Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 773: Bạch Liên Mật Ngữ (2)

Chương 773: Bạch Liên Mật Ngữ (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Bốn tên liền tập trung tinh thần, không ai nói gì, chỉ sợ nghe sót chữ nào đó.

- Các ngươi có kẻ nào biết thông tin về Bạch Liên mật ngữ không?

Thẩm Mặc trầm giọng hỏi.

Bốn tên im lặng một hồi, sau đó Ất trả lời nhanh nhất:

- Là Tiêu thiên vương... À không, là ám hiệu do Tiêu Cần sáng tạo ra, dùng để truyền tin tức bí mật.

- Loại phương pháp này có được dùng nhiều không?

Thẩm Mặc hỏi:

Vẫn là Ất đáp:

- Rất ít khi dùng, chỉ khi nào có chuyện quan trọng mới dùng tới.

- Tốt lắm.

Thẩm Mặc gật đầu tán thưởng:

- Cho hắn thêm hai vạch nữa.

Ất cười toe toét, ba tên bên cạnh thì tim thắt lại, thầm hạ quyết tâm, lần sau tuyệt đối không do dự nữa, nhất định có sao đáp vậy.

- Trước kia các ngươi đã đi truyền ám hiệu tương tự chưa?

Thẩm Mặc hỏi.

Bốn tên cùng gật đầu:

- Đi truyền rồi.

Thế là đều thêm được một vạch.

- Mấy lần?

Ánh mắt Thẩm Mặc liền trở nên nghiêm trọng, kết quả tên tối đa là năm lần, tên tối thiểu là hai lần.

Thẩm Mặc chậm rãi tiếp tục:

- Viết lại ám ngữ đã truyền ra là có thêm được một vạch.

Lập tức có bốn tên ngục tốt đi tới, cầm bút giấy cho bọn chúng viết, cả bốn tên phải nghĩa ngợi vất vả lắm sau đó mới thò tay ra từ lỗ cho cơm, bắt đầu vẽ những cái hình méo mó xẹo xọ.

Thẩm Mặc ngồi đợi tại chỗ, không bao lâu sau tên Đinh ít tuổi nhất nộp bài, trước đó hắn chỉ làm có một lần, cho nên nhớ kỹ, vẽ ra không khó lắm.

Niên Vĩnh Khang nhận lấy tờ giấy chuyển cho Thẩm Mặc, bên trên là bốn hình thứ tự " chân người, ngựa, gà gô, chim sẻ". Vẫn không hiểu ra làm sao, y liền hỏi tên Đinh:

- Ngươi truyền ám hiệu này khi nào? Trong hoàn cảnh gì?

- Mấy ngày trước, tiểu nhân tới Bảo An châu truyền.

- Ngày tháng chính xác.

- Ngày 13 tháng Chạp.

- Ngày 13 tháng Chạp?

Thẩm Mặc còn chưa nói gì, Niên Vĩnh Khang đã thốt lên:

- Tiểu nhân hiểu ra rồi! Bắt đầu từ buổi chiều ngày hôm đó, ở các châu huyện lân cận có vô số kẻ khả nghi tới Tuyên Phủ, trong đó có không ít phần tử hiềm nghi là tà giáo.

Rồi tỏ ra xấu hổ:

- Khi đó tiểu nhân cho là nguyên nhân liên quan tới Thẩm tiên sinh, cho nên không thông báo cho quan phủ, nhưng vẫn chú ý tới bọn họ --- Ngày mười sáu, những kẻ này đều xuất thiện trên phố Thập Tự, ra sức kích động người dân tấn công pháp trường, nếu không phải đại nhân tới kịp thì e rằng đã gây ra đại họa rồi.

Lúc này một tên khác cũng viết xong, Thẩm Mặc cầm lấy xem, liền thấy những ám hiệu tương tự, hỏi ra thì biết rằng, kẻ đó ngày 13 tháng Chạp tới huyện Hoài Lai truyền lện. Tới khi hai tên còn lại viết xong, trên giấy cũng có ám hiệu tương tự, nhưng tới các chuyện khác nhau.

- Xem ra đây là một loại lệnh triệu tập, triệu tập giáo đồ tới Tuyên Phủ gây chuyện.

Niên Vĩnh Khang nói.

"Ừm" Thẩm Mặc gật gù tỏ ý tán đồng, chỉ vào bốn cái ám hiệu:

- Muốn trình bày một mệnh lệnh chính xác đơn giản nhất trong tình huống đó, phải có ba yếu tố, thời gian, địa điểm vào hành động. Cho nên ta dám nói, mỗi một loạt hình vẽ này không phải tương ứng với một chữ, mà phải nhiều chữ chứa ba thông tin kia.

- Nếu như thế thì không phức tạp lắm, tối đa chỉ cần khoảng hai trăm hình vẽ là có thể biểu đạt ý tứ của Tiêu Cần, đương nhiên là đối phương phải biết trước tất cả ý nghĩa của ám hiệu.

- Đây nhất định là loại tiếng lóng được ám hiệu hóa giống như của đám thổ phỉ.

Trên giang hồ gọi nó là hắc thoại, cũng có nơi gọi là thiết khẩu, xuân điểm, thần điểm. Có nhiều bang phái, hành nghề đều đặt ra hệt thống ám hiệu phức tạp, Thẩm Mặc biết nói tuyệt đại bộ phận hắc thoại của Tào bang.

Thẩm Mặc giải thích như thế, Tiêu thiên vương hết sức thần bí trong lòng Niên Vĩnh Khang liền luân lạc thành phần tử của bang phái ngầm, liền bật cười:

- Đúng là như thế thật.

Vì thế hai người liền xem thật cẩn thận những tờ giấy kia, loại bỏ đi cái trùng lặp, tổng cộng có được sáu ám hiệu, hỏi tiếp bốn tên, những mệnh lệnh này được truyền trong ba năm gần đây, mỗi một mệnh lệnh nhiều nhất bảy hình vẽ, đều khác nhau.

Nhìn những hình vẽ nhỏ đủ mọi thể loại này, Niên Vĩnh Khang hoa hết cả mắt, rầu rĩ nói:

- Thế này thì làm sao mà đoán được.

Nếu mà để hắn dễ dàng đoán ra như thế đã chẳng phải là ám hiệu.

Thẩm Mặc thì chuyên tâm hỏi bốn tên kia, muốn bọn chúng trả lời bối cảnh mỗi một ám hiệu, nhất là thời gian, phải nói chính xác đó là ngày nào.

- Đây là câu hỏi cuối cùng.

Thẩm Mặc nghiêm túc nói:

- Đáp được sẽ thêm hai vạch.

Tức thì làm cho bốn tên liền tập trung tinh thần, tên dẫn đầu cũng trở nên khẩn trương, chỉ sợ bị ba tên kia thừa cơ vượt lên.

Thế nên mới nói cạnh tranh bình đẳng có thể sáng tạo ra kỳ tích, một khắc sau, bốn tên nhớ ra được cả thời gian của sáu cái ám hiệu kia.

Thẩm Mặc ném tờ giấy ghi thời gian cho Niên Vĩnh Khang, nói:

- Lập tức đi tra tư liệu, xem xem trong khoảng thời gian đó đã xảy ra việc gì.

- Vâng.

Niên Vĩnh Khang chỉ đáp đúng một chữ, rồi vội vàng đi làm.

Thẩm Mặc biết tiếp tục hỏi thì chỉ hít thêm không khí ngột ngạt nơi này, chứ chẳng còn tác dụng gì, liền muốn rời đi.

- Đại nhân, chúng tôi ai thắng thế?

Giáp và Bính đồng thanh hỏi.

Thẩm Mặc nhìn lên tấm gỗ đen, hai tên này đều đều được 11 vạch, nhiều hơn hai tên còn lại, liền nói với ngục tốt:

- Chuyển phòng cho hai tên đó đi.

Giáp và Bỉnh sướng qua quên mất mình đang ở đâu, nhảy lên reo hò, kết quả là bị đinh đâm cho, máu tuôn như suối..

Niềm vui của người này là nỗi buồn của kẻ khác, hai tên còn lại như khảo sinh thi trượt, song lại nghe Thẩm Mặc nói:

- Còn về phần hai tên còn lại, nếu như muốn giúp ta làm chút việc thì có thể ra ngoài, nếu như không muốn thì cứ ở lại trong đó.

Hai tên liền lập tức lên tinh thần, lớn tiếng nói:

- Việc gì chúng tôi cũng làm.

~~~~~~~~~~~~

Niên Vĩnh Khang làm việc cực kỳ tỉ mỉ, lập tức phân loại hồ sơ, chưa tới một canh giờ, liền tìm ra được thứ Thẩm Mặc muốn.

Thẩm Mặc xem qua đại khái sáu sự kiện kia, trừ giết quan, thì đào vong, đều là tác phẩm thanh danh của Tiêu Cần, liền liên hệ những sự kiện kia với những ám hiệu. Nghiệm chứng xong, y không quan tâm tới sự kiện nữa, chỉ viết ra thời gian... Không có năm chỉ có ngày và tháng.

So ánh ngày tháng cùng với hình vẽ của sáu ám hiệu một hồi, nhưng không tìm ra được điểm mấu chốt, nghĩ một lúc, y liền đem cả tháng cũng bỏ đi, chỉ để lại ngày mà thôi.

Vì y cảm thấy ký hiệu của mỗi ám ngữ có hạn, nếu như có thêm cả tháng vào thì những ký tự kia dùng truyền ám hiệu thành quá ít. Hơn nữa mệnh lệnh mà Bạch Liên giáo phát ra so với ngày chấp hành, tối đa cũng chỉ cách năm ngày, cho nên không cần phải quan tâm đến tháng.

Vì thế chỉ còn lại sáu con số.

Thẩm Mặc liền tách nửa phần sau của ám ngữ ra, chỉ để lại hai hình vẽ đầu, cuối cùng mắt sáng lên, thờ phào một cái:

- Tới tám phần là như thế này.

Từ đầu tới cuối Niên Vĩnh Khang chỉ đứng ở đằng sau y, lúc này mới hỏi:

- Đại nhân, ngài làm rõ được hết số ám hiệu này rồi à?

- Ta lấy đâu ra bản lĩnh đó.

Thẩm Mặc khoan khoái uống một ngụm trà, cười rất đắc ý:

- Chỉ hơi hiểu một chút thôi.

- Hả?

Niên Vĩnh Khang lấy làm lạ:

- Sao đại nhân lại tràn trề tự tin như vậy?

-Bởi vì không cần hiểu hết làm gì, chỉ hiểu qua là được rồi.

Nói xong đặt chén trà xuống, làm động tác cưỡi ngựa nhìn xa xa giống như hát kịch, kéo dài giọng, hát:

- Nhìn cái lỗ đen xì xa xa kia, nhất định là sào huyện của giặc rồi, đợi ta xông tới, giết sạch bọn chúng thôi....

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch