Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 840: Người Có Tình Rồi Cũng Sẽ Sum Họp (2)

Chương 840: Người Có Tình Rồi Cũng Sẽ Sum Họp (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Nhược Hạm vốn đầy một bụng tức, nghe thế buồn cười, nhưng không được cười, còn phải vờ giận, làm nàng nhịn tới mặt đỏ bừng bừng.

Nàng rất buồn bực, sao hai đứa bé con khi nhỏ đáng yêu vô cùng, mới năm tuổi biến thành chó cũng ngại rồi?

Nhược Hạm mỗi ngày bị chúng chọc giận năm ba lần, thực sắp phát điên rồi, lòng than khóc:" Sự ưu nhã của ta, sự điềm đạm của ta, Thẩm Triều Sinh, chàng phải đền cho thiếp."

Lúc này có một nữ tử xinh đẹp ăn mặc kiểu đạo cô tới nói đỡ cho hai tên tiểu quỷ. Bọn chúng cảm động chảy nước mắt:

- Lữ cô cô là tốt nhất.

- Di nương tốt, Lữ cô cô cũng tốt, chỉ có nương thân là không tốt, phải không?

Nhược Hạm giận tới mày liễu dựng ngược:

- Trận đòn này ghi nợ, đợi tới Bắc Kinh, cho cha các ngươi đánh.

Nói rồi hầm hầm đi vào phòng trong.

Nhu Nương nói với Lữ đạo cô:

- Nơi này có ta, đạo cô vào nói chuyện với phu nhân đi.

- Bần đạo biết rồi.

Đạo cô đó quay sang nói với hai đứa bé:

- Đừng chọc giận mẹ các cháu nữa, không được để mẹ cháu tức giận gặp cha các cháu.

Lai đứa bé kia tựa hiểu tựa không, gật đầu đáp:

- Vâng, cháu nghe Lữ cô cô.

Đạo cô đó chính là Lữ tiểu thư, Thẩm Mặc viết thư cho Nhược Hạm, trình bày ân oán với Lữ gia, cùng lời phó thác trước lúc lâm chung của Lữ Đậu Ấn và sự si tình của Từ Vị. Nhờ nàng nghĩ cách đưa Lữ tiểu thư tới Bắc Kinh, tác hợp cho hai người.

Phu quân đại nhân dặn, Nhược Hạm sao có thể không theo, nàng biết tính khí của Lữ tiểu thư, nếu nói thật sẽ không chịu vào thành. Nghĩ đi nghĩ lại, liền bịa chuyện triều đình truy phong Lữ Đậu Ấn, lệnh con cái vào kinh nhận thưởng...

Lữ Đậu Ấn có một nam một nữ, đó là đệ đệ của Lữ tiểu thư, đang ngày đêm dùi mài kinh sử, đi về một chuyến mất nửa năm, Lữ tiểu thư sao để đệ đệ lỡ dở học hành, quyết định tiến kinh.

Đương nhiên vị lão công bản lĩnh của Nhược Hạm thông qua thao tác, đã kiếm được vĩnh hàm của lễ bộ truy phong cho Lữ Đậu Ấn, đôi vợ chồng này không tính là nói dối.

Lữ tiểu thư theo vào phòng, Nhược Hạm xin lỗi nàng:

- Lại nổi giận bừa bãi, làm muội muội chê cười rồi.

Hai nàng đã so tuổi, Nhược Hạm hơn Lữ tiểu thư hai tuổi.

Lữ tiểu thư cười:

- Người làm mẹ có ai không vất vả, huống hồ lại những hai đứa.

- Ôi, trước kia chúng không bướng như vậy, chỉ trách các cụ trong nhà, hơi chút là bênh vực can ngăn, đâm ra thành hai đứa tiểu ma tinh.

Nhược Hạm phiền muộn nói.

Mắt Lữ tiểu thư thoáng hiện vẻ hâm mộ, cười nói:

- Hiện giờ hai lão nhân gia có muốn bảo vệ cũng không được nữa, tỷ tỷ đừng vội, từ từ giáo dục là được.

- Ta mặc kệ.

Nhược Hạm quay đầu đi:

- Nuôi mà không dạy là tội của cha, không phải là trách nhiệm của người mẹ, để cho cha nó dạy dỗ.

Rồi nắm tay Lữ tiểu thư, nói:

- Nữ nhân không thể tức giận, nếu không thành chóng già, thiệt thòi vẫn là mình.

- Tỷ tỷ nói sai người rồi, tiểu muội là người ngoài hồng trần, không ai làm muội giận, cũng chẳng quan tâm tới dụng mạo của mình.

- Muội mội...

Nhược Hạm nghĩ:" Nếu để cô ấy không có chút chuẩn bị nào thì không nên, tiết lộ một chút vậy", liền khuyên:

- Muội mới trên hai mươi, tuổi hoa tươi đẹp còn ở đằng sau, chẳng lẽ định cứ ở vậy một mình.

- Vâng, như vậy rất tốt, không lo cơm áo, cuộc sống yên bình, lòng như nước đọng, còn mong gì được nữa?

- Ví như... Hôn nhân này, con cái này, không có hai thứ đó không phải là nữ nhân toàn vẹn.

Nhược Hạm tiến dần từng bước.

Lữ tiểu thư lòng nhói đau:

- Có người toàn vẹn có người thiếu, sao có thể làm mọi người như ý được.

- Nếu như có cơ hội đệ muội toàn vẹn thì sao?

Nhược Hạm thăm dò.

Lữ tiểu thư buồn bã:

- Không có đâu, muội là nữ nhân không may mắn, sao hại người khác được.

- Nhưng có người coi cái đó như mây khói, thật lòng thích muội.

Nhược Hạm thầm nghĩ:" Đừng để cô ấy hiểu nhầm thành phu quân." Vội bổ xung:

- Người đó bao năm qua vẫn si mê đợi muội, tới giờ vẫn chưa kết hôn.

Lữ tiểu thư hiểu ra, mặt biến sắc:

- Tỷ tỷ nói Từ tiên sinh?

- À... Cũng không nhất định, nói không chừng là người khác.

Nhược Hạm dấu đầu lòi đuôi.

Lữ tiểu thư thông minh nhường nào? Ý thức được mình trúng kế, mặt cứng lại, đứng dậy nói:

- Dọc đường may nhờ tỷ tỷ chiếu cố, tiểu muội cảm kích vô cùng, nhưng tới kinh thành rồi, không thể quấy nhiễu nữa, tiểu muội tới chỗ sư cô ở.

- Được rồi, ta nói thật với muội.

Nhược Hạm đành khai:

- Phu thê ta đúng là có ý tác hợp cho muội và Từ Văn Trường, huynh ấy tuy nhiều tuổi một chút, nhưng là tài tử vang danh thiên hạ, là quan hàm lâm, tiền đồ vô lượng, không làm muội ủy khuất làm thiếp, cho nên bọn ta đều thấy hai người rất hợp..

Lữ tiểu thư cắn môi dưới, run giọng nói:

- Hai người còn thấy muội chưa đủ hạ tiện sao? Muội là học sinh của Từ sư phụ.

- Cái đó đâu tính, chẳng qua chỉ là dạy thi họa, Từ tiên sinh nói rồi, hai người chưa chính thức bái sư.

Nhược Hạm vội nói.

- Nhưng trong lòng muội, đó là sư phụ của mội.

Lữ tiểu thư lắc đầu:

- Chuyện này đừng nhắc nữa, nếu không chẳng thề làm bằng hữu được..

Nói xong liền quay người đi, không biết là không thể làm bằng hữu với Từ Vị hay Nhược Hạm.

Thấy Lữ tiểu thư rời đi, Nhược Hạm thở dài:

- Ôi, chuyện này làm sao bây giờ...

Đang đau đầu thì Nhu Nương lách người vào, thấy nàng còn chưa thay y phục, giục:

- Phu nhân, nửa canh giờ nữa là tới Thông Châu, phu nhân nên chuẩn bị rồi chứ?

- Ba đứa chúng nó thì sao?

Nhược Hạm đứng dậy đi tới tủ quần áo.

- Để nha hoàn thay y phục mới cho chúng rồi, đám nhỏ nghe nói sắp chặp cha, cao hứng vô cùng.

- Ừ, cha là cha tốt, di nương là di nương tốt, chỉ có ta không phải mẹ tốt.

Nhược Hạm buồn bực nói:

- Muội đừng cứ che chở cho bọn chúng, đáng đánh phải đánh, không thể để ta làm người xấu mãi... Ta mặc bộ y phục này thế nào?

Nói rồi ướm chừng y phục trước gương, tự phủ đình:

- Màu quá tươi, nếu trẻ hơn vài tuổi còn được.

- Muội thấy đẹp lắm, phu nhân còn rất trẻ mà.

- Trẻ cái gì nữa? Là mẹ hai đứa bé rồi.

Nhược Hạm lại lấy ra bộ khác:

- Bộ này thế nào?

- Cũng đẹp, nhìn như tiên nữ vậy.

Nhược Hạm vẫn lắc đầu:

- Bộ này quá xa hoa, vị kia của chúng ta suốt ngày mặt áo vải, mặc bộ này không hòa hợp.

Nàng thử liền mấy bộ đều không vừa ý, cuối cùng giận dỗi nói:

- Không thay nữa, không thay nữa, mặc y phục thường ngày vậy.

- Phu nhân mặc cái gì cũng đẹp.

Nhu Nương đi tới chải đầu cho nàng, mỉm cười nói:

- Chẳng cần phải cố ý chuẩn bị, chẳng ai bì được với phu nhân hết.

- Cũng chưa chắc...

Nhược Hạm lắc đầu, hai nàng cùng nghĩ tới một người. Nghĩ tới Tô Tuyết, Nhu Nương cảm thấy vô cùng may mắn.

Nhược Hạm thì lại có chút buồn bã:

- Chuyện này ta có hơi quá đáng rồi, nam nhân mà, có ai không tham hoa, huống hồ là hồng nhan tri kỷ khuynh quốc khuynh thành như thế? Nhưng ta nhất định không chịu, ngăn cản cô ấy mất bao năm.

- Chuyện này muội không dám nói nhiều, đó là chuyện giữa phu nhân và lão gia.

- Muội ấy à...

Nhược Hạm nhìn dáng vẻ nhu thuận của Nhu Nương trong gương, lắc đầu cười không nói tiếp nữa.

Ở trong khoang thuyền, Nhược Hạm còn cảm thấy mình có chút ích kỷ, nhưng thuyền cách bên tàu ngày một gần, khi nam nhân áo trắng như tuyết, phiêu dật tuấn tú xuất hiện trước mắt, tim nàng loạn nhịp, chớp mắt một cái quên hết chút tấm lòng vô tư đó, lập tức nuốt lời:" Đây là nam nhân của mình, không chia cho ai hết." Chẳng biết vì sao, nước mắt lã chã tuôn rơi, khôi phục sự yếu đuối của nữ nhân.

Lúc này nàng mới hiểu, nữ nhân không thể rời khỏi trượng phu quá lâu, nếu không đóa hoa kiều diễm đến mấy cũng sẽ khô héo.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch