Số sổ sách này dày đến chừng hơn 20 cuốn, trong mắt Thẩm Mặc thì không có 10 ngày nửa tháng thì đừng nghĩ đến mò ra manh mối, nhưng thời gian không đợi người, cho nên y mới gấp đến độ thất thố.
Ai ngờ Nhược Hạm lật qua sổ sách rồi rất bình tĩnh nói:
- Một đêm là đủ rồi.
- Phu nhân, đừng có đùa ta mà. - Thẩm Mặc cười khổ: - Vi phu nhận lỗi với nàng đây...
- Thiếp có hẹp hòi như vậy không? - Nhược Hạm thiên kiều bá mị lườm y một cái: - Dù có ăn gan hùm mật gấu ta cũng không dám lừa lão gia. - Rồi nàng kéo lấy tay Thẩm Mặc: - Chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong sẽ bắt tay vào làm, bảo đảm không lỡ việc.
Thẩm Mặc nửa ngờ nửa tin, nhưng không dám đắc tội quyền uy nên đành phải đáp ứng.
Ăn xong bữa cơm mà trong lòng không yên, khi Thẩm Mặc và Nhược Hạm trở lại thư phòng thì thấy trước cửa đứng mười nữ tử dáng dấp thông minh, họ đồng loạt thỉnh an hai người họ.
Thẩm Mặc thấy họ đều khoác trên vai một gói đồ thì cảm thấy khó hiểu, nhưng không hỏi, y biết Nhược Hạm tất có tính toán.
Phía sau vào thư phòng Nhược Hạm bảo người khiêng tới hai cái bàn vuông to, thắp sáng tất cả đèn đuốc trong phòng cho sáng như ban ngày, lại đem cửa sổ đóng lại kín mít. Thừa dịp người phía dưới dang bận rộn, kịp thời nhỏ giọng nói với Thẩm Mặc:
- Thiếp bồi dưỡng những nữ hài tử này đã nhiều năm rồi, nhiều sổ sách mà có thể kịp thời tính toán đều nhờ vào bàn tính của họ đấy.
Rồi nàng nói với những nữ tử đó:
- Ở đây có 20 cuốn sổ, chỉ có hai hạng mục thu chi, không có tiêu thụ, mượn tiền, cho nên mọi người phải mau chóng chỉnh lý rõ ràng.
- Vâng!
Bọn nữ tử cùng nhau đáp, rồi lấy ra bàn tính, giấy, bút máy Tây Dương trong bao đồ, bắt đầu lách cách tính toán.
Thẩm Mặc nhìn những nữ tử này một mặt vận chỉ như bay, một mặt lẩm nhẩm sổ sách, không khỏi hoa mắt thần mê, y nhỏ giọng ca ngợi Nhược Hạm:
- Xem ra nàng có thể gầy dựng sự nghiệp lớn đến vậy thật không phải là do may mắn.
Nhược Hạm hạnh phúc nhìn Thẩm Mặc nói:
- Không có đại lão gia chống đỡ, tiểu nữ tử dù có bản lĩnh mấy cũng không có chỗ mà thi triển.
- Được rồi, chúng ta đừng tâng bốc nhau nữa. - Thẩm Mặc cười nói: - Cũng không biết chỉnh lý sổ sách rõ ràng rồi có thu hoạch gì không.
- Nhất định sẽ có. - Nhược Hạm nhỏ nhẹ nói: - Lão gia yên tâm đi.
Nói xong hai người liền trầm mặc, trong thư phòng chỉ còn nghe được tiếng sàn sạt như tằm xuân.
~~
Tối nay thành Bắc Kinh không chỉ có một nơi vang lên tiếng bàn tính, lúc này bên trong Tây Uyển Tử Quang các cũng vang lên tiếng lách cách không dứt.
Trên hai cái bàn dài bằng gỗ tử đàn đặt hai cái bàn tính bằng gỗ lim dài một trượng, rộng một thước, đứng ở trước bàn là hai mươi thái giám ghi chép được tạm thời điều đến từ Châm công cục, Cân mạo cục, cho đến Thượng y giám, mười thái giám xài chung một cái bàn tính, mười ngón tay dài nhỏ đang nhanh chóng đồng thời gảy hạt châu, đầu đầy mồ hôi tính toán sổ sách.
Tứ đại thái giám của Ti lễ giám lúc này đang tề tụ bên trong Tử Quang các, nhưng không có thần khí như ngày xưa, họ đều cúi người quỳ gối phía trước một bức rèm che, khẽ động đậy cũng không dám.
Trên cái giường phía sau bức rèm là chí tôn của Đại Minh triều, Gia Tĩnh hoàng đế bệ hạ đang ngồi xếp bằng, lúc này hoàng đế đang không dời mắt nhìn số giấy tờ trên chiếc ghế nhỏ bên giường, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Qua một hồi tiếng bàn tính ngừng lại, Hoàng Cẩm đang quỳ trên mặt đất vội vàng đứng lên, cầm qua giấy tờ mới vừa chỉnh lý ra, rồi nhỏ nhẹ nói:
- Chủ tử, đã tính xong rồi...
Mãi đến khi ở bên trong Gia Tĩnh hừ một tiếng hắn mới đưa đến phía sau rèm che, nhẹ nhàng đặt lên vị trí trống trải cuối cùng trên chiếc ghế nhỏ, sau đó lui ra ngoài lại quỳ gối bên tấm rèm.
Trong đại điện khôi phục lại vẻ an tĩnh như xưa, rõ ràng có hơn 20 người đang đợi nhưng một chút thanh âm cũng không nghe thấy.
Đối với tứ đại bỉnh bút của Ti lễ giám đang quỳ thì mỗi một giây đều là nỗi dày vò vô cùng, đối với 24 thủ lĩnh thái giám đang quỳ ngoài điện càng như vậy.
Qua không biết thời gian bao lâu, Gia Tĩnh phía sau rèm rốt cuộc lên tiếng:
- Hoàng Cẩm, ngươi tại Giang Nam cục Chức tạo, hàng năm có thể thu cho trong cung bao nhiêu tiền?
- Hồi chủ tử, năm mươi vạn lượng.
Hoàng Cẩm nhỏ nhẹ nói, ngày hôm nay trong những người này thì hắn có tâm tình hơi thoải mái hơn, bởi vì hắn đã năm sáu năm không ở trong kinh, khoản nợ thông thường sẽ khó mà tính lên đầu hắn được.
- Năm mươi vạn lượng a.
Gia Tĩnh hoàng đế nói:
- Năm mươi vạn lượng này, đúng là đã hoàn toàn đưa vào quốc khố.
Rồi giọng lạnh lùng nói:
- Tại sao các ngươi lại làm ra thiếu hụt lớn đến nỗi phải dựa vào ngoại thần bù vào cho các ngươi!
Thì ra buổi tối ngày hôm nay hoàng đế cùng bọn thái giám tính sổ sác, chính là vì điều tra rõ khoản thiếu hụt 80 vạn lượng trong cung là vì sao gây nên... Lý Phương mặc dù bị hoàng đế phái đi tu lăng, nhưng vẫn rất trung tâm, mạo hiểm bị trị tội cũng bẩm báo cho hoàng đế con bài chưa lật của Nghiêm Thế Phiên.
Nổi giận xong Gia Tĩnh rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, bởi vì ông ta biết, mình càng tức giận thì sẽ càng trúng phải tính toán của kẻ khác -- ông ta đương nhiên có thể lập tức bắt ngay Nghiêm Thế Phiên bỏ tù, tùy tiện tìm một tội danh. Nhưng như vậy thì người trong thiên hạ sẽ nói, Nghiêm Thế Phiên vì bù tiền thiếu hụt cho thiên tử cuối cùng lại bị mượn cối say giết lừa, thật sự khiến người sợ hãi. Đây là điều mà người chết vì sĩ diện như Gia Tĩnh sẽ tuyệt đối không thể tiếp nhận.
Gia Tĩnh mặc dù già rồi, không muốn đa sự, nhưng trong nội tâm ông ta vẫn là vị hoàng đế rất khôn khéo, với dục vọng chưởng khống siêu cường, cho tới bây giờ đều là ông ta đùa bỡn người khác, há có thể dễ dàng chịu người ta đùa bỡn? Hơn nữa là lặp đi lặp lại nhiều lần! Không phải là khi dễ ông ta tuổi già sức yếu, đã vô tâm vô lực chấn chỉnh lại triều chính là gì?
Nghiêm Thế Phiên vì sao to gan như vậy? Bởi vì hắn sinh sống tại một xã hội có chính trị ổn định. Trung Quốc từ xưa đến nay, vương triều đều là quân cùng sĩ phu cộng thiên hạ, hoàng đế trong cuộc sống chính trị cũng không phải tùy tâm sở dục. Chỉ có một hai đời hoàng đế khai quốc, bởi vì là người sáng lập đế quốc, có lẽ không quá quan tâm đến giai tầng quan viên nên dám dứt khoát hẳn hoi làm chút gì, nhưng khi đến đời con cháu của họ kế vị, chính trị được ổn định, hoàng quyền liền bị quan viên khắp thiên hạ cùng nhau bỏ vào trong lồng sắt, hoàng đế muốn làm cái gì cũng phải đạt được các đại thần ủng hộ, bằng không thì sẽ không thể làm được. Hán Tấn Đường Tống Minh, ngũ đại Hán nhân vương triều, chưa từng xuất hiện qua tình hình hoàng đế độc tài đại quyền, quân thần luôn luôn thăm dò lẫn nhau, chế ước lẫn nhau, cùng thống trị quốc gia to lớn.
Hoàng đế không giữ quy củ, rất không phân rõ phải trái như Gia Tĩnh tuyệt đối là khác loài qua các triều đại, các đại thần nói đạo lý với ông ta, ông ta sẽ nói cảm tình với các đại thần, các đại thần nói cảm tình với ông ta, ông ta sẽ nói đạo lý với các đại thần, một câu tiếng người cũng nghe không vào tai, cứ muốn làm theo ý mình. Sau khi trải qua đấu tranh dài dằng dặc mà gian khổ cuối cùng dẫn phát ra "Khóc môn sự kiện" nghìn năm khó gặp, vị Dương Thăng Am làm cho Gia Tĩnh hận cả đời đã nói với chúng thần rằng: "Quốc gia dưỡng sĩ 150 năm, trượng tiết tử nghĩa, chính ở hôm nay!" vì vậy, quần thần quỳ ở Tả Thuận môn, hô to Thái tổ cao hoàng đế, Hiếu Tông hoàng đế. Gia Tĩnh mệnh thái giám truyền dụ: "Các ngươi tạm lui đi", nhưng quần thần đến thời gian buổi trưa vẫn còn quỳ trên đất không đứng dậy. Vì vậy, hoàng đế mệnh Cẩm Y Vệ bắt tám người Phong Hi Hàn Lâm học sĩ vào chiếu ngục. Đám người Dương Thận vì vậy hám môn khóc lớn, trong nhất thời "Thanh chấn khuyết đình". Gia Tĩnh giận dữ đã thi đình trượng đối với quan viên khóc môn, đánh chết 20 hơn người, hầu như người nào cũng trọng thương tàn tật, mấy người may mắn chưa chết như Dương Thận thì kẻ bị sung quân, người tù chung thân, cả đời không được xoay người.
Sau chuyện này Gia Tĩnh rốt cuộc đem quyền hành vốn quân thần cùng chung đều thu vào túi, chân chính trở thành kẻ độc tài duy ngã độc tôn... Nhưng ông ta bi ai phát hiện, mình đã ly tâm ly đức với đám chính nhân quân tử, Trực Thần Thanh Lưu, không có khả năng đạt được sự ủng hộ thật tình của những người này nữa, vì vậy Nghiêm Tung hoá trang lên sân khấu, giật lại 20 năm chuyên quyền của Nghiêm gia phụ tử. Vị hoàng đế hơn mười tuổi là có thể chu toàn cùng đám lão già nội các lẽ nào càng sống càng kém cỏi, để mặc cho kẻ khác sắp đặt? Không, Gia Tĩnh biết hai phụ tử này không làm được việc tốt, sẽ hủy hoại quốc gia của ông ta, nhưng Gia Tĩnh thật sự đã bị "Khốc môn sự kiện" thảm liệt vô cùng kia làm cho sợ hãi, bị Đại lễ nghi oanh oanh liệt liệt làm cho suy sụp rồi, đánh chết ông ta cũng không muốn nó trở lại lần nữa, cho nên nói ông ta không bỏ được Nghiêm gia phụ tử không phải là vì sợ quốc gia rối loạn... Kỳ thật Gia Tĩnh rất rõ ràng, nó đã loạn rồi thì còn sợ lọan thành dạng nào nữa?
Điều khiến ông ta chân chính sợ hãi là một khi không có sự trấn áp của hai phụ tử này, không có Nghiêm đảng nghe lời, Đại Minh sẽ lần thứ hai xuất hiện cục diện đáng sợ "chúng chính doanh triều", lại sẽ thêm một lần Đại lễ nghi? lại thêm một lần Hám môn Khốc môn? Vậy mình thật sự sẽ trở thành đệ nhất hôn quân, đệ nhất bạo quân, đệ nhất độc tài từ cổ chí kim rồi! Đây mới là nguyên nhân bản chất mà Gia Tĩnh dung túng Nghiêm gia phụ tử.
Đáng tiếc, ai cũng không hiểu được đế tâm, bao gồm cả Nghiêm Thế Phiên cũng nghĩ về Gia Tĩnh quá đơn giản, thân là hoàng đế Đại Minh triều tại vị thời gian dài nhất, chính trị đấu tranh kinh nghiệm phong phú nhất, Gia Tĩnh quá rõ ràng mình sợ cái gì, không sợ cái gì.
Vì vậy Nghiêm Thế Phiên đem sự dung túng của hoàng đế trở thành Gia Tĩnh vô tâm chính sự, lười biếng sợ phiền phức, dưới sự tha thứ dễ dàng nhiều lần của Gia Tĩnh, hắn càng cảm thấy hoàng đế dễ bắt nạt, cũng dám áp chế hoàng đế lần nữa!