Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 932: Phải Làm Sao (2)

Chương 932: Phải Làm Sao (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Ngồi cả đi.

Từ Vị quát:

- Trước tiên nghe Thẩm đại nhân nói hết.

Mọi người không chú ý tới hắn, vẻ mặt bất an nhìn Thẩm Mặc:

- Thẩm đại nhân, ăn bừa thì được, nói bậy thì không, mưu phản là phải tru di cửu tộc đó.

Thẩm Mặc không nhịn được cười:

- Có ai bảo chư vị làm phản đâu, mà là cùng ta dẹp loạn, lập công cần vương.

Mọi người cười ngượng ngập, thái phó tự thiếu khanh Từ Cổn nói:

- Thẩm đại nhân nói đùa sao? Hiện giờ thiên hạ yên bình, vô duyên vô cớ ai dám mưu hản? Chúng ta uống rượu thôi...

Cả đám cười khan hưởng ứng...

Thẩm Mặc không cười, nghiêm nghị nói:

- Các vị không biết rồi, ngự sự Lâm Nhuận thỉnh cầu diện thánh ở Dương Châu, muốn đàn hắc chuyện bất pháp của Y Vương, nhưng bị người ta ngăn lại, không được toại nguyện.

Rồi lấy ra một bản tấu chương:

- Ông ấy nhờ ta trình lên cho hoàng thượng.

Y đưa cho mọi người truyền nhau xem.

Bên trong đó trừ tội ác bạo ngược, tham tàn ra thì là chuyện vương phủ tự lập Đông Xưởng, thu mua vong mệnh, điên cuồng mở rộng quân đội, hơn nữa từng điều đều có con số chính xác làm bằng chứng, không có chút mơ hồ nào.

Khi nhìn thấy con số đáng sợ đó, ai dám nói Y Vương không phải mưu đồ làm phản? Những kẻ nhận tiền của Y Vương là đồng bọn.

- Các vị ngồi đây đều là người thông minh, tất biết bản tấu này không thể tới được chỗ thánh thượng là có ý gì.

Thẩm Mặc bình tĩnh nói.

Mọi người thầm gật đầu, nhất định có kẻ không muốn làm hoàng đế biết, mà làm được điều này chỉ có hai ba người thôi.

Mọi người đang suy đoán thân phận kẻ đó thì Thẩm Mặc tiếp tục nói:

- Ta từ Thiệu Hưng quay về, trên hồ Bà Dương gặp được một cuộc truy sát, bên truy kích là võ sĩ Nghiêm Thế Phiên, bị truy sát là dị hiệp Hà Tâm Ẩn. Vì Hà Tâm Ẩn phát hiện chuyện giống như của Y Vương. Khi ông ta lén vào phủ còn to hơn vương phủ của Nghiêm Thế Phiên, phát hiện đám võ sĩ hoàn toàn biến mất, còn Nghiêm các lão bị nhi tử của ông ta.. giam lỏng.

Tất cả tin tức đều không chấn động bằng cái cuối cùng, mọi người tức thì lo sốt vó, Từ Cổn run run nói:

- Đại nhân đùa à? Tiểu các lão giam lỏng Nghiêm các lão.

Không khí trở nên nặng nề, nếu như nói chuyện Y Vương còn có chút xa xôi, nhưng nếu Nghiêm Thế Phiên mà giam lỏng cha hắn thì chuyện ngay trước mắt rồi.

- Có lẽ nói giam giữ càng chính xác hơn.

Thẩm Mặc nói:

- Hiện giờ Hà đại hiệp đang truy tung đám võ sĩ biến mất, còn ta thì ngày đêm tới đây cảnh báo cho hoàng thượng. Kết quả ta thấy Đông Ninh Bá bị giải trừ binh quyền, Mã công công bị chèn ép khỏi cung, mấy vị đại nhân muốn tiến cung cũng bị chặn bên ngoài....

Mọi người gật gù:

- Đại nhân nói đúng, gần đây chúng tôi thật xui xẻo.

- Không phải các vị xui xẻo.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Hiện giờ trong ngoài cung, quân đội xưởng vệ đều nắm trong tay ba người Viên Vĩ, Trần Hồng và Hùng Hiển, mà ba kẻ này đều có dây mơ rễ má với Nghiêm Thế Phiên...

Hai kẻ đầu không cần phải nói, kẻ thứ ba làm mọi người ngạc nhiên:

- Hùng Hiển có liên quan tới Nghiêm Thế Phiên?

- Ta đã tra xét thông tin về Hùng Hiển, hắn là người Cát An Giang Tây, năm xưa vào kinh đi theo Nghiêm Thế Phiên, nhờ đó mới phất lên, mặc dù hai mươi năm qua nhìn tựa như không có liên hệ gì. Nhưng Hùng Hiển đột nhiên thăng tiến vòn vọt, thành nhân vật không kém gì Đào Trọng Văn, Thiệu Nguyên Tiết năm xưa, đằng sau không thiếu thao tác của Nghiêm Thế Phiên.

Ánh mắt Thẩm Mặc quét qua mọi người, nói:

- Tổng hợp tình huống các phương diện, rất có khả năng có kẻ đang sắp đặt một âm mưu kinh người...

Giọng y cao lên:

- Chư vị, chúng ta nhận ân sâu của hoàng thượng, vinh nhục cá nhân sớm gắn liền với hoàng thượng, hiện giờ hoàng thượng có chuyện, chúng ta không thể khoanh tay ngồi nhìn.

Nghe Thẩm Mặc nói thế, mọi người khơi lên lòng chung kẻ thù, chuyện này chẳng tầm thường, nếu chỉ bằng vài câu nói của y khiến bọn họ bất chấp hậu quả đi theo thì đã chẳng làm tới chức vụ ngày hôm nay.

Cho nên sau một hồi im lặng, Tiêu Anh người có thân phận tôn quý nhất ở đây:

- Thẩm đại nhân, không phải các huynh đệ không tin ngài, nhưng những tin tức đó đều do ngài nghe được, không tính là xác đáng, không khéo bị hoàng thượng trách tội đấy....

Thẩm Mặc sớm dự liệu được phản ứng này của bọn họ, y tìm những người này, nhân phẩm bình thường. Nhưng không còn cách nào khác, vì hoàng đế thích dùng hạng tiểu nhân xu nịnh hầu hạ bên mình, dùng con cháu thế gia thống lĩnh cẩm y vệ. Đám người này học vấn không có, suy nghĩ lại quá nhiều, mong bọn họ mang nhiệt huyết theo y thật sự là không thể.

Nhưng không phải y không nắm chắc được phần nào, vì những người này hoặc có thù với Viên Vĩ, hoặc bị Trần Hồng ghét, hoặc nếu hoàng thượng có chuyện sẽ mất đầu. Cho nên dù không muốn, bọn họ vẫn phải theo y.

Thẩm Mặc kiên nhẫn đợi, nhưng có người không kiên nhẫn được.

- Gặp hoàng đế đã rồi hẵng nói.

Từ Vị cười lạnh:

- Các ngươi có biết trong cung ba ngày qua rốt cuộc phát sinh chuyện gì không? Vì sao Trần Hồng có thể ngang ngược chèn ép các ngươi, vì sao không ai được vào cung! Thân là thần tử, điều phải quan tâm nhất là an nguy của hoàng thượng, chứ không phải là hoàng thượng trách tội.

Những lời này của y mặc dù khó nghe, nhưng không ai phản bác được, ai dám nói nhiều là không quan tâm tới sống chết của hoàng đế.

Thấy không khí hơi căng thẳng, Thẩm Mặc giảng hòa:

- Các vị đều là huynh đệ của ta, ta tuyệt đối không hại huynh đệ. Ta không bảo mọi người theo ta xông vào cung cấm, cũng không bảo mọi người liều mạng với bọn chúng.

Đám kia cười nói:

- Nếu có kẻ làm loạn thật, chúng tôi cũng không ngại liều mạng.

- Tốt lắm.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Chuyện cấp bách hiện nay là, một làm rõ rốt cuộc đã xảy ra việc gì, hai là mau chóng truyền tín hiệu nguy hiểm cho hoàng thượng.

Rồi hỏi vị trung niên ngồi cuối:

- Thôi thái y, ngài có thể gặp được hoàng thượng không?

Vì thái y là mục tiêu ít chú ý nhất, lại danh chính ngôn thuận có lý do tiếp kiến hoàng thượng, cho nên Thẩm Mặc mời ông ta.

Thôi Thái Y băn khoăn rất lâu mới nói:

- Chắc là sẽ có cơ hội... Cách ba ngày thái y viện đều chẩn mạch cho hoàng thượng, ta nói với viện trưởng, chắc là có thể kiếm được việc này?

Thẩm Mặc hỏi tới:

- Khi nào?

- Chiều mai.

Thôi thái y nuốt nước bọt.

- Tốt lắm.

Thẩm Mặc lấy ra một tấm vải rộng:

- Buộc cái này lên tay có thể thoát được soát người, đợi gặp được hoàng thượng thì tháo xuống trình lên.

Thôi thái y nhận lấy xem, là lời lẽ cảnh báo của hoàng thượng viết cho hoàng đế, liền trịnh trọng thu vào trong lòng:

- Ta sẽ tận lực.

Mặc dù bản tính ông ta có chút hèn nhát, nhưng đối diện với lời trọng trách nặng nề này, ông ta vẫn thấy mình nên tiếp nhận và hoàn thành, nó sẽ là thời khắc huy hoàng nhất cuộc đời ông ta.

- Nhờ cậy vào ngài đó.

Thẩm Mặc lại nói với mọi người:

- Chư vị hay trở về theo dõi sát sao động tĩnh xung quanh, nếu không được hoàng thượng ủy quyền, ta sẽ không bắt các vị làm gì. Nếu như cuối cùng xác định được chỉ là báo động nhầm, tất cả trách nhiệm ta sẽ gánh vác, các vị đều một lòng bảo vệ thánh giá, hoàng thượng sẽ không trách tội đâu. Ngược lại, mọi người cùng chung hưởng, họ Thẩm này tuyệt đối không tham công.

Y nói tới nước này rồi, mọi người còn có thể nói gì được nữa? Đều trịnh trọng gật đầu.

Thẩm Mặc dặn:

- Mọi người chú ý an toàn đó, ngày sau uống rượu mừng công.

- Cùng uống rượu mừng công.

Mọi người đồng thanh.

Buổi chiều thuyền hoa về bến tàu, khách khứa tản đi, Từ Vị đứng trên mũi thuyền thay chủ nhân tiễn khách, quay về cười với Thẩm Mặc:

- Bao năm rồi mới thấy đệ ngùn ngụt chiến chí như vậy.

Thẩm Mặc cười:

- Gió đông thổi, trống trận rung, trên đời này, ai sợ ai.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch