Mọi người vừa nghe thì không khỏi bừng tỉnh hiểu ra, thầm nghĩ: "Cứ cảm thấy con "kỳ lân" kia giống thứ gì, không phải là giống như trâu sao?" giờ đã tin rồi, vật ấy đã từng xuất hiện qua ở Tống triều.
- Nói như vậy, triều Tống cũng xuất hiện qua cái...thứ đó sao? - Gia Tĩnh tỉnh bơ nói.
- Xem qua ghi chép của hai người đó thì không sai chút nào. - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Vả lại miêu tả cùng...dị thú bên ngoài giống nhau từ hình đến thần. Vi thần tin tưởng, lúc đó người của triều Tống cũng gặp qua dị thú giống vậy rồi.
Nói đoạn y ngẩng đầu lên, trên mặt cho thấy rất tự tin nói:
- Vật điềm lành là đại sự quốc gia, minh quân không được dễ tin, triều đình cũng không thể đơn giản quyết đoán, bởi vì thứ này không chỉ quan hệ đến tôn nghiêm của hoàng đế, uy tín của triều đình đương thời, còn có thể lưu lại trên sử sách, tuỳ ý hậu nhân bình luận.
Gia Tĩnh chậm rãi gật đầu nói:
- Trẫm cũng đang có lo lắng này...
Liền nói với Thẩm Mặc:
- Nếu trí nhớ của khanh tốt như vậy, thử nói xem hai lần đó Tống triều xử lý thế nào, cũng để cho trẫm tham khảo luôn.
- Tuân chỉ.
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Hai lần đều tạo thành tranh luận rất lớn, tìm tòi trên truyện ký thì không thuộc loài lân, lúc đó gọi nó là sơn tê, đúng là tê mà không phải là lân.
Rồi ngả hai tay nói:
- Người Tống cũng phân không rõ, là tê hay là lân, cho nên vi thần vẫn không xác định.
~~
Nghe xong Thẩm Mặc nói, Gia Tĩnh hỏi mọi người:
- Các khanh cảm thấy thế nào? Đị thú đó giống kỳ lân hơn, hay là giống tê giác một sừng hơn?
Hai con thú này mọi người đều chưa thấy qua, tự nhiên sẽ nghiêng về hướng có lợi với mình rồi.
Viên Vĩ bên kia nói, nếu giống nhau với đặc thù của kỳ lân thì đương nhiên chính là kỳ lân, Cao Củng bên kia nói, nếu là kỳ lân thì sao hình dạng tệ đến vậy? Bên Viên Vĩ không vui, sao lại tệ? Bên Cao Củng nói, người thì to, mắt thì nhỏ, đầu cứ cúi gằm, không tệ thì là gì?
- Đó là khiêm tốn khép mình, mặc dù xấu nhưng rất hòa nhã, chính hợp với đặc tính của nhân thú. - Bên Viên Vĩ nóng nảy nói: - Các ngươi chỉ dĩ mạo thủ nhân(trông mặt mà bắt hình dong), thô bỉ đáng thẹn!
- Không phải là dĩ mạo thủ nhân, là dĩ mạo thủ thú. - Bên Cao Củng nói: - Trong đại điện này cũng có vài chỗ khắc kỳ lân, xem coi nó uy vũ thế nào, đó mới là phong phạm của loài đứng đầu ngũ linh! Coi cái thứ của ngươi kìa, ngũ sửu thì đúng hơn!
Vì vậy song phương tranh nhau túi bụi, mặc dù thắng bại khó phân, nhưng bất kể như thế nào, đã không còn tồn tại "kỳ lân đạo" nghiên về một phía như lúc nãy nữa rồi!
"Đang đang đang..." tiếng gõ gấp gáp lại vang lên, mọi người mới nhìn thấy hoàng đế đã không nhịn được rồi, lúc này họ mới ý vẫn chưa hết mà thu thanh. Mặc dù họ đều ngậm miệng, nhưng nhưng Gia Tĩnh vẫn cảm giác như có cả ngàn con ruồi đang o o bên tai, ông ta không khỏi thầm phát thệ, sẽ không bao giờ tìm tới mấy thứ đáng ghét kia nữa.
Cố giữ bình tĩnh, Gia Tĩnh nói với Thẩm Mặc:
- Khanh nói thẳng đi, người Tống triều cuối cùng làm thế nào?
- Vâng.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Quân thần thảo luận đến cuối cùng, vừa không thể phủ định, lại vừa không thể khẳng định. Người muốn nó là lân thì nghĩ mọi cách bắt nạt, người không cho là lân thì không thể cãi lại. Vì vậy chỉ ngừng lại gọi nó là dị thú, thận trọng rất thoả đáng.
Rồi khom lưng nói tóm lại:
- Hoàng thượng, thần cho rằng nên lấy ví dụ này để xử lý việc này, phương vị thỏa đáng!
- Ờ...
Gia Tĩnh vẫn từ chối cho ý kiến, điều này lại làm cho các đại thần rất mơ hồ -- thoạt đầu mọi người đều cảm thấy hoàng đế thích điềm lành, nhìn thấy kỳ lân khẳng định còn thân hơn cả lão tử mình, cho nên mới không ai dám đưa ra dị nghị, sau đó phát hiện hoàng đế không quá nhiệt tình với kỳ lân kia, xem ra không quá tán thành, cho nên mới dám nói vài câu thật, ai ngờ đến bây giờ còn chưa tỏ thái độ, làm cho ai cũng đoán không được ý nghĩ của ông ta.
Thấy thái độ của hoàng đế ái muội, Viên Vĩ lại có lòng tin. Hắn ra khỏi hàng chỉ vào Thẩm Mặc cao giọng nói:
- Hoàng thượng, người này trăm phương ngàn kế phủ định kỳ lân, kỳ thật chính là muốn phủ định cái sự thực chắc nịch Gia Tĩnh triều ta là thịnh thế, nên diệt cái ý nghĩ này a hoàng thượng!
Rồi đằng đằng sát khí nói:
- Thần thỉnh diệt cái gai này! Để chấn chỉnh nhân tâm!
- Hoàng thượng, thần đã nói qua rồi. - Thẩm Mặc không tỏ ra yếu kém chút nào: - Triều ta có phải là thịnh thế hay không thì không phải là do một con kỳ lân quyết định! Mà là do hoàng thượng và chư vị trên đại điện quyết định!
Nghe y nói như thế, bao gồm cả Gia Tĩnh, mọi người không khỏi hai gò má nóng lên. Gia Tĩnh thầm nghĩ, không phải như vậy sao, thứ đó có phải là kỳ lân hay không hoàn toàn do trẫm quyết định cho nó, nói nó phải thì nó phải, không phải cũng thành phải, nói không phải sẽ không phải, phải cũng thành không phải. Chính là vênh váo như thế đấy! Vì chứng minh hiện nay là thịnh thế, phải miễn cưỡng nhận nó, nhưng người có cao quý thì tự mình hiểu lấy. Gia Tĩnh biết mấy năm nay mình đã không làm một người chủ tốt, Đại Minh triều loạn trong giặc ngoài, tệ nạn trùng trùng, đã là bách bệnh quấn lấy thân rồi, còn thịnh thế ư? không mạt thế thì cảm ơn trời đất rồi. Cho nên ông ta quả thực lo lắng, một khi nhận nó, mình sẽ trở thành trò cười, bị người trong thiên hạ cười, bị người hậu thế cười, vì một hư danh, thật sự cái được không bù đắp đủ cái mất.
Vả lại nghĩ đến phải dập đầu cho một con vật xấu xí như vậy, Gia Tĩnh liền cảm thấy buồn bực, thực sự là rất khó có thể lựa chọn.
Nhưng ông ta hiển nhiên đã hiểu sai ý của Thẩm Mặc. Chỉ nghe Thẩm Mặc nói tiếp:
- Không chỉ bệ hạ cùng chư vị đại nhân, còn có vô số quan viên Đại Minh của lưỡng kinh mười ba tỉnh không có ở trong Tử Quang các này!
- A, lẽ nào những người này cũng định đoạt? - Mọi người kinh ngạc nói: - Chẳng lẽ còn đến phiên bọn họ nói chuyện?
Tuy nhiên Gia Tĩnh cũng đã hiểu ý của Thẩm Mặc, nghe vậy ông ta mỉm cười nói:
- Thẩm ái khanh, khanh nói không phải là kỳ lân, mà là thịnh thế, đúng không?
- Hoàng thượng thánh minh!
Thẩm Mặc cất giọng vang vọng:
- So với điên cuồng mê luyến kỳ lân trong truyền thuyết, còn không bằng trân ái 8000 vạn con dân của Đại Minh.
Rồi mở rộng hai tay, vẻ mặt trang trọng nói:
- Chỉ cần hoàng thượng tuyển hiền nhậm năng, lễ ưu hiền lương, quan viên chúng ta có thể làm tốt cương vị, cần chính yêu dân, nhất định có thể làm cho 8000 vạn con dân cùng triều đình đồng tâm đồng đức, sao lại lo không xuất hiện văn trị vũ công, quốc phú dân cường, vạn bang hướng tới, đó mới chính là cảnh tượng thịnh thế chân chính!
- Nói quá hay! - Rất nhiều người không khỏi ủng hộ, liền nói theo sau Thẩm Mặc: - Chúng thần tán thành!
Gia Tĩnh vẫn là bộ mặt đó, nhưng giữa đôi lông mày xoè ra, hiển nhiên đã có chủ ý, ông ta hỏi Từ Giai:
- Thủ phụ đại nhân thấy thế nào?
- Hồi bẩm hoàng thượng, cựu thần cho rằng.
Từ Giai trịnh trọng nói:
- Thịnh thế theo Thẩm đại nhân nói mới là lẽ phải! Từ Hán Đường tới nay, thịnh thế công nhận có ba cấp bậc, Văn Cảnh Võ Đế, Trinh Quán Khai Nguyên, Hồng Vĩnh Tuyên Nhân, không người nào nói bởi vì kỳ lân phượng hoàng mà xưng trị thế, mà là bởi vì văn trị vũ công, quốc phú dân cường, vạn bang hướng tới như Thẩm đại nhân đã nói!
Rồi vén vạt áo bào, trịnh trọng quỳ gối trước mặt hoàng đế, trầm giọng nói:
- Thần cũng bất tài, nguyện lấy máu chảy đầu rơi, phụ tá ngô hoàng kế vãng khai lai, khai sáng một Đại Minh huy hoàng thịnh thế!
- Chúng thần nguyện ý máu chảy đầu rơi.
Bách quan cũng làm theo, cùng đồng thanh nói:
- Phụ tá ngô hoàng kế vãng khai lai, khai sáng một Đại Minh huy hoàng thịnh thế!
Viên Vĩ và đám người Cảnh Vương mặc dù trăm lần không tình nguyện, nhưng cũng đành phải trà trộn vào.
~~
Sự tình đến lúc này thì đã trần ai lạc định, kết quả xem như là mọi người đều vui, chí ít biểu hiện ra là như vậy, không ai bị nghiêm phạt, hoàng đế còn trọng thưởng cho hai nhi tử của mình -- phần thưởng đó là hai dạng điềm lành kia, tảng đá "Hoàng thiên hậu thổ, nhật nguyệt vĩnh chiếu" ban cho Dụ Vương bảo quản, mà con tê giác ở ngoài cung suýt nữa biến thành kỳ lân đó, cuối cùng được mệnh danh là "Trừ tà", được ban cho Cảnh Vương nuôi nấng.
Sự tình dường như đã giải quyết viên mãn, không ai khen Thẩm Mặc cơ trí bác học, trung tâm khuyên can, cũng làm cho người trong thiên hạ một lần nữa nhận thức vị Hàn Lâm chưởng viện trẻ tuổi này, thì ra y cũng là người dám nói thật, dám khuyên can...Cái này thì trong số vô vàn quan lớn của Đại Minh triều thật xem như là phượng mao lân giác rồi.
Kỳ thật bọn họ đã nâng Thẩm Mặc lên quá cao rồi, bởi vì cái phương thức khuyên can ôn hòa của y chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị tận gốc, chỉ có thể làm cho hoàng đế nóng đầu nhất thời, sau đó nên tu luyện thì vẫn tu luyện, nên mê luyến điềm lành thì vẫn mê luyến.
Nếu muốn làm cho Gia Tĩnh hoàng đế vĩnh viễn nhớ nó thì Thẩm Mặc làm không được, chỉ có thể chờ đợi vị đại thần nào đó tới làm thôi.