Kết quả này vừa bất ngờ lại không bất ngờ, bởi vì đại bộ phận các tỉnh phát huy đúng trình độ bình thường, thứ hạng không cần tranh luận.
Nhưng với hai tỉnh Giang Tây và Phúc Kiến mà nói đúng là đại bi kịch. Hàng năm số người thi đỗ của Giang Tây luôn chiếm vững vàng một trong ba vị trí đầu, Phúc Kiến cũng phải tương đương Từ Xuyên, quyết không thể sa xút tới mức độ này.
Sĩ tử hai tỉnh này mặt tái cả đi, mặc dù miệng an ủi lẫn nhau:
- Mới báo tới 60 thôi mà, có lẽ chúng ta sẽ đỗ cao.
- Đúng thế, đồng hương ở lại hội quán chắc là đỗ rất nhiều...
Nhưng trong lòng mọi người đều bị dự cảm không lành bao phủ.
Chỉ có Trịnh Đường là vẫn tràn trề tự tin, bất kể người khác thấp thỏm ra sao, hắn cứ dương dương đắc ý nhấm rượu, chờ đợi thời khắc vinh quang của mình.
Hắn là người Phúc Châu, có bối cảnh rất sâu, có quan hệ không nhỏ với hải thương Mân Chiết và Nghiêm đảng.
Thậm chí từng có người ủy thác xuống núi phò tà vị đại nhân vật, nhưng kết cục là thất bại, về sau tiến kinh nương nhờ Nghiêm gia, vừa khéo gặp lúc Nghiêm các lão không ngó ngàng gì tới quốc sự, còn Nghiêm Thế Phiên nắm quyền thay cha, lại có mắt không tròng, coi hắn như văn sĩ bình thường, chỉ để hắn làm việc sao chép giấy tờ.
Hắn từng muốn biểu hiện mình trước mặt Nghiêm Thế Phiên, nhưng tên gia hỏa đó cuồng vọng tột đỉnh, quen tất cả đều do bản thân định đoạt, căn bản không coi tài lẻ của hắn ra gì, còn nhạo báng mỉa mai, làm hắn nhục nhã không nói được gì.
Song cũng làm hắn rốt cuộc nhận ra được, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào mình, cho nên quyết định tham gia thi Hội năm nay, đúng lúc Viên Vĩ báo đáp Nghiêm Thế Phiên, còn Nghiêm Thế Phiên chuẩn bị lũng đoạn tân khoa tiến sĩ, là sư gia trong Nghiêm phủ, tất nhiên hắn cũng có được "ám hiệu".
Khi đó Nghiêm Thế Phiên còn dặn dò hắn, không được nói cho người khác, tránh gây ra rắc rối không cần thiết, nhưng hắn lại nghĩ, Nghiêm Thế Phiên sợ người khác cướp mất hạn nghạch.
Trịnh Đường cũng có suy tính của mình, ngày biết được ám hiệu, hắn liền truyền nó cho mấy đồng hương thân thiết, có ý định mượn gió đông của tiểu các lão, gây dựng thế lực của mình.
Hắn tin tưởng Viên Vĩ không dám trái ý Nghiêm Thế Phiên, những đồng hương có "ám hiệu" tất nhiên sẽ đỗ cao. Còn 60 cái nữa cơ mà, nói không chừng là của bọn chúng hết.
Còn về phần thứ bậc của mình, Trịnh Đường càng tự tin, hắn tin khảo quan có khó tính đến đâu cũng sẽ bị mình chinh phục, tin báo càng muộn, nói lên thứ hạng của hắn càng cao, là chuyện tốt.
Nhưng cùng với thời gian trôi đi, tần suất tới báo tin càng ngày càng thấp, thứ hạng cũng càng ngày càng cao, chớp mắt đã tới 10 thứ hạng đầu, Trịnh Đường mới biết chuyện hỏng rồi, thầm nghĩ:" Chẳng nhẽ Nghiêm Thế Phiên cố ý hại ta? Cho ta ám hiệu ngầm giả?"
Đám đồng hương cũng chiếu hết ánh mắt về phía hắn, nhưng không còn tôn kính nữa, mà là nghi ngờ và phẫn nộ:" Bọn ta đều tin ngươi như thế, sao ngươi lại hãm hại bọn ra?"
Tinh thần đoàn kết của Phúc Kiến đúng là hơn người một bậc, nếu là tỉnh khác, chỉ e sớm đã có cãi vã, thậm chí nội loạn rồi.
Trịnh Đường biết, chuyện hôm nay mà hỏng, mình chỉ còn đường bỏ quê tìm chỗ mà trốn thôi, vẫn cố làm ra vẻ trấn tĩnh:
- Hay là... Đám tiểu nhị trong hội quán quên mất lời dặn của chúng ta, hoặc là có chuyện gì đó giữ chân?
- Mong là như thế, vậy về thử xem sao.
Tức thì có ba sĩ tử trẻ tuổi đứng dậy, tự xung phong về xem tình hình.
Lúc này không khí trong tửu lâu như đóng băng, cạnh tranh, so bì ban đầu không còn nữa, chỉ còn lại sự ngột ngạt khiến người ta không thở nổi.
Mọi người đang căng thẳng, chỉ còn 10 vị trí cuối cùng thôi, nếu như vẫn tiếp tục không có báo tin thì 99 phần trầm là lần này trượt vỏ chuối rồi. Ba năm phấn đấu thành bong bóng vỡ, lại phải chịu hành hạ dày vò thêm ba năm nữa, thử hỏi ai còn thoải mái được.
Những người đỗ rồi, trong lòng như có hoa nở, nhưng thấy người khác mặt khẩn trương, nên cũng khẩn trương theo.
"Rầm rầm rầm.." Tiếng bước chân vang lên, mọi người trong đại sảnh nín thở, nhìn thấy tiểu nhị của hội quán Tô Châu.
Đứa nhỏ này hôm nay đã chạy tám chuyến, đủ làm một vòng quanh thành Bắc Kinh rồi, hai chân lúc này mệt nhũn ra, chỉ vào Vương Thế Mậu:
- Vương... Vương lão gia đứng thứ mười.
Vương Thế Mậu thở phào, cười đỡ lấy tiểu nhị:
- Ngồi xuống nghỉ ngơi đi.
Thuận tiện thưởng cho tiểu nhị đó một đĩnh vàng, ít nhất cũng phải đáng giá 50 lượng bạc.
Tiểu nhị nhận tiền thưởng lạy tạ rối rít, Vương Thế Mậu hỏi:
- Tình hình trong hội quán như thế nào rồi, tổng cộng trúng được bao nhiêu người?
Tiểu nhị bỏ tiền vào lòng, đáp:
- Ghê lắm, tính cả các vị lão gia ở đây, Tô Châu chúng ta có mười ba người trúng rồi... Hơn nữa chín vị trí đầu tiểu nhân còn chưa biết.
Nói xong câu này, hắn thấy thể lực khôi phục chút ít, liền nói:
- Tiểu nhân phải nhanh chóng trở về, tranh thủ kiếm.. À, không báo tin lần nữa.
Nói xong loạng choạng rời đi, chẳng ai cười hắn "người chết vì tài, chim chết vì mồi hết", vì mọi người quá căng thẳng rồi, còn lòng dạ nào đi châm chọc người khác.
Không lâu sau, lại có tiểu nhị Giang Tây tới, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nói:
- Chúc mừng Tôn lã gia, chúc mừng Tôn lão gia đỗ thứ sáu.
Tôn Ứng Nguyên nghe thế toét miệng cười:
- Ta phải đi tiểu thôi, không phọt hết ra ngoài mất.
Khiến mọi người cười rộ cả lên.
Tiếp ngay đó có tiểu nhị Sơn Đông đi vào báo:
- Lý lão gia, ngài đỗ thứ năm rồi.
Lý lão gia Lý Vấn chính là vị cử nhân Sơn Đông tham gia thi tài hôm đó, cười lớn:
- Bữa cơm hôm nay của các huynh ta trả.
Đương nhiên là nói bàn của hắn, nếu mời cả đại sảnh thì hắn chỉ có nước bán thân trả nợ.
Bên phía Chiết Giang sốt ruột rồi, bọn họ tuy đỗ nhiều nhất, nhưng mười vị trí đầu chưa có ai, chẳng phải là mất mặt.
Đang lo lắng thì tiểu nhị hội quán Chiết Giang tới, khấu đầu với Dư Hữu Đinh:
- Chúc mừng Dư lão gia, ngài được vị trí thứ ba.
Dư Hữu Đinh nghe vậy lập tức kích động, chẳng nghĩ tới reo mừng, mà luôn mồm than thở:
- Nhãn quang của Văn Trường tiên sinh thực sự quá chuẩn.
- Đâu phải mỗi huynh chuẩn.
Lý Vấn bên cạnh lớn tiếng nói:
- Năm người lọt vào mười vị trí đầu chúng ta không phải được các tiền bối hội Quỳnh Lâm dự báo trước rồi sao?
- Đúng thế.
Lời này được nhiều người tán đồng:
- Ngày hôm đó họ dự đoán trúng, đều trúng gần hết rồi, có thể thấy khoa cử Đại Minh ta rất công chính.
Chỉ có nguyên nhân chủ quan hạ xuống mức độ thật thấp, mới có thể đoán đúng được như thế.
Còn hai vị trí cuối cùng, mọi người đều nhìn Trịnh Đường, thầm nghĩ một trong hai vị trí chắc chắn thuộc về hắn rồi. Trịnh Đường cũng trở nên khẩn trương, mau mau tới đi, cho dù xếp thứ hai ta cũng chấp nhận.
Qua thời gian rất lâu, tường chừng dài như cả năm, bên ngoài lại có tiếng bước chân vang lên, nhưng lần này không phải tiểu nhị, mà là cử nhân Phúc Kiến đi xem tình hình đã quay lại.
Hắn vừa vào, lập tức thu hút ánh mắt của toàn bộ sĩ tử Phúc Kiến, mọi người vội hỏi:
- Sao thế, chúng ta có đỗ không?
Người thì hỏi:
- Hai vị trí đầu có người của chúng ta chứ?
Người đó cúi đầu nói nhỏ:
- Có vài người, nhưng ít lắm, hơn nữa không có các vị ở đây.
Lúc này Trịnh Đường chẳng quan tâm tới người khác, kéo áo người đó hỏi gấp:
- Hai người đầu là ai?
- Đứng đầu là Vương Tích Tước, thứ hai là Từ Thời Hành.
Người kia bất mãn nhìn hắn:
- Lần này ngươi trượt rồi, bọn ta cũng xui xẻo theo ngươi.