- Đương nhiên là không rồi, Thẩm đại nhân uy danh hiển hách, lão hủ cực kỳ kinh phục.. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Vương Trực vỗ tay, liền có nữ tử yểu điệu từ ngoài vào, xếp dụng cụ ăn đẹp đẽ quy củ trước mặt hai người, thì ra lão thuyền chủ mời khách ăn món Nhật Bản.
Thị nữ hầu hạ hai người rửa tay, Vương Trực cười:
- Già rồi, thích ăn đồ Nhật Bản thanh đạm, cho nên lần này chuyên môn mời đầu bếp kinh sư món Nhật nổi tiếng nhất Kyoto, làm cho Thẩm đại nhân nếm thử.
Thẩm Mặc gật đầu, thức ăn đưa lên, Vương Trực mời nhiệt tình, Thẩm Mặc mặc dù không thích lắm nhưng vẫn tỏ vẻ tán thưởng khoa trương:
- Ngon ngon, đúng là rất ngon.
Vương Trực thì ở bên cạnh nhiệt tình mời mọc:
- Chấm nhiều vào, chấm nhiều gia vị mới ngon...
Khi hai người ăn xong, thị nữ ở bên cạnh nhẹ nhàng thu dọn bàn ăn, mang lên mong bánh tráng miệng tinh xảo, rồi lui ra.
Thẩm Mặc lấy đũa gắp miếng bánh cho vào mồm, mềm ngọt, vừa miệng, y nhắm mắt lại hưởng thụ, khi mở mở mắt ra, thấy Vương Trực không hề động đũa.
- Lão thuyền chủ sao không ăn?
Thẩm Mặc lấy làm lạ hỏi.
- Nhớ tới chuyện phiền lòng, ăn không vào được.
Vương Trực mặt buồn bực:" Tên tiểu tử này sao ung dung như thế, không để ta vào mắt à?"
Thẩm Mặc cười thầm trong lòng, mặc dù Vương Trực là người nhiều mưu tính, nhưng ít nhất tính cách không phải không có thẳng thắn, nên vẫn dễ giao tiếp. Nếu không dễ giao tiếp, đã chẳng bị Hồ Tôn Hiến lừa cho ra như thế này. Liền này:
- Nếu vì chuyện mấy năm trước thì lão thuyền chủ oan cho Hồ đại soái rồi.
- Ta oan uống cho hắn thế nào?
Vương Trực hừ một tiếng:
- Hắn mấy lần phái người tới hứa hẹn đù điều với ta, nói chỉ cần ta lên bờ đàm phán, dứt khoát đảm bảo an toàn của ta, không hạn chế tự do của ta.
Càng nói càng nổi giận, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két:
- Ta cũng chẳng phải là trẻ con lên ba bị lời ngon tiếng ngọt của hắn lừa gạt, nhưng thư do chính tay hắn viết ta thu được cả đống, làm sao có thể ngờ rằng, đường đường tổng đốc đông nam, quan lớn nhất phẩm, ngay cả lời hừa giấy trắng mực đen cũng không tuần thủ. Chẳng lẽ triều đình đại minh toàn hạng tráo trở như vậy à? Còn cả thành chỉ của hoàng đế các ngươi cũng là giấy lộn à?
Lửa giận dồn nén trong lòng cuối cùng cũng bùng phát, Vương Trực trán nổi gân xanh quát tháo:
- Ngươi còn tới bàn chuyện gì với ta nữa? Ta có là thằng ngốc cũng không tin các ngươi.
Mặc cho Vương Trực chửi bới nước mặt bắn cả lên mặt, Thẩm Mặc vẫn mỉm cười, chẳng hề tỏ ra có chút khó chịu nào, càng không hoảng loạn, dung dung lấy khăn lau mặt, nhìn bộ dạng như muốn giết người của Vương Trực, nói:
- Nói hết cả ra, thống khoái hơn nhiều rồi chứ?
Vương Trực hầm hừ không đáp, Thẩm Mặc chẳng để ý cứ tự mình nói:
- Kỳ thực ta cũng biết ngài không trách Hồ tổng đốc nói không giữ lời, mà là vì ông ấy làm ngài mất mặt... Tự đâm đầu vào lưới, bị giam hai năm, còn thiếu chút nữa mất đầu.
Vương Trực mặt đỏ dừ, vẫn không nói gì, nhưng hai tay đặt trên bàn siết chặt run lên, hiển nhiên là đã giận lắm rồi.
Thẩm Mặc vẫn thản nhiên kích thích ông ta:
- Về sau tuy thoát được, nhưng về rồi thể diện mất hết, uy tín càng không được như xưa, lại thêm hai năm cầm tù, kinh danh bị người ta chiếm đoạt, thế lực sa sút. Tên vãn bối hậu sinh Từ Hải càng ngày càng không coi ngài ra gì. Khiến lão thuyền chủ càng khó tiếp nhận hơn nữa, người Nhật Bản xưa nay luôn nghe ngài sai bảo cũng bắt đầu có thái độ đối địch với ngài rồi, muốn đuổi ngài ra khỏi Cửu Châu, thậm chí Diệp Bích Xuyên và Vương Thanh Khê thủ hạ của ngài cũng rời đi tự lập...
- Đừng nói nữa.
Vương Trực cuối cùng cũng không thể nhịn được, hất tung bát đĩa trước mặt, đám vệ sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng động, kéo ùa cả vào, mười mấy múi trường thương đều chỉ vào Thẩm Mặc.
Tam Xích ở phía dưới cũng nghe thấy, liền muốn xông lên, mấy tên đầu lĩnh tất nhiên không cho, hai bên liền xông vào đánh nhau.
Vương Trực rút một thanh Oa đao từ hông thủ hạ, ánh đao chói lòa làm Thẩm Mặc phải nheo mắt lại.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?
Vương Trực nói từng chữ một:
- Đây là biển khơi mênh mông, nơi không có vương pháp, cho dù ngươi có là Văn Khúc hạ phàm, ta cứa cho một đao cũng đi nuôi cá thôi.
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Ngài có gì mà không dám, khi ngài giết người cướp phá, ta còn đang mặc tã tè dầm, giết ta, chẳng phải như giết một con kiến.
- Bết sao còn dám nói bậy chọc giận ta.
- Xin hỏi lão thuyền chủ, lời nào của ta là nói bậy?
Thẩm Mặc cười nhạt.
- Cái này...
Vương Trụ cứng họng, vì Thẩm Mặc không hề bịa đặt, mấy năm qua ông ta ngày càng khó sống, uy tín trên biển tụt dốc thê thảm, không đánh lại Từ Hải được quan phủ chống lưng, gây ra hậu quả rất tệ, thậm chí ngay cả thủ hạ năm xưa cũng bằng mặt không bằng lòng.
Bên phía Nhật Bản, dưới sự chỉ huy của Hồ Tôn Hiến, Tương Chu kẻ từng ra biển với Thẩm Kinh hoạt động tích cực, thu được thành quả đáng mừng, những Đại Danh có thực lực bên đó như Đại Nội Nghĩa Trưởng, Đại Hữu Nghĩa Trấn đều sai cống sứ trả nhân khẩu cướp bóc cho triều đình Đại Minh, điều này có nghĩa là bọn họ đã gạt Vương Trực qua một bên, trực tiếp giao dịch với Đại Minh, tất nhiên không cho phép thế lực của Vương Trực tồn tại trên lãnh thổ của mình nữa.
- Chẳng lẽ ngươi chuyên tới để trêu lão phu hay sao?
Vương Trực nhìn y chằm chằm như muốn ăn sống nuốt tươi.
- Chẳng lẽ ta mạo hiểm cực lớn, một mình tới đây là vì trêu ngài sao?
Thẩm Mặc nhìn lại chẳng e dè.
Hai người cứ thế trợn mắt lên nhìn nhau.
- Ha ha ha...
Đúng lúc mọi người cho rằng Vương Trực nổi giận giết người, ông ta lại cười phá lên, còn phất tay, quát đám hộ vệ:
- Ta đang nói chuyện với quý khách, các ngươi xen vào làm gì? Đi ra, ta không gọi không được phép vào.
Đám hộ vệ ù ù cạc cạc đi ra, xuống lầu thấy đám Tam Xích đang đánh nhau tưng bừng, liền tách bọn họ ra:
- Đừng đánh nhau nữa, bên trên không có việc gì.
Đám Tam Xích bấy giờ mời dừng tay, ai cũng xấu hổ nói:
- Vậy chúng ta uống tiếp.
Thế là lầu trên lầu dưới tiếp tục ngồi vào bàn tiệc.
Trên lầu, thị nữ vào thu doạn hiện trường, đổi đồ ăn dụng cụ mới, hai người ngồi đối diện nhau, Vương Trực rót rượu cho Thẩm Mặc:
- Thẩm đại nhân, lão phu vừa rồi đắc tội, mong đại nhân lượng thứ.
Thẩm Mặc vẫn cười như từ đầu tới giờ:
- Lão thuyền chủ giận là đúng, triều đình nợ ngài một lời giải thích.
- Đâu chỉ thiếu một lời giải thích, triều đình nợ ta nhiều lắm.
- Nhưng ngài nghĩ mà xem, nếu không có Hồ tổng đốc, năm xưa ngài có thoát thân được không?
Vương Trực hạ giọng xuống:
- Ta không nhận ân tình của hắn, là hắn lừa ta, lại đưa ta tới Hàng Châu, mới để cho tên Vương Bản Cố kia bắt được, nếu không ta sao có thể lật thuyền trong rãnh.
- Ha ha ha, vãn bối biết người lăn lộn trên giang hồ quan trọng là thể diện.
Thẩm Mặc đứng dậy thi lễ với Vương Trực:
- Vãn bối đại biểu cho Hồ tổng đốc, xin lỗi lão thuyền chủ, Hồ tổng đốc cũng có cái khó của mình, mong lão thuyền thủ thông cảm..
Vương Trực ngẩn ra mất một lúc, đỡ Thẩm Mặc đứng dậy, cười ngượng ngập:
- Bỏ đi bỏ đi, nể mặt Thẩm đại nhân, chuyện đã qua chúng ta xóa bỏ hết.
- Lão thuyền chủ thật rộng lượng, vãn bối kính ngài một chén.
Hai người cùng uống cán chén rượu, Vương Trực giơ ngón cái lên:
- Thẩm đại nhân thiếu niên anh hào, tương giao với đại nhân giống như uống vò rượu ngon, làm người ta thống khoái.
Nói tới đó lại thở dài:
- Ta cũng biết đại nhân tìm ta là có chuyện, nhưng ta muốn nói một câu, đại nhân đừng nói thì hơn, chúng ta cùng uống rượu ăn cơm thôi, sau này giao tình còn đó, tiếp tục phát tài.