- Ta biết, ta biết. - Thẩm Mặc chậm rãi gật đầu nói: - Để cho ta suy nghĩ đã, trước mắt thì phải bình tĩnh, nếu như tự rối loạn đầu trận tuyến thì ai cũng cứu không được đâu.
Tri kỳ bất khả nhi vi chi, khả kính nhi bất khả pháp*. Thẩm Mặc ghi nhớ lời giáo huấn của Đường Thuận Chi. Thân tại quan trường, phải phân rõ sự khác nhau giữa đủ khả năng và không đủ khả năng, chuyện đủ khả năng thì dùng toàn lực đi làm, không đủ khả năng thì phải thẳng thắn không đi thử.
(*Biết rõ không thể làm được nhưng vẫn cố, chỉ được đáng kính mà không giải quyết được gì)
Cẩm Y Vệ là thân quân của hoàng đế, Trấn phủ ti là cơ cấu đặc vụ, mình bởi vì Lục Bỉnh nên có quan hệ cá nhân rất tốt với Thập tam thái bảo. Điều này không gì đáng trách, thậm chí là biểu hiện có tình có nghĩa. Nhưng điều này cũng không ý nghĩa, y có thể ngang ngược can thiệp vào công việc nội bộ của xưởng vệ, như vậy sẽ phạm vào điều tối kỵ, dù cho thánh quyến có thịnh mấy thì cách cái chết cũng sẽ không xa.
Cho nên Thẩm Mặc không có cách nào để trực tiếp trợ giúp bọn Chu Thập Tam, y chỉ có thể bảo họ an tâm đừng nóng, trước tiên lá mặt lá trái với người của Đông Xưởng, tận lực kéo dài thời gian, đợi thời cơ thích hợp mình sẽ nghĩ biện pháp vây Nguỵ cứu Triệu, hoặc là cách sơn đả ngưu các loại, giúp những đứa hài tử không có mẹ này.
Đương nhiên Thẩm Mặc cũng không thể hoàn toàn không quản, y phải trấn an bọn này đang trong cơn hoang mang lo sợ, liền nói với Chu Thập Tam:
- Từ các lão đã đánh ngã Nghiêm Tung thế nào, các ngươi rõ ràng nhất, nhìn phải học một chút. Không quản ngày trước các ngươi coi thường Đông Xưởng thế nào, hiện tại đều phải nhẫn một chút, nhường một chút, thậm chí nhận lấy, tổn hại chút tôn nghiêm, chịu chút ủy khuất, trước tiên ráng chịu qua cửa này rồi hãy tính.
Thẩm Mặc khẽ than một tiếng nói:
- Kỳ thật đạo lý này các ngươi không thể không biết, chẳng qua lại chịu không nổi cơn giận này. Nhưng hiện tại là người ta đắc thế, vả lại nghĩ biện pháp tìm cách chỉ trích chúng ta, vậy phải học Từ các lão khiến người ta hết giận, người ta mà hết giận rồi, chúng ta có thể nhẫn nhịn được...
- Nhẫn nhất thời thì cũng không sao. - Chu Thập Tam hậm hực nói: - Nhưng phải nhẫn đến khi nào?
- Sẽ không lâu đâu. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Cuối năm Lục Cương sẽ trở lại, thế cục sẽ xuất hiện đổi mới.
Kỳ hạn của võ quan có đại tang là 100 ngày, thực tế hiện tại Lục Cương có thể trở về rồi, nhưng nếu như gấp gáp quá thì chẳng phải sẽ khiến người ta cười đến rụng răng sao? Cho nên sớm nhất thì cũng phải đến cuối năm.
Chu Thập Tam gật đầu, ấp a ấp úng hỏi:
- Lý công công ở đâu?
Đây mới là ý đồ chân chính mà Chu Thập Tam đến tìm Thẩm Mặc, muốn mời y giúp đỡ khai thông một chút với Lý Phương, bởi vì nếu có người có thể hỗ trợ, cũng là vị thái giám lớn hơn Trần Hồng kia.
- Lý Phương? - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói, thấy Chu Thập Tam gật đầu, y lại lắc đầu nói: - Nếu như Lý Phương trước khi tu lăng thì còn được, Lý công công hiện tại thì không thể quản nhàn sự nữa rồi.
Y liền giải thích cho Chu Thập Tam, Lý Phương tuy hàm ngư phiên sinh, khí phách cũng đã không còn, chỉ muốn sống an ổn, tối đa cũng chỉ giúp hoàng đế quản lý tốt việc trong cung. Về phần tranh đấu với Trần Hồng thì tuyệt đối không thể -- đừng quên, lúc trước hắn bị giáng đi tu lăng mộ thế nào.
Chu Thập Tam cuối cùng mang theo tiếc nuối mà đi. Thẩm Mặc cũng không tiễn hắn, mà ngồi ngay ngắn trước bàn học viết cái gì đó rất nhanh, sau khi viết xong mới cuộn tờ giấy thành nhỏ như ngón tay, bỏ vào trong ống trúc đặc chế... Trong ống trúc này bỏ thêm vào một chút hỏa dược cùng dầu hỏa, một khi gặp phải bất trắc, chỉ cần rút ra hai đầu thì tờ giấy bên trong sẽ cháy thành tro, có thể bảo chứng sẽ không để lộ bí mật.
Thẩm Mặc nói với vệ sĩ đang đứng trong bóng tối:
- Đưa cái này cho Lục đại nhân, hắn biết nên làm thế nào.
Sau đó y lại viết thêm một phong thư khác, cũng bỏ vào trong ống trúc nhỏ, rồi bảo một vệ sĩ khác:
- Đưa cái này đến Sơn Đông, mời vị trên núi Lao Sơn nhất định phải giúp ta.
Vệ sĩ tiếp nhận rồi không một tiếng động rời khỏi thư phòng. Bên ngoài trời đang mưa to, gió lớn chớp giật, nhưng vệ sĩ đó không chần chờ chút nào, chớp mắt đã biến mất trong màn mưa.
~~
Mưa to suốt một đêm, các con mương đều ngập nước, bởi vì trời mưa liên tục nên các con đường đất cũng trở nên lầy lội. Khi buổi sáng ra cửa các kiệu phu phải đi hết sức cẩn thận, chỉ sợ không lưu ý sẽ giẫm lên vũng bùn, rồi làm dơ bộ y phục mới tinh trên người.
Suốt đường đi phải dè dặt nên thời gian dài hơn gấp đôi bình thường mới đến được con hẻm Đông Giang Mễ. Con đường có nha môn tập hợp quả thật có khác, toàn là đường lát đá xanh, được nước mưa cọ rửa nên sáng loáng, một vết bùn nhỏ cũng không thấy.
Cỗ kiệu dừng lại trước nha môn Lễ bộ, Tam Xích cầm danh thiếp của Thẩm Mặc thông báo cho binh đinh giữ cửa, vừa nhìn là tân nhiệm Hàn Lâm chưởng viện quang lâm, binh đinh vội vàng đi vào thông báo.
Chẳng mấy chốc, tân nhiệm Lễ bộ tả thị lang Lý Xuân Phương liền vẻ mặt tươi cười đi ra nghênh đón, từ xa đã chắp tay cười nói:
- Ngọn gió nào đã thổi Giang Nam huynh tới đây thế này.
Năm đó Thẩm Mặc mới vừa vào Hàn Lâm viện thì Lý Xuân Phương chính là Thị độc học sĩ, quản lý công tác hằng ngày của Hàn Lâm viện, xem như là lão lãnh đạo của y. Cho nên dù đối phương lấy ngang hàng tương xứng, Thẩm Mặc lại không dám chậm trễ chút nào, khiêm tốn hành lễ:
- Đại nhân nể mặt hạ quan quá rồi, ngài cứ gọi tự của hạ quan đi.
- Ài." Lý Xuân Phương lại không hề ra vẻ chút nào, vẫn chân thành cười nói: - Chúng ta là chỗ quen biết cũ, chú ý như vậy có vẻ xa lạ quá. - Nói rồi nghiêng người nhường đường: - Mời vào bên trong, đến bộ đường rồi hãy nói.
- Đại nhân mời. - Thẩm Mặc cười nói.
Hai người vào trong Thượng thư viện, Nghiêm Nột đã đứng đợi ở ngoài phòng Thiêm áp, theo lý người cầu kiến chỉ là hạ quan, hắn chỉ cần ngồi ở trong phòng, đợi đối phương tới tham bái là được rồi, nhưng bản tính của Nghiêm Nột rất giống Lý Xuân Phương, đều là người ôn hòa, chưa từng làm ra vẻ...Thậm chí có người nói, trải qua một đoàn hỏa khí của Triệu Trinh Cát, một đoàn toan khí của Viên Vĩ, hiện tại Lễ bộ có hai cục đất Nghiêm Nột và Lý Xuân Phương, rốt cuộc biến thành một đoàn hòa khí.
Lúc đó Nghiêm Nột đang cùng Lý Xuân Phương trao đổi sự vụ ngày sau của Lễ bộ, nói Thẩm Mặc tới rồi, hai người đều thầm nghĩ: "Vị này tuy quan tiểu nhưng thần đại, tuyệt đối không thể chậm trễ." liền dừng trò truyện, một người đi ra ngoài nghênh tiếp, một người sai người pha sẵn trà ngon, chuẩn bị bánh, hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn nghênh tiếp thượng thư để chuẩn bị.
Chào hỏi xong, ba người vào phòng, Nghiêm Nột cũng không trở về chủ tọa sau đại án, mà cùng Lý Xuân Phương và Thẩm Mặc ngồi cùng một hàng ghế dưới đường.
Phân chủ tân ngồi xuống, bảo thư lại lo pha trà. Nghiêm Nột lúc này mới hỏi mục đích đến đây, Thẩm Mặc cười nói:
- Hạ quan đến để đưa tin cho bộ đường.
- Đưa tin? - Lý Xuân Phương mơ hồ nói: - Đưa tin gì?
Thẩm Mặc đứng dậy cung kính thi lễ với hai vị đại nhân, chắp tay nói:
- Hạ quan tân nhiệm Hàn Lâm chưởng viện Thẩm Mặc, đến đưa tin với nhị vị bộ đường.
- Chưa nghe nói qua Hàn Lâm viện thuộc về Lễ bộ quản mà. - Nghiêm Nột cười nói: - Thẩm đại nhân, chắc ngươi bái sai nha môn rồi.
- Mặc dù không có văn bản rõ ràng quy định.
Thẩm Mặc lại mỉm cười nói:
- Nhưng trước đây Hàn Lâm chưởng viện đều là do Lễ bộ thượng thư kiêm nhiệm, cho nên Hàn Lâm viện vẫn do Lễ bộ cầm lái. Hiện tại hoàng thượng mệnh lệnh tách ra, nhưng vẫn chưa mệnh lệnh rõ ràng Nghiêm bộ đường không được can thiệp vào chuyện của Hàn Lâm viện, hiển nhiên chỉ là muốn giảm bớt gánh vác cho ngài, nhưng trên đại sự thì ngài nên quản thì vẫn phải quản.
Rồi cười khổ nói:
- Bằng không thì Hàn Lâm viện chỉ một nha môn ngũ phẩm mà muốn kiếm ăn ở kinh thành, sợ rằng ai cũng chèn ép chúng ta được.
- Ha ha, Thẩm đại nhân nói đùa rồi. - Nghiêm Nột lắc đầu cười nói: - Ai chẳng biết "Tiến sĩ bất quý Hàn Lâm quý", ngươi xem quan lớn cả triều, có mấy ai không phải là Hàn Lâm xuất thân? Uống nước còn nhớ nguồn, ai thấy ngươi đường đường Hàn Lâm chưởng viện, mà không phải nghiêm nghị xưng một tiếng thứ trưởng?
Tuy là nói vậy, trong lòng hắn vẫn rất cao hứng, cảm thấy Thẩm Mặc là người rất biết chừng mực, là một thanh niên nhân đáng để kết giao.
Đây cũng là mục đích mà Thẩm Mặc tới Lễ bộ. Đạo lý rất đơn giản. Từ trước đến nay Hàn Lâm viện là nhất mẫu tam phân địa của Lễ bộ thượng thư, chỉ chờ thu hoạch hoa mầu để mà nhập các, hiện tại mình đoạt lấy Hàn Lâm chưởng viện, mặc dù không phải là bản ý của y, nhưng vị Lễ bộ thượng thư Nghiêm Nột này không thể đi hận hoàng đế và thủ tướng được mà? Vậy ghét Thẩm Mặc quả thật là thuận lý thành chương. Suy nghĩ đến Nghiêm Nột cũng sắp nhập các, vậy làm tốt quan hệ với hắn, đó là việc hết sức cần thiết.
Người hạ thấp tư thái, luôn luôn sẽ không chịu thiệt.
~~
Ba người đều mưa thuận gió hoà, kết quả tự nhiên hoà hợp êm thấm, sau một phen thân thiết chân thành nói chuyện với nhau, song phương đã thành lập cảm tình thân mật nhưng tất không bền vững, nếu không phải còn lâu mới tới buổi trưa, nhất định họ sẽ chuyển buổi nói chuyện lên bàn rượu, tiếp tục bồi dưỡng cảm tình.
Sau khi lưu luyến chia tay, Thẩm Mặc cũng không lên kiệu liền trực tiếp đi đến Hàn Lâm viện ở phía tây nha môn Lễ bộ. Là nha môn đầu tiên làm việc sau khi trúng tiến sĩ nên y cũng rất quen thuộc, chẳng mấy chốc đã đến cửa Hàn Lâm viện.
Cửa vắng vẻ không có thủ vệ, Thẩm Mặc đi thẳng vào trong, liền thấy hai bên có hai cái từ đường, bên trái là Thổ Cốc từ, bên phải là Xương Lê từ, bên trong Xương Lê từ còn có tấm bia Trạng Nguyên, mặt trên còn có tên của y mà. Đi qua Nghi môn là đến một đình viện trống trải, trong viện cổ hòe um tùm, chỉ nghe ve kêu không gặp tiếng người. Nhưng y cũng không tức giận, cũng không thấy lạ, bởi vì y biết, cảnh tượng này có lẽ không bình thường đối với nha môn khác, nhưng lại quá mức bình thường đối với Hàn Lâm viện.