổng phu tử ra làm gác cửa, khỏi nói là đã tìm đúng người.
Chu Bí không dam xúc phạm tới bức tượng này, cũng không dám xông lên tranh đoạt, chẳng may chạm vào khiến nó vỡ tan ra, hoặc là làm nó bị thiếu một cái chân cái tay nào thì chỉ riêng nước bọt người đọc sách trong thiên hạ cũng đủ để nhấn chìm hắn.
Chu Bí không còn cách nào, chỉ đành lấy đó dùng lý để thuyết phục, dùng tình để dụ người, không dám nói lời uy hiếp. Biết sao được, tú tài gặp phải cướp, có lý cũng chẳng nói rõ được, Ngô Cường căn bản không nghe, chỉ sai người vây chặt lấy tượng Khổng Tử, không cho đối phương mang đi.
Hai bên cứ giằng co như thế, không bao lâu sau thì Thẩm Mặc tới.
Vừa nhìn thấy Thẩm Mặc, cơn giận bị dồn nén của Chu Bí liền tìm được chỗ phát tiết, chỉ vào bức tượng nói lớn:
- Thẩm Mặc, thủ hạ của ngươi dám tự ý di chuyển tượng thánh nhân, tội bất kính này ngươi phải gánh chịu.
- Ta thấy bọn họ sợ lão phu tử ở trong ngột ngạt, mang ra ngoài tắm nắng, đó là tôn kính cực lớn, chẳng có chỗ nào là bất kính cả.
Chu Thập Tam giờ trò lý sự cùn.
Chu Bí không thèm đề ý tới hắn, hai mắt cứ nhìn Thẩm Mặc chằm chằm, Thẩm Mặc chẳng sợ hắn, cười nhạt:
- Chu đại nhân ông dẫn binh bao vây nơi giam người, lính thủ vệ phụng lệnh canh gác, thấy đối phó không nổi với vị khâm sai đại nhân, chỉ đành mời Khổng phu tử giúp sức! Phu tử lòng dạ rộng lớn bao dung, sẽ không vì chút chuyện vặt này mà nổi giận đâu.
- Mồm mép giỏi lắm, chết cũng nói thành sống được.
Chu Bí gườm gườm nhìn Thẩm Mặc:
- Chuyện này tạm thời gác lại chúng ta nghị luận sau. Nhưng không phải là ta sợ ngươi mà là do có quân tình khẩn cấp.
Nói xong lấy tính báo của Hình Ngọc từ trong ống tay áo ra, sai người chuyển giao cho Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc nhận lấy xem, không ngờ người Mông Cổ tập hợp binh lực bốn bộ, tổng cổng một vạn năm ngàn nhân mã, được bốn huynh đệ Hoàng Thai Cát suất lĩnh, rời khỏi chỗ trú đóng trên thảo nguyên, di chuyển về phía biên cảnh.
"Xem ra là có mưu mô thật." Thẩm Mặc càng tin vào suy đoán của mình. Nếu như chỉ là diễn kịch thu tiền, Hoàng Thai Cát sẽ không gọi thêm ba tên huynh đệ của mình, ăn mảnh cho sướng, tội gì phải chia cho kẻ khác? Dù có là thân huynh đệ cũng thế. Nhưng hắn lại điều động tất cả nhân mã có thể, bày thế trận như thế thì mưu đồ không phải nhỏ. Ít nhất thì không đơn giản là hai vạn lượng bạc và mấy vạn thạch lương được.
Lại liên hệ với việc giáo đồ Bạch Liên giáo hoạt động tích cực khác thường, thế là một âm mưu dày công xếp đặt nhằm vào Tuyên Phủ liền hiện lên.
Thẩm Mặc đứng đó trầm tư, Chu Bí tưởng rằng y sợ, khinh miệt liếc y một cái:
- Còn không lệnh bọn chúng tránh ra.
- Chuyện này thì liên quan gì tới tình hình quân địch.
Thẩm Mặc tỏ vẻ không hiểu.
- Đương nhiên là có liên quan rồi, hiện giờ trong thành quần long vô thủ, văn võ bá quan không cách nào phối hợp, công tác tổ chức rối loạn. Trừ khi Thẩm đại nhân tiến cử được người khác cao mình hơn, nếu không thì đừng ngăn cản, ta phải thả Dương Thuận ra, để hắn lập công chuộc tội.
- Không được.
Thẩm Mặc vốn định nói tiếp:" Đây là trò hai tên Dương Lộ tự biên tự diễn để cứu bản thân mà thôi." Song lời ra tới miệng lại thành:
- Không được hoàng thượng sá tối, không một ai được phép thả bọn chúng ra.
- Ngươi.
Chu Bí chỉ tay vào mặt Thẩm Mặc:
- Sao ngươi ngoan cố ngu xuẩn như vậy? Nếu như vì không có chỉ huy nên thua trận này, hoàng thượng trách tội thì ngươi gánh vác nổi không?
- Gánh được
Thẩm Mặc ung dung mỉm cười:
- Mời chu đại nhân về đi, chuyện này đặt lên người ta, bất kể kết quả ra sao cũng không liên quan tới ông.
- Hừ, giờ nói thì dễ nghe lắm, nhưng khi xảy ra vấn đề chẳng phải chúng ta vẫn cũng gánh chịu hay sao?
- Không thể nào.
Thẩm Mặc nghiêm nghị nói:
- Ta sẽ lập quân lệnh trạng, tất cả mọi hậu quả sẽ do một mình ta gánh vác, thế nào?
Chu Thập Tam đi tới, đứng sóng vai với Thẩm Mặc nói:
- Cộng cả ta vào nữa, ta và Thẩm đại nhân sẽ cùng chịu trách nhiệm.
2-1
Chu Bí cực hận con rùa rụt đầu Đồ Lập, làm hắn không thể cãi lại, chỉ đành dậm chân nói:
- Đó là các ngươi tự nói đây, lập văn tự đi.
Hai người Thẩm Mặc liền lập quân lệnh trạng, giao cho Chu Bí giữ, Chu Bí thu lấy hai tâm "bùa thoát tội", trong lòng liền tính toán tìm cách sớm ngày thoát khỏi chỗ nguy hiểm này.