Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 826: Đường Nào Đây? (2)

Chương 826: Đường Nào Đây? (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Viên Vĩ quyết định lấy lễ sư đồ, chẳng phải là cố lôi kéo quan hệ, mà năm xưa Viên Vĩ thi tú tài, Từ Giai là đề học Chiết Giang, hai người là sư đồ thực sự.

Nhưng Từ Giai không thích tính a dua nịnh bợ của Viên Vĩ, mà Viên Vĩ có danh xưng "thiên ạ đệ nhất thanh từ". Là nhân vật Gia Tĩnh không thể thiếu, không muốn xuống nước với Từ Giai, vì thế quan hệ sư đồ nhạt dần.

Chính lúc ông ta đang chần trừ thì Từ Giai lại phái người mang thiếp tới, mời ông ta đến phủ.

Cầu mà chẳng được, song Viên Vĩ lại chột dạ:" Bao năm không qua lại, mời mình tới làm cái gì?" Băn khoăn một hồi, liền quyết:" Cứ đi, ta không trả lời vấn đề gì, không đồng ý chuyện gì, coi như ném đá dò đường vậy."

Thế là sai người chuẩn bị lễ vật, qua trưa tới Từ phủ.

Đến nơi được Từ Giai nhiệt tình hoan nghênh, dù nhiều năm không qua lại, nhưng ân tình hương hỏa trước kia bày ra đó, nhớ lại quá khứ, cảm khái vạn phần, tâm tình đều có chút kích động..

Đem so ra thì Từ các lão không dễ lộ tình cảm ra ngoài lại kích động hơn một chút, ông ta biểu thị vui mừng cho thành tựu ngày nay của Viên Vĩ, kiểm điểm những năm qua không đủ quan tâm, làm Viên Vĩ sống mũi cay cay, cảm xúc dâng trào:" Ông đáng lẽ sớm phải kiểm điểm với ta rồi."

Bất tri bất giác trời đã tối, Viên Vĩ thấy nên cáo từ rồi, nhưng Từ Giai lại nhiệt tình mời ở lại ăn cơm, không những bảo phu nhân làm thức ăn, còn lấy rượu quý cất giữ lâu năm mang ra mời Viên Vĩ.

Viên Vĩ mê rượu, ngửi thấy mùi rượu chân không đi nổi nữa, thầm nhủ:" Người ta nhiệt tình như thế, nói đi là đi thì thiếu lễ độ quá, thôi cứ làm vài chén rồi hẵng hay." Thế là uống cùng Từ Giai, Viên Vĩ kinh hãi phát hiện lão già mặt không có gì đặc biệt này lại tửu lượng khủng khiếp.

Thế là rượu gặp tri kỷ nghìn chén còn ít, người mê rượu thích nhất gặp được người mê rượu, hai người chén qua chén lại, bất tri bất giác trăng lên cao, cả vò rượu 5 cân không còn một giọt.

Đừng coi thường Từ Giai chẳng mấy khi uống rượu, kẻ gục trước lại là Viên Vĩ.

Viên Vĩ uống tới khi nhìn thấy Từ các lão trước mặt một biến thành ba, chén rượu rời tay, ngã lăn ra đất ngáy khò khò.

Từ Giai thở phào, thầm nghĩ:" Tên gia hỏa này tửu lượng ghê thật, nếu không có giải tửu đơn của Chuyết Ngôn, ba lão phu cũng chẳng phải đối thủ của hắn." Liền sai hạ nhân hầu bên cạnh:

- Bảo với tùy tùng của Viên bộ đường, ông ta uống say rồi, có ngủ qua đêm ở đây không?"

Tùy tùng của Viên Vĩ được chuyển lời, bàn với nhau:" Nếu ở lại đây thì phải trả lời với phu nhân ra sao?" Liền khách khí nói:

- Đa tạ thiện chí của lão gia, có điều để bọn tiểu nhân đưa lão gia về vậy.

Bọn họ nói thế, Từ Giai cũng không phản đối, dùng mắt tiễn Viên Vĩ ra tận ngoài đại môn.

Từ Giai khoác áo choàng đứng giữa sân, tuy là đầu xuân, nhưng đêm vẫn lạnh buốt, ông ta kéo chặt áo choàng, khóe miệng nở nụ cười lạnh băng như trời đêm.

~~~~~~~~~~~~~~

Khi kiệu của Viên Vĩ về tới phủ thì Nghiêm Thế Phiên đã đợi ở đó ba canh giờ, so với thời gian hắn đợi người khác cả đời cộng lại còn nhiều hơn, tiêu hao hết cả kiên nhẫn của hắn.

Vừa nghe thấy Viên Vĩ đã về, Nghiêm Thế Phiên đứng bật dậy, rảo bước ra sân, quả nhiên thấy kiệu Viên Vĩ từ từ hạ xuống, không nhịn được, gằn giọng nói:

- Viên bộ đường, ông làm cao quá nhỉ, để bản quan đợi lâu lắm rồi đấy.

Viên Vĩ vốn say rồi, nhưng dọc đường kiệu lắc lư, lay tỉnh ông ta. Có điều chưa tỉnh hẳn, chỉ nửa say nửa tỉnh, nửa tỉnh nửa hồ đồ, nghe thế cũng chẳng nhận ra là ai, lè nhè nói:

- Láo toét, ngươi là cái thá gì dám quát tháo trước mặt bản quan?

Rồi kéo dài giọng gọi:

- Người đâu, đóng cửa... thả chó...

Người bên cạnh vội nhắc:

- Không được đâu bộ đường, đó là tiểu cac lão.

- Tiểu, tiểu các lão là cái thứ gì?

Viên Vĩ hơi rượu bốc lên, nói thật suy nghĩ giấu trong lòng bấy lâu:

- Chẳng qua là cái thằng dựa vào chơi cha mà làm ra vẻ, nếu không có Nghiêm các lão, hắn chẳng là cái chó gì.

Nghiêm Thế Phiên nổi giận sôi gan, dù là ban đêm, dù là trong sân, nhưng vẫn nhìn thấy mặt hắn sa xầm, còn quai hàn bành lên, đi nhanh tới trước, đẩy hạ nhân Viên phủ ra, giật rèm kiệu xuống, con mắt duy nhất chiếu vào Viên Vĩ:

- Họ Viên, ngươi to gan thật đấy.

Nếu chẳng phải ngửi thấy mùi rượu nồng nặc hắn đã dùng những lời khó nghe hơn.

Viên Vĩ mắt lờ đờ nhìn Nghiêm Thế Phiên:

- Ha ha, thì ra ngươi là.. Là...

Đầu ngoẹo sang nửa ngày trời, cuối cùng nhận ra tên béo một mắt, hơi rượu mất sạch, mặt trắng bệch, mồ hôi như tắm, lắp bắp nói:

- Tiểu, tiểu các lão...

Hai chân mềm đi, quỳ ngay trong kiệu:

- Hạ quan say rượu thiếu hỗn hào, mong tiểu các lão thứ tội.

Nghiêm Thế Phiên phất ống tay áo:

- Vào phòng nói chuyện.

Nói xong quay người vào phòng.

Viên Vĩ loạng choạng đứng dậy, nhưng tứ chi mềm oạt, chẳng có chút sức nào. Thấy Viên bộ đường cựa mình trên mặt đất, vội đỡ ông ta dậy, xách vào phòng.

Lúc này Nghiêm Thế Phiên đã ngồi giữ phòng, thấy hạ nhân đỡ Viên Vĩ ngồi xuống ghế đối diện, hắn hừ lạnh một tiếng:

- Có cho ngươi ngồi sao?

Viên Vĩ vội nói:

- Buông ta ra...

Người bên cạnh buông tay, ông ta ngã ngay xuống trước mặt Nghiêm Thế Phiên:

- Hạ quan hỗn hào, mong tiểu các lão bớt giận.

- Bảo bọn chúng lui cả đi, trừ khi ngươi chê chưa đủ mất mặt.

Nghiêm Thế Phiên lạnh lùng nói.

- Lui cả đi...

Viên Vĩ quay đầu trừng mắt nhìn gia nhân, bọn họ liền đi ra đóng cửa lại.

- Hôm nay ta đợi ngươi ba canh giờ.

Nghiêm Thế Phiên đưa ba ngón tay ngắn ngủn ra:

- Lão tử sắp năm mươi rồi, chưa bao giờ đợi ai lâu như thế.

- Hạ quan đáng chết...

Viên Vĩ tát mình hai cái:

- Có điều hạ quan thực sự không biết hôm nay đại nhân sẽ tới, nếu không cho dù là Phật Tổ mời cũng ngàn vạn lần không ra ngoài.

- Như Lai Phật Tổ mời cũng không đi?

Nghiêm Thế Phiên tức thì nổi giận, châm chọc:

- Xem ra trong lòng ngươi, vị Từ sư phụ đó còn lợi hại hơn Như Lai Phật Tổ.

- Không có chuyện đó, không có...

Viên Vĩ phủ nhận hết:

- Hạ quan tới nhà Từ các lão, chẳng qua là ăn bữa cơm rau mà thôi.

- Cơm rau mà thôi.

Nghiêm Thế Phiên vểnh râu trợn mắt, nước bọt phun cả lên mặt Viên Vĩ, rống lên:

- Là ăn cơm nhập bọn chứ gì! Ngươi làm môn nhân của ta thi trượt hết, nhưng lại chọn hai đứa học sinh của Thẩm Mặc vào hai vị trí đầu, còn vô số môn nhân Từ đảng thi đỗ! Vốn là thứ cho ta, lại thành công đầu cho ngươi đi thay phe đối cánh.

Nghiêm Thế Phiên mắt trợn to như cái chuông, nhìn ông ta trừng trừng:

- Ngươi đừng có quên, kẻ hai chủ xưa nay chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp! Giúp Từ Giai hạ bọn ta, cái ghế trong nội các cũng không tới lượt ngươi đâu.

- Oan uổng quá tiểu các lão.

Viên Vĩ kêu trời:

- Là Từ các lão mời, hạ quan phải tới đối phó cho có, chỉ uống rượu tán gẫu, không nói chút gì hữu dụng, đâu ra phản bội gì cơ chứ.

- Không có là tốt nhất.

Nghiêm Thế Phiên cười lạnh:

- Ngươi đừng có quên ai đưa ngươi lên.

- Hạ quan không quên, là tiểu các lão..

Nghiêm Thế Phiên vỗ vỗ đỉnh đầu ông ta:

- Ta có thể đưa ngươi lên, cũng có thể kéo ngươi xuống, dẫm nát ngươi.

- Vâng..

Viên Vĩ cúi đầu xuống.

Tiểu các lão rất hài lòng với thái độ của ông ta, mặc dù sắc mặt Viên Vĩ khó coi, nhưng hắn cho rằng là vì rượu gây ra. Phát uy xong, cuối cùng nói ra dụng ý chuyến đi này:

- Ta có một thứ, đã soạn sẵn cho ngươi, theo đó mà làm.

Nói xong lấy trong lòng ra một thứ vỗ lên bàn, rồi đi thẳng.

Viên Vĩ nhìn kỹ, chỉ thấy một phong thư viết:" Thần Viên Vĩ hặc Trương Cư Chính cuồng vọng làm trái chức trách!" Ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm:

- Thế này chẳng phải dồn ta vào đường cùng sao?

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch