Dụ Vương phủ. Từng đợt tiếng ve kêu vang dưới những tán lá xanh rậm rạp khiến lòng người phiền táo, cũng may có tiếng đàn như tiếng suối chảy róc rách mới khiến tâm linh của người ta được vỗ về.
Đánh đàn chính là Lý thị, cầm kỹ của nàng đã tiến rất xa, nghe qua đã rất có vần có điệu, nàng vừa nhìn vương gia ở trước mắt, vừa đàn tấu cho hắn nghe bài [Tiêu Tương thủy vân] mà Tô đại gia vừa mới dạy, hy vọng có thể giải chút ưu tư cho hắn, nhưng trên mặt của bản thân mỹ nhân cũng có nét lo lắng không xóa đi được.
Ở đối diện là Dụ Vương với tấm thân gầy gó, hắn mặc bộ áo dài lụa vàng, cổ nghiêng tay áo rộng, càng làm nổi bật cái dáng vẻ mảnh khảnh của hắn, vạt áo rộng rãi, hốc mắt cũng nhìn thấy được. Hắn đang an tĩnh ngồi trên xích đu dưới cái chòi nghỉ mát, tựa hồ là đang nghe đàn, nhưng cặp mắt lại thỉnh thoảng nhìn sang con đường rậm rạp bóng cây, hiển nhiên là không yên lòng.
Thấy tiếng đàn của mình hoàn toàn không có tác dụng, Lý thị có chút nổi giận dừng đàn lại, nhỏ nhẹ nói:
- Vương gia cứ an tâm đi. Cao sư phó, Thẩm sư phó, Trương sư phó họ đều là tuyệt thế cao nhân, nếu đã nói không thành vấn đề, vậy nhất định không thành vấn đề đâu.
- Cô vương biết mà... Nhưng ta vẫn thấp thỏm trong lòng. - Dụ Vương thở dài nói: - Gần đây ta đọc [Đại Thừa Tán], trên đó có một câu "Đãn vô nhất thiết hi cầu, phiền não tự nhiên tiêu lạc", có lẽ là kỳ vọng của ta quá nhiều rồi.
- Vương gia, không phải là thần thiếp nói ngài. - Lý thị nhỏ nhẹ nói: - Ngài còn trẻ, đừng có xem mấy loại kinh Phật đó mãi, sẽ làm...tinh thần vương gia sa sút.
- Ha ha, không có gì đáng ngại. - Dụ Vương cười nói: - Mấy vị sư phó nói qua, gạo nuôi người, sách cũng nuôi người, tính tình cô vương không màng danh lợi, nhìn loại sách này có thể cố tâm tính, dưỡng thần khí, không phải không có ích lợi.
- Nhưng ngài là hoàng trưởng tử của Đại Minh. - Lý thị không đồng ý nói: - Cần nên chuẩn bị sẵn sàng cho trách nhiệm của tương lai. Mấy vị sư phó không phải đã từng nói qua, ngài nên xem các loại sách như [Thông Giám] đó sao?
- Nàng cũng không phải không biết, ta vừa nhìn mấy cái chuyện đấm đá nhau, ngươi lừa ta gạt, đầu đã đau như búa bổ rồi. - Dụ Vương đau khổ nói: - Cứ giao hết mấy chuyện phiền lòng đó cho các vị sư phó đi, ta chỉ muốn sống cuộc sống yên ổn thôi.
Lý thị nghe vậy cũng sợ đến ngây người, mặc dù nàng sớm biết rằng vương gia không nhiệt tình với quyền lợi, nhưng không ngờ đượ hắn lại tiêu cực đến thế, không khỏi giật mình nói:
- Không phải là vương gia nói chơi đấy chứ, thần thiếp thấy ngài rất còn đầy đủ đấu chí mà?
- Ài, còn không phải là bị bức cho hay sao? - Dụ Vương hiện lên vẻ mặt đau khổ: - Đệ đệ đó của ta như lang như hổ, nếu như hắn kế thừa được đế vị, dù cho ta nhượng bộ lui binh, cũng khó thoát được độc thủ của hắn, nếu như ta không tranh, thì ngay cả mệnh cũng không giữ được, Nếu như ta tranh, thì có thể giữ được hai cái mệnh của chúng ta.
Đạo lý này, Cao Củng đã mất 5 năm mới khiến hắn hiểu được. Nhưng trong lòng Dụ Vương thủy chung quấn quýt, hắn ngậm nước mắt gian nan nói:
- Đáng thương sinh tại gia đình đế vương, phụ mẫu huynh đệ tất cả đều biết chất, nếu như có thể, ta thà rằng sinh ra trong một gia đình như nàng vậy.
Lý thị buồn bã, qua một hồi mới che miệng cười nói:
- Đã như vậy, sau này vương gia cần phải đối xử tốt với vợ con mình hơn đấy.
- Ha ha..." Dụ Vương bị nàng pha trò nở nụ cười: - Kỷ sở bất dục vật thi vu nhân, đạo lý này ta vẫn biết.(trong lòng không muốn, đừng đẩy cho người)
Lý thị vừa muốn đáp lời, lại đột nhiên biến sắc, che miệng khom lưng muốn ói.
Dụ Vương lại không cảm thấy bị coi thường, mà vẻ mặt thân thiết nói:
- Người đâu, nương nương nôn oẹ này.
Tháng này Lý thị không có tới kinh đúng hạn. Dụ Vương đã bảo nữ y của vương phủ xem qua rồi, nói rất có thể nàng đã mang thai... Chính bởi vì tin tức tốt này mới khiến đám người Cao Củng hạ quyết tâm đánh một trận, và mới diễn ra vụ phi hỏa lưu tinh đêm dông tố.
Theo người mục kích của vương phủ nói rằng, ban đêm mưa to gió lớn, giơ tay không thấy năm ngón, nhưng đột nhiên sắc trời sáng trưng, có ngũ thải tường vân bao phủ vương phủ, sau đó giáng xuống một đạo hỏa quang, rơi thẳng vào viện của Lý nương nương tại hậu phủ, sau đó là một tiếng động như đất rung núi chuyển, tất cả mọi người bị chấn cho lắc lư.
Ban đêm, trong viện ánh sáng lung linh, biến ảo liên tục, cũng kèm theo tiếng gió thổi tiếng sấm, mọi người cho rằng có thần tiên hạ phàm nên không dám thò đầu ra, mãi đến khi hừng đông ánh sáng mới mờ dần, lúc này họ mới ra kiểm tra, kết quả thấy được trong viện xuất hiện một cái hố to bốc lên khói trắng. Mọi người đánh liều đi đến gần xem, liền thấy một quả cầu lớn màu đỏ đường kính phải ba bốn xích, lẳng lặng nằm dưới đáy hố.
Dụ Vương sai người xuống hố xem sao, phát hiện trên quả cầu có một số văn tự như nòng nọc, như tự nhiên có sẵn, không giống tạo hình. Mặc dù ai cũng không biết, nhưng trải qua mấy vị sư phó phân biệt, cho ra nhất trí kết luận, sao băng từ trên trời giáng xuống, văn tự phía trên nhất định là thiên thư, nhất định mang đến chỉ thị của trời xanh. Phải lập tức thông tri hoàng đế.
Gia Tĩnh nghe vậy quả nhiên hết sức coi trọng, trước sau ba lần phái thái giám và Khâm Thiên Giám tới kiểm tra, cuối cùng còn sai người vận chuyển "thần vật trời giáng" đó về cung, cũng in lại văn tự ở mặt trên, thỉnh giáo với người uyên bác, người nước ngoài khắp thiên hạ, hy vọng có ai có thể nhận ra nó.
Nhưng qua hơn nửa tháng vẫn không có ai nhận ra. Thấy mãi mà không có được định tính đối với vật này, trong kinh thành lại xuất hiện một số ngôn luận với ý đồ riêng, nói rằng đừng thấy cái thứ đó khi hiện thế thì động tĩnh lớn lắm, còn không biết nó là cái gì đâu? mà có lẽ là tai tinh yêu vật gì cũng nói không chừng.
Chính là những thuyết pháp này đã làm cho Dụ Vương gia đứng ngồi không yên, sống trong hãi hùng, thầm nghĩ tiên sinh a tiên sinh, các ngươi cũng đừng để cô vương tự tay bóp
*
mình a...Hắn liền ba lần bốn lượt bảo Phùng Bảo tiến cung hỏi thăm tin tức.
Chưa tới vài ngày, Phùng Bảo bẩm báo rằng:
- Nghe nói hoàng thượng đã cho mời Lam thần tiên trở về, thì ra đây chủ ý của Lý công công đưa ra: "Nếu đã là thiên thư phàm nhân không nhận biết, vậy thần tiên đương nhiên biết được rồi, chúng ta hỏi thần tiên không phải được rồi sao?" Hoàng thượng nghe xong, gật đầu nói: "Đúng rồi, sao trẫm lại quên mất Lam thần tiên chứ? Hắn nhất định có thể giúp trẫm hỏi được đáp án từ chỗ thần tiên." Hoàng thượng liền hạ thánh dụ, tốc tốc gọi Lam thần tiên tiến cung.
Dụ Vương liền bắt đầu mỗi ngày quan tâm đến hành trình của Lam Đạo Hành, cho đến một ngày Phùng Bảo bẩm báo rằng:
- Nghe nói Lam thần tiên đã vào kinh rồi, xe ngựa chạy thẳng đến Tây Uyển, lúc này đang nói chuyện với hoàng thượng đấy.
Rồi cảm thán nói:
- Từ Lao Sơn đến Bắc Kinh, lộ trình tới 1200 dặm, tốc độ cũng nhanh thật, từ khi nhận được thánh chỉ đến lúc tiến kinh, tổng cộng dùng hết thời gian bảy ngày.
Dụ Vương đâu thèm để ý hắn dùng hết mấy ngày, hắn chỉ muốn biết, kết quả phù kê của Lam thần tiên thôi, nhưng Phùng Bảo nói, hôm nay Lam thần tiên mệt mỏi, nên không thể thi pháp, phải nghỉ một ngày, đợi ngày mai mới được.
Vì vậy đợi cho tới hôm nay. Khi trời còn chưa sáng, Dụ Vương đã đuổi Phùng Bảo ra ngoài, bảo hắn đi thám thính tin tức, còn mình thì chẳng màng cơm nước chờ cho tới bây giờ...
~~
Nghe được vương gia gọi, tỳ nữ đang đứng từ xa vội vàng chạy qua, vừa bưng trà đưa nước, vừa vỗ vỗ xoa xoa, rốt cuộc giúp Lý thị bình thường lại. Lý thị dùng khăn che miệng, nhỏ nhẹ nói:
- Khiến vương gia lo lắng rồi.
- Không có việc gì không có việc gì, hiện tại trời đất bao la nàng là lớn nhất! - Dụ Vương thân thiết nói: - Thế nào, cảm giác tốt hơn chưa?
Thấy Lý thị gật đầu, hắn lại nửa oán giận nửa yêu thương nói:
- Cô vương đã nói với nàng rồi, đang mang thai thì đừng đánh đàn, để mệt chết thì biết làm thế nào?
Lý thị lắc đầu nói:
- Không mệt...
- Không mệt sao lại nôn gì ghê vậy? - Dụ Vương nói.
Lý thị cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Tại ăn chua nhiều, trong dạ dày cũng chua ra nước luôn rồi.
Từ khi kiểm tra là có thai, nàng không bỏ được ăn chua, món ăn gì cũng bỏ dấm chua không nói, đồ ăn vặt cũng đổi thành ô mai, táo xanh các loại, hầu như ngày nào cũng chua đến tê cả răng.
Nghe nàng nhịn không được trách cứ, Dụ Vương ngại ngùng nói:
- Đều nói nam chua nữ cay mà, nàng cứ chịu đựng một khoảng thời gian đi, đợi sinh ra thế tử cho cô vương rồi, sẽ không cần ăn nữa đâu.