Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 829: Tầm Cao Lịch Sử (1)

Chương 829: Tầm Cao Lịch Sử (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Có câu người tính chẳng bằng trời tính, kế hoạch của Thẩm Mặc và Từ Giai còn chưa thực thi, đã bị người đương sự làm rối loạn.

Đầu tháng ba, trong Tây Uyển hoa tươi nở rộ, hành loang khúc khuỷu trải khắp nơi một màu xanh đầy sức sống, cuối cùng đất trời đã hoàn toàn cáo biệt mùa đông u ám, chào đón ánh nắng rực rỡ đầu tiên của mùa xuân.

Nhưng trong Cần thân tinh xá của Ngọc Hi cung, đấng chí tôn của Đại Minh lúc này mặt bao phủ sương giá, nổi giận nhìn tấu chương trước mắt.

Những tấu chương đó là do mấy ngự sự liên danh đàn hặc Trương Cư Chính, nói hắn khi tu soạn Hưng Đô Chí, ám chỉ đương kim bất hiếu, gây phản ứng lớn trong giới sĩ lâm, khơi lên tâm tư bất chính của nhiều người, lúc này đã gây xôn xao khắp kinh thành, bất cẩn một chút thôi sợ gây ra đại sự, xin hoàng đế minh xét, dự phòng.

Đó là chỗ ác độc của Nghiêm Thế Phiên, hắn biết tính cách theo gió trở cờ của Viên Vĩ, rất có khả năng trì hoãn đối phó, cho nên sớm đã an bài người khác nổ phát pháo đầu. Làm lớn chuyện lên ép tên gia hỏa đó không thể không dâng tấu bảo vệ lấy thân.

Bị chọc vào chỗ bình sinh kiêng kỵ nhất, Gia Tĩnh đế phẫn nộ ra sao khỏi nghĩ cũng biết, nhưng dù sao ông ta nhiều tuổi rồi, sức khỏe ngày càng kém, không dám làm ầm ĩ lên nữa, cho nên xem xong tấu chương, không lập tức nổi cơn thịnh nộ. Nhưng đôi mắt hẹp dài ẩn chứa hàn quang, tiết lộ cơn giận chất chứa trong lòng vị đế vương này.

Đám thái giám cảm thấy không khí không tầm thường, kẻ nào kẻ nấy rụt đầu lại, chỉ mong lát nữa giông tố không quá dữ dội.

Không biết qua bao lâu Gia Tính đế nhướng mắt lên, nói:

- Gọi Viên Vĩ và Trương Cư Chính lại đây.

Giọng lạnh thấu xương, làm người ta không khỏi lo lắng cho vận mệnh của hai người kia.

Vì Gia Tĩnh đế cực kỳ coi trọng Hưng Đô Chí, mỗi ngày đều đọc qua bản thảo, cho thuận tiện, Viên Vĩ và Trương Cư Chính khi tu soạn, làm việc ngay trong Tây Uyển, cho nên ý chí của ông ta mau chóng tới nơi. Hai người vội vàng dừng công việc, chỉnh quan phục, đội mũ, từ trong trị phòng của mình đi ra, vừa vặn gặp nhau ở hành lang.

- Bộ đường.

Trương Cư Chính hành lễ.

Viên Vĩ vẻ mặt phức tạp:

- Không cần đa lễ, bệ hạ tuyên triệu thì chúng ta đi nhanh lên.

Hai người một trước một sâu tới cung Ngọc Hi.

Viên Vĩ đi trước, thi thoàng dùng khóe mắt nhìn Trương Cư Chính tụt lại phía sau, lòng hết sức rối rắm.

Sau khi biết có kẻ dâng tấu, áp lực của Viên Vĩ rất lớn, luôn lo bị liên lụy vào ngục, mấy lần muốn dâng tấu tách bạch rõ ràng. Nhưng nghĩ tới phong thư "tiến cử" kia, ông ta lại thèm khát, thêm vào lo sau này Từ Giai nắm quyền sẽ báo thù, cho nên kiềm chế kích động, không dâng tấu chương viết sẵn lên.

Giờ rốt cuộc hoàng thượng vẫn hỏi tới, mỗi bước tới gần Ngọc Hi cung, lòng Viên Vĩ lên thêm một phần sợ hãi, ông ta không biết vị hoàng đế mừng giận thất thường kia sẽ xử lý minh ra sao. Tới ngoài Cần thân tinh xá đợi tuyên triệu Viên Vĩ thầm quyết định, nếu chuyện không lớn thì thôi, nếu hoàng đế nổi giận, không thể không làm, bản thân tự giữ lấy mình đã.

Nghĩ thế, ông ta thấy có chút mất mặt, muốn tìm chút lo lắng căng thẳng trên mặt Trương Cư Chính, để tâm lý thăng bằng hơn.

Theo Viên Vĩ nghĩ, người bình thường gặp phải chuyện lớn như thế này, đều phải bối rối sợ hãi tới đi không nổi mới đúng, nhưng Trương Cư Chính là người "bất thường" từ đầu tới cuối trầm tĩnh như chuyện không liên quan tới mình.

Điều này làm Viên Vĩ ngoài xấu hổ cũng thầm bội phục, thầm nghĩ thường ngày coi thường tên gia hỏa này rồi.

Đợi một lúc, hoàng đế triệu kiến, hai người đi vào tinh xá, cung thỉnh thánh an, hoàng đế không cho hai người bọ họ đứng dậy, chỉ bảo Trương Cư Chính ngẩng mặt lên, muốn xem xem kẻ ngông cuồng kia trông như thế nào. Nhưng nhìn rõ tướng mạo của Trương Cư Chính, Gia Tĩnh đế không khỏi than:" Đúng là có được khuôn mặt rất đẹp."

Kẻ chăn dân phải có quan tướng, không quan tướng không có quan uy. Sinh ra có quan tướng hay không, là tiêu chuẩn thẩm mỹ duy nhất của nam nhân thời bấy giờ.

Trương Cư Chính khuôn mặt Hoa Hạ điển hình, da dẻ trắng trẻo, mắt như sao sáng, ba chòm râu đầu thẳng. Tướng mạo đường đường, ngũ quan đoan chính, là quan tướng số một.

Người đời luôn trông mặt bắt hình dong, Gia Tĩnh đế tuy đang nổi giận, nhưng cũng không ngoại lệ, vừa thấy tướng mạo của Trương Cư Chính, ác cảm giám đi ba phần, sinh lòng tiếc tài, ngữ điệu trở nên hòa hoãn:

- Ngươi chính là Trương Cư Chính?

- Bẩm bệ hạ, thần chính là Trương Cư Chính.

Lòng Trương Cư Chính nổi lên sự bi thương, nghĩ:" Không ngờ phải dựa vào phương thức này mới làm hoàng đế chú ý tới, ta đúng là kẻ thất bại." Lúc này rồi còn tâm tư nghĩ tới chuyện đó, cấu tạo của tên gia hỏa này hiển nhiên khác với người thường.

Nghe giọng hắn vang vang, tự tin mười phần, Gia Tính đế lại thêm hai phần hảo cảm, giờ nửa yêu nửa ghét rồi, thiếu chút nữa nói:" Đứng dậy đi."

"Khụ khụ..." Gia Tĩnh đế ho hai tiếng, trầm giọng nói:

- Trương Cư Chính, ngươi đã biết tội chưa?

- Vi thần không biết.

Trương Cư Chính lắc đầu:

- Cả gan xin hoàng thượng cho biết.

- Lấy cho hắn xem.

Gia Tĩnh đế chỉ lên bàn, Hoàng Cẩm vội mang mấy bản tấu chương tới, nói với Trương Cư Chính:

- Xem đi.

Trương Cư Chính dùng hai tay nhận lấy, xem thật nhật một lượt, trả cho Hoàng Cẩm.

- Xong rồi?

Hoàng Cẩm không khỏi cả kinh, hắn thấy nếu mình xem, trong thời gian ngắn như thế một bản cũng chưa xem xong.

- Xem xong rồi.

Trương Cư Chính trầm tĩnh gật đầu:

- Không sót chữ nào.

- Mạnh miệng quá nhỉ.

Gia Tĩnh đế cười lạnh.

- Trước mặt vua sao dám nói đùa, vi thần không dám nói càn.

- Vậy được, trẫm hỏi ngươi, tấu chương của Bành Thọ Niên từ câu thứ tám trở về sau nói cái gì?

Gia Tĩnh đế có ý hạ khí thế của hắn.

Nhưng Trương Cư Chính khó khăn lắm mới được gặp hoàng đế, đang muốn thể hiện tài hoa, chuyển nguy thành an, sao có thể ngoan ngoãn chịu thua, liền hắng giọng đọc vang:

- Kẻ đó học nhiều, sao không biết chuyện Anh Tông? Nhưng cứ nhắc tới, có ý lấy chuyện cũ nhạo chuyện ngày nay, mưu đồ bất chính...

Hắn không hề ngắc ngữ, làm một hơi đọc hết cả tấu chương.

Gia Tĩnh đế và Hoàng Cẩm trố mắt ra, thầm nghĩ:" Thì ra chuyện liếc mắt qua là nhớ trong truyền thuyết thực sự tồn tại." Tới ngay cả Viên Vĩ thầm tặc lưỡi:" Giỏi, tên tiểu tử này âm thầm kín tiếng, không ngờ lại là một cao thủ."

Nhưng bản lĩnh này không giải quyết được vấn đề, Gia Tĩnh đế thu lại sự ngạc nhiên, hỏi:

- Nếu ngươi đã có trí nhớ tốt như thế, chuyện về Tống Anh Tông hoàng đế hẳn phải rõ như lòng bàn tay.

- Vi thần không dám nói là rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng có thể nói là thuộc nằm lòng.

Trương Cư Chính chẳng hề khiêm tốn.

- Nếu đã như thế, ngươi lấy chuyện Anh Tông ra ám chỉ chuyện khác không phải do người ta vu cáo ngươi rồi?

- Hoàng thượng minh xét, đó là do những kẻ bất học vô thuật, cắt câu lấy nghĩa, vu cáo hãm hại. Nhưng không đứng ở tầm cao lịch sử, đánh giá địa vị lịch sử của "Bộc nghị chi tranh".

Trương Cư Chính sắc mặt thản nhiên đáp.

Lúc này Viên Vĩ xem vào:

- Hoàng thượng, hay là nghe hắn nói xem có lý hay không?

- Được, vậy ngươi nói xem địa vị lịch sử nó như thế nào?

Gia Tĩnh đế nén giận nói:

- Đừng có quanh quẩn nói láo, trẫm không phải hôn quân dễ bị che đậy.

- Hoàng thượng thánh minh không ai bằng, vi thần sao dám nói láo.

Trương Cư Chính khấu đầu, nói lưu loát:

- Thần nghiên cứu lịch sử, có được nhận thức, đánh giá một sự kiện đúng hay sai, không thể nhìn xem người đương thời thấy thế nào, nghĩ thế nào, thậm chí không thể nhìn vào ý kiến số đông.

- Ha ha, chẳng lẽ phải nhìn vào ý kiến của Trương Thái Nhạc ngươi sao?

Gia Tĩnh đế châm chọc.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch