Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 859: Khốn Cảnh Của Kẻ Tù Tội (1)

Chương 859: Khốn Cảnh Của Kẻ Tù Tội (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Phương đông hơi lộ ra màu trắng bạc, tiếng bàn tính vang lên suốt đêm cuối cùng cũng ngừng lại vào lúc gà gáy lần đầu.

Thẩm Mặc không biết đã ngủ lúc nào, khi tiếng gõ châu với tiết tấu rất mạnh dừng lại thì y mới thoáng tỉnh giấc, nhìn mình đã cởi giày nằm ngủ trên giường phòng trong, trên người còn đắp chăn. Y dụi mắt, cách bức rèm che thấy được bóng lưng của Nhược Hạm đang ở gian ngoài, đang nói cái gì với mấy nữ tử tính sổ sách.

Thẩm Mặc trong lòng đã hiểu bảy tám phần, đêm qua thấy y buồn ngủ, Nhược Hạm liền lừa ý nói rằng nàng học được một loại phương pháp xoa bóp đầu có thể đề thần thanh não, cả đêm không buồn ngủ. Thẩm Mặc nghe vậy đại hỉ liền nằm xuống để cho Nhược Hạm biểu hiện một phen, ai ngờ bị nàng vừa nhẹ nhàng xoa lên đầu thì rất nhanh đã chìm vào ngủ say.

Suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả, trong lòng Thẩm Mặc chợt thấy ấm áp, trên mặt cũng nóng lên, thầm nghĩ: "Rõ ràng ta mới là người bị hại, nhưng lại thành người duy nhất ngủ say như chết." nghe bên ngoài sắp kết thúc, sợ bị mấy nữ tử ấy chê cười, vì vậy y tiếp tục giả bộ ngủ không thức dậy.

Ở gian ngoài, Nhược Hạm nhỏ nhẹ nói với mười nữ tử sắc mặt uể oải đã bận rộn một đêm:

- Mọi người vất vả rồi, tối nay không còn việc của các ngươi nữa, đợi lát nữa đến chỗ Thẩm An, mỗi người lãnh 10 lượng bạc, ta sẽ cho mọi người nghỉ thêm ba ngày để nghỉ ngơi.

Bọn nữ tử tuy lương rất cao, tiền lương mỗi tháng 20 lượng, hiện tại thoáng cái đã được thưởng tới nửa tháng lương thì đương nhiên hết sức hài lòng, vì vậy nhỏ giọng tạ ân, vô cùng cao hứng đi ra ngoài.

Đợi họ ra ngoài hết rồi Nhược Hạm mới chỉnh lý lại sấp giấy trên bàn, cầm trong tay rồi cẩn thận vén rèm lên, thấy Thẩm Mặc còn đang ngủ say, chăn đã bị đá qua một bên, nàng bèn nhẹ nhàng đi qua, khom lưng muốn đắp chăn cho Thẩm Mặc. Ai ngờ y lại mở mắt cười gian với mình, còn chưa có kịp phản ứng thì Nhược Hạm đã bị y kéo ôm chặt vào lòng.

Nhược Hạm đầu tiên là xấu hổ, lại nghe y ở bên tai mình ôn nhu nói:

- Cảm ơn nàng, vất vả cả đêm chắc mệt chết rồi.

Nhược Hạm chịu không nổi nhất là loại dỗ ngon dỗ ngọt không lưu tâm này, tức thì tay chân vô lực, chỉ nghĩ cùng y dính sát vào nhau. Đương nhiên, trước khi nhắm mắt hưởng thụ cảm giác ôn tồn này chỉ chốc lát, nàng vẫn dùng ánh mắt nhìn ra cửa gian ngoài, thấy đóng chặt mới yên tâm.

Thời gian ngọt ngào luôn trôi qua nhanh, đảo mắt gà đã gáy lần ba, Nhược Hạm sợ y bị lỡ việc công nên dùng nghị lức rất lớn đứng dậy khỏi người y và nói:

- Lão gia dậy rửa mặt chải đầu đi, ăn chút điểm tâm rồi tiến cung.

Thẩm Mặc lại không hề nóng vội, hai tay ôm sau đầu, mỉm cười nói:

- Nói như vậy, nan đề của vi phu đã được phu nhân giải quyết rồi?

- Đại lão gia phân phó, thần thiếp nào dám chậm trễ?

Nhược Hạm khẽ cười một tiếng, đem sấp giấy kia đưa đến trước mặt Thẩm Mặc:

- Toàn bộ khoản tiền xuất nhập đều đã liệt kê ra đây, lão gia phải đi hỏi những kẻ đó, mang hết tiền của triều đình đến nhà mình, lẽ nào không sợ bị báo ứng sao?

Thẩm Mặc tiếp nhận sấp giấy đó rồi tỉ mỉ xem, chẳng mấy chốc sắc mặt liền hết sức nghiêm túc, xem xong mới thở dài nói với Nhược Hạm:

- Có thứ này, có thể đưa Nghiêm đảng xuống đài rồi.

~~

Sáng Gia Tĩnh không có tảo triều, sự vụ thông thường đều là quân thần thông qua chỉ dụ cùng tấu chương, tiến hành văn bản giao lưu, chỉ có gặp phải một số việc rất quan trọng, hoặc là yêu cầu ngay mặt câu thông thì các đại thần mới có thể tới Tây Uyển cầu kiến hoàng đế. Nhưng Gia Tĩnh lại rất nhác, mỗi ngày nhiều nhất gặp vài ba đại thần, có đôi khi mất hứng thì một người cũng không gặp. Cho nên đại thần muốn tấu sự đều chạy đến trước khi Tây Uyển mở cửa vào giờ Mẹo, sớm một chút đến ngoài cửa cung, chờ đợi bên trong trị phòng thấp bé đơn sơ để mong có được thứ tự tốt.

Đồ Lập tới hơi trễ, khi hắn đi vào trị phòng thì bên trong đã ngồi ba bốn đại thần. Mọi người đều biết mục đích mà hắn diện thánh nên liền nói bóng nói gió thử ý của hắn, muốn biết vụ án của tiểu các lão cuối cùng xử lý ra làm sao, để mà khi diện thánh có điều biểu thị.

Nhưng Đồ Lập giữ miệng rất chặt, một câu hữu dụng cũng không chịu tiết lộ, làm cho mấy vị đại nhân ngứa tâm khó nhịn, càng muốn biết được kết quả. Đúng lúc này, Thẩm Mặc với vẻ mặt mỉm cười cũng tới rồi.

Đồ Lập hết sức kinh ngạc đối với sự xuất hiện của y:

- Thẩm đại nhân, ngươi tới làm gì?

Thẩm Mặc cẩn thận hành lễ với hắn:

- Đồ công thực sự là quý nhân hay quên chuyện, ngài đã quên chúng ta đã hẹn ngày hôm nay cùng nhau diện thánh sao?

Đồ Lập có chút mơ hồ:

- Chúng ta hẹn trước rồi sao?

- Đương nhiên. - Thẩm Mặc cười nói: - Lẽ nào hạ quan còn bịa đặt hay sao?

Gặp gỡ loại người vô lại này, Đồ Lập còn có thể nói cái gì, vì bảo trì phong độ của bộ đường quan lớn hắn đành phải ngậm miệng không nói.

Đồ Lập trầm mặc trong mắt những người khác chính là cam chịu, vì vậy họ vây lấy Thẩm Mặc hỏi han:

- Thẩm đại nhân, tiết lộ một chút đi, lần này tiểu các lão là hung hay là cát?

Thẩm Mặc lại lắc đầu nói:

- Hạ quan không biết ai là tiểu các lão.

Mọi người thầm nghĩ: "A, còn già mồm cãi láo nữa chứ..." nhưng nói còn tốt hơn không nói, vì vậy giải thích:

- Chính là Công bộ thượng thư Nghiêm Thế Phiên, chắc đại nhân biết vị này chứ?

- Biết. - Thẩm Mặc gật đầu, nhìn Đồ Lập một cái mới nói: - Cái này phải để Đồ công nói mới chuẩn hơn.

- Cái này...

Mọi người khen ngược:

- Đồ đại nhân là Từ Thứ tiến quân doanh, nhất ngôn bất phát, chúng tôi mới hỏi đại nhân.

- Nếu đồ đại nhân không nói...

Thẩm Mặc cười áy náy nói với mọi người:

- Vậy hạ quan cũng không thể nói rõ, gợi ý vậy, bảy chữ, vân tại thanh thiên thủy tại bình... Lý giải thế nào còn là chuyện của chư vị, không quan hệ gì với hạ quan.

Mọi người nghe vậy suy nghĩ một hồi, đều nói:

- Xem ra tiểu các lão là bình yên vô sự rồi.

Liền nhìn về phía Đồ Lập nói:

- Có đúng hay không Đồ đại nhân?

Cái này thì Đồ Lập cần phải có điều biểu thị rồi. Hắn có chút không hài lòng nhìn Thẩm Mặc một cái, rồi gật đầu ý bảo không sai.

Trong lúc nhất thời, hai đại thần thuộc về Nghiêm đảng đều mặt lộ vẻ mừng rỡ, mà một người còn lại của Từ đảng thì có chút chán nản hỏi Thẩm Mặc:

- Vậy Trâu Ứng Long làm sao đây? Hắn là của khoa Bính Thần.

Ngôn ngoại chi ý, sao ngươi có thể vì nịnh bợ Nghiêm Thế Phiên mà bán rẻ đồng niên chứ? Không sợ người trong thiên hạ chế nhạo ngươi ư?

- Hạ quan đều nói rồi, vân tại thanh thiên thủy tại bình. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Mọi người nói hắn có việc gì không?

- Lẽ nào hắn cũng không sao?

Giờ thì mọi người hồ đồ, buộc tội người không phải là trò chơi, mà là đấu tranh chính trị ngươi chết ta sống, nếu Nghiêm Thế Phiên không sao, vậy kẻ buộc tội hắn là Trâu Ứng Long đương nhiên sẽ không may rồi.

Thẩm Mặc cười nói:

- Vân tại thanh thiên thủy tại bình, tại sao lại đều không sao chứ?

Mấy người vẫn không rõ, nghĩ hỏi lại, nhưng Thẩm Mặc không trả lời.

~~

Giờ mẹo đến, các đại thần bắt đầu lần lượt yết kiến, nói chuyện đã đến giai đoạn kết thúc nên trong triều phòng yên tĩnh. Chẳng mấy chốc, trong trị phòng chỉ còn lại có hai người Thẩm Mặc và Đồ Lập. Đồ Lập lúc này mới cả giận nói:

- Thẩm đại nhân, ngươi có hơi vọng ngôn quá rồi không?

- Hạ quan không hiểu ý đại nhân. - Thẩm Mặc cười nói: - Lẽ nào hạ quan nói cái gì không nên nói sao?

- Vì sao ngươi đem kết quả sớm nói cho bọn họ!

Đồ Lập tức giận nói:

- Mục đích bọn họ hỏi chính là muốn biểu hiện ở chỗ hoàng thượng, nếu như đều nói tốt cho tiểu các lão, hoàng thượng chắc chắn trách chúng ta khẩu không nghiêm!

- Không đâu. - Thẩm Mặc rất khẳng định cười nói.

- Thế vân tại thanh thiên thủy tại bình của ngươi ý là gì? - Đồ Lập hỏi, thầm nghĩ đợi lát nữa ta sẽ cáo trạng với hoàng thượng.

- Vân là Vân Khanh, tự của Trâu Ứng Long.

Thẩm Mặc cũng không úp úp mở mở với hắn, thản nhiên nói:

- Trâu Ứng Long bay thẳng lên mây xanh, người bị hắn buộc tội thì như nước mưa từ đám mây rơi xuống, bị nhốt vào trong chai.

Giờ thì Đồ Lập nghe hiểu rồi, lập tức mất đi phong độ nói:

- Chúng ta không phải đã nói rồi sao, tất cả điều tra nhưng không tìm được chứng cứ, là Trâu Ứng Long vu cáo sao? Hôm qua kết án không phải ngươi không có dị nghị gì đúng không?

- Chiều qua không có, không có nghĩa là tối hôm qua không có.

Thẩm Mặc mặt không đổi sắc nói:

- Tối hôm qua ta chỉnh lý lại sổ sách tương quan, thực sự là không tra không biết, vừa tra liền khiến ta giật mình, ta đã bắt được mấy con mọt to kềnh!

Đồ Lập thoáng chốc biến sắc mặt, khó có thể tin nhìn Thẩm Mặc chằm chằm:

- Đừng coi ta như đưa trẻ ba tuổi, nhiều sổ sách như vậy mà ngươi có thể xem hết trong một đêm?

- Mặc dù bởi vì thời gian hữu hạn, không có điều tra rõ toàn bộ toàn bộ tài chính chảy đi đâu, nhưng ít ra chân tướng của 80 vạn lượng bạc trong đó hạ quan đã hiểu rõ. Hiện tại đơn giản ghi lại, thuật lại cho Đồ công.

Thẩm Mặc nói rồi móc ra nhất tấm giấy, chậm rãi đọc lên:

- Tháng 3 năm Gia Tĩnh thứ 38, Nghiêm Thế Phiên phê công trình năm vạn lượng, lấy danh nghĩa mua quan từ*, thông qua tiền trang Nhật Thăng Xương gửi vào Giang Tây Cảnh Đức trấn, từ đó trong một năm lại lấy cùng danh nghĩa phân ra ba lần gửi tiền vào Giang Tây, tổng cộng 15 vạn lượng, tới khi hoàn thành, Công bộ chỉ thu được một đợt quan từ Cảnh Đức trấn yết giá là 5 vạn lượng, nhưng trên sổ sách kết toán của Công bộ thì lại đánh dấu tiền hàng thanh toán xong, xóa bỏ đi khoản dư 15 vạn lượng!

(quan từ: đồ sứ ngụ dụng)

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch