Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 936: Toan Tính Của Mỗi Người (3)

Chương 936: Toan Tính Của Mỗi Người (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Chưa.

Mật thám lắc đầu:

- Hùng Tử Kỳ đã nhiều ngày chưa rời cung, chúng tôi lại không vào được.

- Còn có tin gì khác không?

Tiểu Hoa lại hỏi.

- Tạm thời chỉ có thế, thuộc hạ sẽ tiếp tục nỗ lực.

Tiểu hoa gật đầu:

- Tranh thủ liên hệ với Hùng Hiển làm rõ trong cung xảy ra việc gì, lui đi.

- Vâng.

Mật thám lui ra, đóng cửa lại.

Tiểu Hoa đi tới bên giàn nho, nói khẽ:

- Đông Lâu công, ngài suy đoán không sai, đúng là có chuyện rồi.

- Hừ, hừ, có kẻ muốn giở trò với ta đây mà...

Đó là giọng nói ngông cuồng quen thuộc, người kia ngồi dậy, khuôn mặt lộ ra, chính là Nghiêm Thế Phiên! Không ngờ hắn lại xuất hiện trong thành An Lục.

Tiểu Hoa tất nhiên là La Văn Long, tâm phúc của Nghiêm Thế Phiên, kẻ này đúng là vận khí có vấn đề, theo vị đại ca nào là vị đó xui xẻo, thật chẳng hiểu vì sao Nghiêm Thế Phiên còn tín nhiệm hắn.

- Ý ngài nói là Trần Hồng...

- Đúng thế! Xem tình hình này lão hoàng đế tám phần là có vấn đề rồi.

Nghiêm Thế Phiên gật đầu, cầm quả đào gặm sồn sột.

- Thế sao?

La Văn Long hớn hở:

- Không biết là luyện công có vấn đề hay là dùng đan trúng độc.

- Ai mà biết.. Nhưng tên nhát gan Trần Hồng sẽ không cho chúng ta biết đâu.

- Vì sao hắn làm thế?

- Vì cái thứ không có trym toàn thằng hèn.

Nghiêm Thế Phiên cười lạnh, nói xong cảm thấy không ổn, liền giải thích với La Văn Long:

- Tiểu Hoa, không phải ta nói ngươi đâu, ngươi nam nhân hơn khối kẻ có trym.

La Văn Long xấu hổ cười gượng:

- Sao lại nói tới thuộc hạ rồi, quay lại Trần Hồng đi, nếu như hắn muốn giấu bách quan thì còn hiểu được, vì sao lại giấu cả chúng ta?

- Vì hắn muốn làm theo kế hoạch ban đầu, như thế trách nhiệm hắn phải gánh vác là ít nhất, dù xảy ra chuyện cũng có thể giải thích hợp lý.

Nghiêm Thế Phiên hậm hực:

- Nếu như chúng ta thay đổi kế hoạch, hắn có thể phải gánh chịu hết nguy hiểm, hiển nhiên là hắn không muốn.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

- Cho hắn toại nguyện đi, kế hoạch không đổi.

Nghiêm Thế Phiên ve cái cắm béo núc:

- Trò này phải diễn thế nào thì cứ diễn thấy ấy.

- Cần gì phải làm rùm beng lên nữa?

La Văn Long lấy làm lạ:

- Nếu hoàng đế đã bệnh, chúng ta nghĩ cách cho ông ta đi luôn! Cảnh vương không phải là thuận thế lên ngôi sao?

Nghiêm Thế Phiên nhổ phì một cái:

- Vì sao lão tử phải nghĩ cho Cảnh vương? Nếu hắn thuận lợi kế vị ở An Lục thì có liên quan gì tới ta? Tên tiểu tử đó là hạng vong ân phụ nghĩa, nếu không nắm được thóp của hắn trong tay, sớm muộn gì cũng bị hắn làm thịt.

La Văn Long hiểu ra, vỗ tay nói:

- Thuộc hạ hiểu rồi, để chúng ta có được lợi ích lớn nhất, vở kịch này vẫn phải diễn ra. Hơn nữa tình trạng này của hoàng đế, làm khả năng thành công tăng lên, vì cớ gì phải thay đổi chứ?

- Khửa khửa, thông minh, đó gọi là người không vì mình trời tru đất diệt.

Nghiêm Thế Phiên giang tay ra:

- Nào, lại đây cho ta ôm một cái.

- Ghét ghê...

La Văn Long như đóa hoa e thẹn, trốn vào trong phòng.

- Xem chạy đi đâu.

Nghiêm Thế Phiên cười dâm đuổi theo.

~~~~~~~~~~~~~~

Trên hoa thuyền hồ Mạc Sầu, Thẩm Mặc cũng biết được chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Từ Vị lắc lư cái đầu ngâm nga:

- Đúng là "trời tạo nghiệt còn sống được, tự tạo nghiệt không thể sống", hoàng đế lần này tự làm tự chịu rồi.

Nếu như hoàng đế nghe đại thần khuyên can không nam hạ thì chẳng có gì xảy ra. Nếu hoàng đế không phải là ghét gặp quần thần, bách quan sẽ phản ứng kịch liệt với chuyện ngày hôm nay chứ không phải là chỉ kháng nghị vài câu rồi ai về nhà nấy tắm rửa nghỉ ngơi.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Huynh đừng nói những lời châm chọc nữa.

- Ta không châm chọc, ta chỉ có chút cảm khái thôi... 42 năm trước, Vũ Tông hoàng đế chết không rõ ràng trên đường nam tuần trở về, chẳng lẽ hai vị hoàng đế Đại Minh ta đều sẽ gặp phải vận mệnh tương tự.. Chẳng lẽ Đại Minh ta bị nguyền rủa?

- Có bị nguyền rủa hay không đệ chẳng quan tâm.

Thẩm Mặc đặt quạt trong tay xuống, trầm giọng nói:

- Dù sao hoàng đế cũng không thể chết, muốn chết phải về Bắc Kinh đã! Nếu không tất cả hỏng bết hết.

- Vậy chúng ta tới thẳng cái... Bắc Mỹ gì đó làm thổ hoàng đế.

Từ Vị cười:

- Đến Châu Úc cũng được, còn hơn nơm nớp cả ngày ở đây.

- Nghiêm túc một chút.

Thẩm Mặc lườm hắm:

- Lát nữa trời tối đệ phải đi một chuyến.

- Đi đâu?

- Thiên Trúc.

Thẩm Mặc bực bội nói, rồi lên thẳng lầu trên.

- Hẹp hòi.

Từ Vị làu bàu rồi nằm xuống ghế đọc sách.

Buổ tối Từ Vị ăn cơm một mình, ăn xong rất lâu rồi, thấy Thẩm Mặc mãi mà chưa xuống, Từ Vị không kiên nhẫn được nữa, lên lầu trên mà không thấy bóng dáng y đâu, chỉ có vị cha cố người tây đang đọc sách. Thấy Từ Vị lên, ông ta liền đứng dậy chào hỏi.

- Thẩm đại nhân đâu?

Từ Vị chẳng khách khí với ông ta.

- Đại nhân đi từ lâu rồi, ngài không thấy sao?

- Đi rồi?

Từ Vị không tin:

- Muốn đi phải qua chỗ của ta, ta mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, tổng cổng có hai người đi ra, trong đó không có y.

Sa Vật Lược cười khà khà:

- Vậy thì đúng rồi.

- Đúng cái gì?

Từ Vị mất kiên nhẫn:

- Bớt vòng vo đi, y đâu rồi?

Không ngờ tên gia hỏa này trêu người khác thì được, người ta trêu hắn thì không vừa lòng, Sa Vật Lược mất hứng nói:

- Người xách giỏ ra ngoài chính là Thẩm đại nhân.

- Nói láo, ta có mù đâu...

Từ Vị vỗ đầu:

- À khoan, khoan, y dịch dung à?

Hắn biết Thẩm Mặc sai người học dịch dung của Cẩm Y Vệ, nói không chừng là đã dùng rồi.

- Đúng thế, thật là một môn nghệ thuật thần kỳ.

Sa Vật Lược tán thưởng:

- Dùng tới hai canh giờ đấy, hiệu quả tốt hơn lần trước nhiều, ngay cả mắt lửa ngươi vàng của ngài cũng qua được.

Từ Vị cảm thấy mất mặt lắm:

- Hừ hừ, quá đáng, bắt nạt người hiền lành.

Sa Vật Lược toát mồ hôi, vị này làm sao có thể tính là người hiền lành được.

Thẩm Mặc và Tam Xích đóng giả người hầu mua thức ăn cho thuyền, ra chợ đi lòng vòng rất lâu, xác định không có ai theo dõi mới vào quán cơm ăn bát mỳ, sau đó gọi bình trà ngồi tới khi quán đóng cửa mới đành rời đi.

Rời khỏi quán cơm, hai người liền vào cái ngõ gần đó, hôm nay trăng mờ gió lớn, hai người lại lặng lẽ đi trong bóng tối, không ai thấy được.

Tới bên ngoài hộ cuối cùng, nghe thấy có tiếng quác quác, đó là tín hiệu bình an ước hẹn trước, Thẩm Mặc gật đầu với Tam Xích, hắn liền đi tới khẽ gõ cửa.

- Ai thế?

Một giọng the thé kéo dài vang lên.

- Xin chuyển lời, có cố nhân ở hồ Mạc Sầu tới bái phỏng Mã công công.

Tam Xích đáp nhỏ:

- Đợi đấy.

Tiếp đó là tiếng bước chân đi xa dần.

Đây là nhà của Mã Toàn, hoàng đế xuất hành, đại thái giám thiếp thân phải đi theo, nhưng Lý Phương sức khỏe ngày một kém, ở kinh cũng không thể hầu hạ hoàng đế được nữa cho nên Gia Tĩnh đế miễn cho ông ta chuyến đi này, ở lại đại nội tọa trấn, trông nhà cho ông ta. Còn Hoàng Cẩm phải trấn giữ kinh doanh, lão Mạnh trông coi Ti lễ giám, cuối cùng do Trần Hồng và Mã Toàn làm bạn hầu hạ.

Mã Toàn biết mình không đấu lại Trần Hồng, cho nên lúc nào cũng nhẫn nhịt, chỉ cầu chuyến đi này bình an vô sự, không ngờ bị Trần Hồng kiếm cớ đẩy đi, phái hắn lo việc huẩn bị đi đường, ngay cả hành cung cũng không cho về. Mã Toàn mặc dù khó chịu, nhưng cánh tay không vật nổi bắp đùi, đành tìm nhà dân bên ngoài ở tạm.

Thấy hắn có nhà, Thẩm Mặc bảo Tam Xích ra cửa ngõ gác, một mình đợi trước cửa. Y đang suy nghĩ xem lát nữa gặp mặt phải nói thế nào thì cửa mở ra, thái giám lúc nãy hé một khe nhỏ nói:

- Công công đã ngủ rồi, có chuyện gì mai hãy nói.

Nói xong đóng cửa lại ngay.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch