Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 793: Đêm Giao Thừa (2)

Chương 793: Đêm Giao Thừa (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Cũng may Từ Giai mời y tới đây là để lôi kéo y, mà không phải để chơi xấu y, Từ các lão nổi danh khôn khéo giỏi giao tế, sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như thế được? Liền vui vẻ nói với Thẩm Mặc:

- Hôm qua ngươi làm rất tốt, lập công mà không kiêu ngạo, làm bách quan đều tâm phục khẩu phục, lão phu cũng rất hãnh diện.

Lại bảo Từ Phan:

- Ngươi phải học Thẩm sư đệ nhiều vào, ý là thầy tốt cho ngươi noi theo đấy.

Từ Phan lúc này mới nhớ ra lời dặn của cha già, liền thân thiết bắt chuyện với Thẩm Mặc, nói sau này phải thân cận nhiều hơn. Một lúc sau, Từ phu nhân đi ra hỏi khách có hài lòng về thức ăn không, uống rượu chúc tết của Trương Cư Chính, lại đặc biệt nói chuyện với Thẩm Mặc vài câu:

- Suốt ngày nghe lão gia khen học sinh trạng nguyên của ông ấy, lão thân sớm tò mò rồi, hôm nay mới được gặp người thật, trông thuận mắt hơn lời của lão gia khen nhiều lắm.

Cả nhà Từ Giai ra trận, luân phiên lấy tình thân tấn công, quả nhiên làm Thẩm Mặc cảm động vô cùng, không còn sự gò bó như lúc mới tới nữa. Bốn người uống rượu tán gẫu, năm mới không nói chuyện công việc, chỉ nói chuyện vui vẻ, không khí hết sức thoải mái.

Đang uống cao hứng thì gác cửa đi vào, ghé bên tai Từ Giai thì thầm vài câu, Từ Giai mặt bình thản gật đầu, nói nhỏ:

- Biết rồi, ngươi bảo hắn về trước đi, dù sao cũng không phải vội nhất thời.

Gác cửa đi ra ngoài chuyển lời, Từ Giai lắc đầu cười khổ:

- Thật chẳng biết nghĩ cái gì, nha môn qua 15 mới đi làm, có chuyện gì mà không hoãn lại được chứ?

Ai ngờ một lúc sau người gác kia lại quay vào, nói nhỏ:

- Người kia nhất quyết không đi, nói có chuyện hỏa cấp vạn phần, phải gặp cho được lão gia mới thôi.

Thẩm Mặc và Trương Cư Chín nhìn nhau một cái, đều nói:

- Sư phụ, xem ra là có chuyện gấp thật, nếu không ai lại chạy tới đây vào lúc này.

Từ Giai đành nói:

- Được rồi, bảo hắn tới thư phòng đợi ta.

Gác cửa đi ra chuyển lời, Từ Giai lau tay đứng dậy:

- Các ngươi thong thả mà uống, lão phu đi một lát rồi về.

Ba người vội đứng dậy tiễn chân.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Kỳ thực Từ Giai hả chẳng biết nhất định là có chuyện lớn xảy ra, cho nên trước khi gặp Trương Trác, ông ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng khi tới thư phòng, nghe Trương Trác nói rõ nguồn cơn xong, vẫn chấn kinh hồi lâu không nói lên lời.

Mặc dù ông ta đã khai chiến chính diện với Nghiêm đảng, đàn hặc lẫn nhau như chuyện cơm bữa, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, ba người bọn họ làm bừa, không chỉ chẳng giúp được cái gì, còn hại chết Từ Giai.

Phải biết rằng ngay cả Thẩm Mặc cũng bị Gia Tĩnh đế giáo huấn, nói không được kiếm chuyện với Nghiêm các lão. Từ Giai lại càng bị Gia Tĩnh đế cảnh cáo phải biết có mức độ là dừng, không được làm sự việc trở nên ầm ĩ quá mực.

Từ Giai cân nhắc, đợi Nghiêm Thế Phiên đình chức thủ hiếu, mới thong thả âm thầm chia rẽ công kích, có tận ba năm cơ mà, đúng là không cần phải gấp gáp làm gì.

Cho nên ông ta đã quyết định, bề ngoài phải tỏ ra đã tu bổ quan hệ với Nghiêm đảng, không dùng những phương thức quyết liệt để đối đầu nữa, chuyển sang dùng lửa nhỏ hầm xương, thong thả chuyển ưu thế thành thắng thế. Có thể nói, nhiều năm qua ông ta chưa bao giờ chắc chắn bản thân có cơ hội giành toàn thắng như thế, cho nên tâm tình trở nên rất tốt đẹp.

Ai ngờ cao hứng chưa được bao lâu, liền bị dội một gáo nước lạnh, làm ông ta kinh hãi tới hồn siêu phách lạc. Ông ta biết, lần này gay go to rồi, vì ba tên gia hỏa tự tiên dâng thư kia, đều có quan hệ mật thiết với ông ta.

Ngô Thời Lai và Trương Trác đều là tiến sĩ năm Quý Sửu, mà năm đó Từ Giai là khảo quan, hai người đều có quan hệ sư đồ với ông ta. Càng chết người hơn nữa cái tên Đổng Truyền Sách kia là người phủ Tùng Giang, đồng hương với Từ Giai. Ba vị lão huynh này đồng thời tham tấu, sợ rằng chẳng một ai tin chuyện này không phải do Từ Giai sai phái.

Nói quay trở lại, vì chuyện của Lam Đạo Hành, Từ Giai vì ở vào thế yếu tuyệt đối, tình thế nguy ngập tột đồ, mắt thấy sắp bị Nghiêm đảng lật đổ, cho nên mới nghĩ ra cách lấy độc trị độc, để hoàng thượng liên tưởng tới tranh đấu đảng phái.

Nhưng về sau, ba người này không dâng thư đàn hặc Nghiêm đảng, Từ Giai còn cho rằng bọn họ sợ rồi. May là Lam Đạo Hành cứng rắn ngoài dự liệu, Thẩm Mặc dùng thủ đoạn sấm sét càng nằm ngoài dự liệu, chuyện được dẹp yên một cách ngặt ngèo, ông ta không nhắc tới chuyện này nữa, thầm nghĩ đã qua thì cho qua luôn.

Từ Giai tưởng đây là quả đạn thối, ai ngờ người ta chỉ trì hoãn thời gian châm lửa, muộn so với dự kiến của ông ta hơn một tháng, hiệu quả hoàn toàn khác biệt.

Trước kia là lấy độc trị độc, hiện giờ là dùng độc tự sát.

Tất nhiên khiến Gia Tĩnh đại đế cực kỳ khó chịu, cho rằng Từ Giai quá đáng, không biết nghe lời, phải giáo huấn nghiêm khắc. Nghiêm đảng nhất định sẽ lấy chuyện này làm lớn lên, không biết sẽ còn nảy sinh ra bao nhiều rắc rối khó lường.

Từ Giai kêu khổ không thôi, lòng rối rắm, miễn cưỡng giữ bình tĩnh, nói với Trương Trác:

- Về trước ăn tết đi, đợi qua năm mới rồi hẵng nói.

Trương Trác lo lắng:

- Nhưng có lẽ ngày mai là hoàng thượng biết rồi...

- Ta bảo ngươi về thì về đi.

Từ Giai thình lình nổi cơn tam bành:

- Ngươi coi lời ta là gió thoảng bên tai à?

Người lành tính tới đâu cũng có lúc không nhẫn nại được, Từ các lão đã sục sôi rồi.

Trương Trác sợ tới mức như hồn lìa khỏi xác, nhưung hắn không tệ, trước khi đi còn nói:

- Các lão yên tâm, người nào làm người ấy chịu, học sinh tuyết đối không để liên lụy tới người.

Từ Giai buông một tiếng thở dài, phất tay:

- Ngươi nói thì có tác dụng gì, về đi, về đi...

Trương Trác trịnh trọng khấu đầu với ông ta một cái, lúc này mới mang theo sợ hãi tràn ngập trong lòng rời đi, chỉ để lại Từ các lão ngồi thất thần một mình ở trong thư phòng....

Nhìn ánh nến trước mặt, trong lòng Từ Giai đắng chát, ông ta phát hiện ra mình chớp mắt một cái từ bên bờ thắng lợi rơi xuống vực sâu nguy hiểm, đối diện với cơn giận lôi đình của hoàng đế.

Ông ta biết rất rõ Gia Tĩnh đế cố chấp độc đoán, ghét nhất là bị người khác làm trái ý. Lần này ông ta gặp phải cái chuyện có trăm miệng cũng không cãi được, không dám có chút hành động nào, chỉ có thể run run rẩy rẩy đợi kết quá cuối cùng, làm không khéo là cách chức bãi quan, tậm chí là treo cổ chuộc tội.

Mạnh Tử nói, có được và dạy dỗ anh tài trong thiên hạ là một trong ba niềm vui lớn trong đời.

Từ Giai xưa nay cũng luôn luôn tán đồng, khi làm viện trưởng viện hàn lâm, đã hết sức coi trọng giáo dục và bồi đắp môn sinh, hi vọng tương lai có thể làm cho mình vui tới cười không khép miệng lại được. Nhưng vì sao cho tới ngày hôm nay, vui sướng chẳng là bao mà đắng cay lại đầy kín miệng cơ chứ?

Dương Kế Thịnh, Ngô Thời Lai, Trương Trác, những người này đều là nhân tài hiếm có được Từ Giai gửi gắp hi vọng, nhưng bọn họ ngoại trừ gây phiền phức thì chỉ biết gây rắc rối cho ông ta, không biết làm một chút chuyện nào khác.

Dương Kế Thịnh tử hặc Nghiêm Tung mặc dù không kéo ông ta vào, nhưng ngầm giải cứu mất mạng, mắt nhìn hắn mất mạng, Từ Giai bị đả kích rất lớn, mái tóc bạc phơ của ông ta là xuất hiện sau chuyện đó.

Lần này càng tồi tệ hơn hai vị cao đồ Ngô Trương, không ngờ liên thủ với đồng hương của ông ta, cùng nhau dâng tấu đàn hặc Nghiêm Tung vào tết nguyên đán, đúng là muốn lấy cái mạng già của Từ sư phụ.

"Ôi có nhiều học sinh làm cái gì?" Nhớ lại Viên Vĩ luôn đối đầu với bản thân cũng chính là học sinh của mình, Từ Giai chán nản than:

- Rắc rối nhiều, nhiễu loạn nhiều, sớm muộn gì cũng các cả cái mạng già này vào.

Khi Thẩm Mặc và Trương Cư Chính hay tin chạy tới, nhìn thấy Từ Giai dường như trong thời gian ngắn già đi mấy tuổi, không khỏi cả kinh:

- Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?

Từ Giai nhìn hai người bọn họ, tức thì lại có chút sức lực, thầm nghĩ:" Học sinh tốt chẳng cần nhiều, có hai người là đủ rồi." Liền lấy lại tinh thần, gượng cười nói:

- Hai ngươi ngồi xuống đi, năm mới vậy mà có kẻ nhất định không để cho người ta được yên.

Đợi hai người họ ngồi xuống, ông ta liền đem lời Trương Trác thuật lại hết một lượt.

Hai người nghe mà choáng váng, Trương Cư Chính nóng lòng nói:

- Liệu có thể lấy lại tấu chương được không?

Từ Giai lắc đầu:

- Sớm đã đưa vào cung rồi, cửa cung cũng đã đóng, có chuyện gì đều phải đợi tới ngày mai.

- Ngày mai ư?

Thẩm Mặc lẩm bẩm:

- Nói không chừng ngày mai là hoàng thượng đã đọc được rồi.

- Rất có khả năng.

Từ Giai thở dài:

- Không giấu hai người, sợ thích lớn nhất của hoàng thượng là xem tấu mừng của hạ quan, còn lem một cách hào hứng, cơ bản không sót bản nào...

Thẩm Mặc thầm nghĩ:" Sở thích quái đản vậy? Không thẹn là Gia Tĩnh đế, đến cả tham hư vinh cũng hơn người khác vạn phần."

- Chuyết Ngôn, ngươi nói xem hiện giờ phải làm như thế nào?

Từ Giai có lẽ ngay tự bản thân cũng không ý thức được, một khi gặp phải khó khăn, người đầu tiên ông ta nhớ tới là Thẩm Mặc, mà không phải Trương Cư Chính hay một ai khác.

- Hiện giờ thì phải xem phản ứng của hoàng thượng thôi.

Thẩm Mặc trầm ngâm:

- Tình huống tốt nhất là hoàng đế không phê duyệt tấu chương, nếu thế mọi chuyện vẫn như trước.

- Khả năng này có lớn không?

Từ Giai hỏi vội.

- Hai thành thôi.

Thẩm Mặc nói nhỏ:

- Hiện giờ hoàng thượng mừng giận thất thường, làm người ta không thể nào tính được.

- Vậy còn có tình huống khác không?

Từ Giai lại hỏi.

- Còn có hai loại tình huống khác, một là hoàng thượng hạ chỉ trách phạt ba người kia, không truy cứu người khác, tình hình này có thể chấp nhận được. Tiếp đó là hoàng thượng mệnh lệnh tra xét việc này, thẩm vấn ba người kia, bắt bọn họ khai ra chủ mưu, đó là tình huống tồi tệ nhất.

- Phân tích cái này thì có tác dụng gì?

Trương Cư Chính không nhịn được lên tiếng:

- Sư phụ hỏi biện pháp cơ mà.

Thẩm Mặc nhìn Từ Giai:

- Mục đích ta nói những lời này là bất kể tình huống như thế nào, đều hết sức bất lợi cho chúng ta, chúng ta không thể làm gì khác, chỉ có thể đợi xem thôi.

Trương Cư Chính cau mày:

- Chủ ý kiểu gì vậy, chẳng lẽ ngồi yên đợi chết à?

Từ Giai lại biểu thị tán đồng:

- Lão phu cho rằng chỉ có thể như thế.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch