Cùng lúc đó, Thẩm Mặc cũng suất lĩnh hơn 1000 quân sĩ quay trở về doanh trại, nước trên mặt đất đã tới cổ chân người, vả lại rõ ràng có xu thế dâng lên. Chỉ thấy bọn quan binh quần áo không chỉnh tề, chạy tán loạn như con ruồi không đầu, thỉnh thoảng có người té ngã, bị trúng tên mà chết, toàn bộ quân doanh đã rất hỗn loạn.
Trải qua quá trình đưa nước tại ti Hỗn đường, Thẩm Mặc đã cực kỳ quen thuộc với bố cục của đại doanh, y dẫn theo các quân sĩ liên can, như cá bơi qua bảy tám chỗ quẹo mới tới nơi ở của hoàng đế, khi đến liền chạm mặt với một đám Đông Xưởng phiên tử hạt y đội nón nhọn, vây quanh Trần Hồng toàn thân quân trang, đang dũng mãnh tiến ra khỏi hoàng trướng.
Thẩm Mặc thấy được một đầu mục Đông Xưởng theo phía sau Trần Hồng đang cõng một người dùng chăn phủ lên, hai thái y thì đi theo sát phía sau, ánh mắt hoàn toàn đặt lên người bị cõng sau lưng.
Trần Hồng cũng thấy Thẩm Mặc, nhưng lúc này hắn cũng không dự định tính sổ với Thẩm Mặc. Hắn dẫn người đi vòng qua, muốn tách khỏi bọn họ.
Thẩm Mặc đang muốn sai người ngăn cản thì lại thấy một đội nhân mã từ hướng đó đang chạy qua, vừa lúc chặn lại Trần Hồng.
- Người nào dám ngăn cản Trần công công! - Đông Xưởng phiên tử rút ra binh khí.
Những người đó cũng không tỏ ra yếu kém chút nào, cũng lộ ra binh khí, nghiêm trận đối địch. Tiếp theo nghe được một giọng nói phẫn nộ từ trong trận:
- Trần Hồng, ngươi giấu ta cũng cực đấy! Mau giao phụ hoàng ta ra đây!
Trần Hồng nghe vậy con ngươi co rụt lại, ánh mắt liền rơi vào người đó, còn có một lão già chỉ mặc áo đơn bằng lụa trắng bên cạnh hắn. Trần Hồng lập tức đã hiểu là chuyện gì xảy ra, hắn cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh:
- Ta còn tưởng là ai, thì ra là Cảnh Vương gia và Viên các lão, hoàng thượng vẫn ở chỗ này tốt đẹp, muốn nói gì thì cứ đợi ta chuyển đến nơi an toàn rồi hãy tính.
- Ngươi giao phụ hoàng ra đây trước! - Cảnh Vương căn bản không rảnh lải nhải với hắn: - Phụ hoàng ở bên cạnh con trai là ta, nhất định sẽ an toàn hơn kẻ nô tài nhà ngươi!
Với cục diện hôm nay thì Gia Tĩnh đã là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Trần Hồng rồi, hắn sao có thể giao người cho Cảnh Vương được? Trần Hồng liền cắn răng nói:
- Mơ tưởng!
Rồi vung tay lên nói:
- Chúng ta đi!
Thì ra Viên Vĩ thấy quân doanh bị lụt, rốt cuộc biết mình đã bị tính kế, thế là hắn lập tức tìm gặp và nói rõ ràng tình hình thực tế cho Cảnh Vương. Hai người liền mang theo vệ đội vội vã qua đây, muốn cướp hoàng đế... Cũng như Trần Hồng, Gia Tĩnh cũng là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của họ. Vậy nên Cảnh Vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lên...
Có câu là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tính tình điên cuồng của Cảnh Vương quả thực đã hấp dẫn một đám người liều mạng gia nhập vào vương phủ của hắn. Nghe được mệnh lệnh, không hề nghĩ ngợi, chúng liền la hét xông lên, lao vào chém giết với Đông Xưởng phiên tử!
~~
Thấy được song phương đao thật thương thật lao vào nhau, đám Võ tướng tả vệ quan binh đi theo Thẩm Mặc đến đây tức thì sợ đến vãi đái...Họ vốn là đang ăn cơm, bị Đông Ninh bá gạt đi làm việc, sau đó dùng hết hơi sức làm công trình, cho dù lúc đầu có người mặc khôi giáp, mang theo vũ khí, nhưng từ lâu đã vứt đi đâu rồi, giờ mà tay không tấc sắt xông lên thì chả khác nào chịu chết? Có cho tiền cũng không làm.
Cũng may Thẩm Mặc cũng không làm khó họ, cất cao giọng nói:
- Các huynh đệ của Võ tướng tả vệ, các ngươi lập tức tản ra, tìm kiếm chư vị đại nhân rồi đưa hết họ qua bờ bên kia sông...
Thoáng dừng lại, y còn bổ sung một câu:
- Nhưng án phẩm cấp lĩnh thưởng! Cao nhất 500 lượng!
Điều này chính hợp với tâm tư của đám binh sĩ, họ liền hú lên một tiếng rổi tản ra, chia nhau đi tìm "búp bê vàng".
Chỉ chớp mặt bên cạnh Thẩm Mặc chỉ còn lại một mình Hà Tâm Ẩn và đám hộ vệ. Y nhìn xung quanh, tình cảnh này biết bao quen thuộc, mấy năm trước chính là những người này hộ vệ mình, đã trải qua hơn 10 trận chiến đấu lớn nhỏ tại cảnh nội Chiết Giang chiến tranh không ngừng, sự tín nhiệm và ăn ý với nhau đã không gì sánh được.
Cảm nhận được ánh mắt của y, Hà Tâm Ẩn nở nụ cười, Tam Xích cũng cười, toàn bộ thân vệ đều cười, đối mặt với cảnh giết chóc trước mắt, họ giống như lại trở về cái năm tháng sống trong máu lửa đó! Chiến ý lại dâng cao, nhiệt huyết lại sôi trào, ngay cả binh khí yên lặng đã lâu cũng trở nên nóng hổi.
- Đại Tam Tài trận!
Tam Xích thay thế Thiết Trụ vắng mặt, hô lên cường âm chiến đấu. Trong sát na, 30 hộ vệ lập tức chia làm 10 tổ tiểu Tam Tài trận, cứ ba tổ lại cấu thành một tổ lớn, ba tổ lớn vẫn dựa theo phương vị của Tam Tài trận hô ứng và trợ giúp lẫn nhau. Đây chính là chung cực trận thế giữa hai quân hỗn chiến được ghi trên [Binh] thư của Đường Thuận Chi, từ lâu các hộ vệ đã thuộc nằm lòng rồi.
Còn một tổ tiểu Tam Tài trận thì đi theo sát phía sau Hà Tâm Ẩn, bọn họ đảm nhiệm như một tiễn đầu xé rách trận thế của đối phương, đại Tam Tài trận phía sau sẽ nhân cơ hội mà vào, phòng ngừa tiễn đầu bị vây kín, bảo trụ thành quả thắng lợi.
- Tướng quân chích thủ trảm Hoàng Long, huyết nhiễm Đông Phương nhất phiến hồng!
Hà Tâm Ẩn hú dài một tiếng rút ra bảo kiếm, dẫn đầu xông vào đoàn người đang hỗn chiến, danh hào Giang Nam Cuồng Hiệp của hắn cũng không phải đùa, kiếm đi như long xà, nhanh như sấm đánh, mỗi một kích đều sẽ trúng đích một người... Cũng bất kể là phiên tử hay là hộ vệ Cảnh Vương, trong chớp mắt liền năm sáu người bị thương, xông lên xa gần một trượng.
Đột nhiên tới một sát thần như thế, hiển nhiên làm cho song phương đều cảm thấy bất an, sau khi có phản ứng tất cả đều đến tới chào hỏi hắn, cũng may có Tam Tài trận ở phía sau lập tức ngăn trở, hộ vệ của Thẩm Mặc mặc dù võ nghệ kém xa Hà Tâm Ẩn, nhưng phối hợp cùng thành thạo, nước cũng không hắt vào được, lấy ít địch nhiều cũng không hàm hồ chút nào.
Hà Tâm Ẩn hàm sướng lâm li thi triển thế võ cả người, vẫn đột tiến xa năm sáu trượng, dùng dư quang thấy Tam Tài trận sắp theo không kịp rồi, hắn mới dừng lại bước tiến, rồi chiêu thức biến đổi, chỉ thủ chứ không tấn công.
Thẩm Mặc ở trên ngựa xa xa quan chiến, vừa nhìn thấy Hà Tâm Ẩn dừng lại, lập tức huýt gió một tiếng!
Các vệ sĩ nghe được tín hiệu thì đột nhiên tăng lực, bức lui địch nhân rối loạn xung quanh, phấn khích chạy xông lên, đảo mắt đã che chắn Hà Tâm Ẩn ở chính giữa.
Hà Tâm Ẩn liền buông xuống binh khí, cả người thả lỏng, nắm chặt thời gian bắt đầu điều tức, hắn tín nhiệm bọn người kia, biết họ nhất định sẽ bảo vệ được mình.
~~
Chúng vệ sĩ của Thẩm Mặc đã thành công hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của song phương, hoàn toàn đã thành mục tiêu công kích, bốn phương tám hướng tất cả đều là địch nhân, lúc này cái lợi hại của đại Tam Tài trận mới hiển hiện ra, trận thế này căn bản không có tiền hậu tả hữu, phương hướng nào cũng có nhân thủ đầy đủ để chống đỡ tiến công của đối phương, căn bản không làm tổn thương đến được.
Lúc này nước đã ngập đến đầu gối, Thẩm Mặc lo lắng quan sát tình thế đương trường, đột nhiên thấy Trần Hồng mang theo hoàng đế lặng lẽ thoát ly khỏi chiến cuộc, quay đầu chạy trở về. Y lập tức huýt liền ba tiếng gấp, sau đó phóng ra một cây pháo hoa về hướng Trần Hồng bỏ chạy.
Hà Tâm Ẩn lập tức mở mắt, ánh mắt nhìn theo hướng quỹ đạo của pháo hoa dẫn ra, trong nháy mắt pháo hoa nổ tung, hắn thấy được thứ Thẩm Mặc muốn hắn nhìn!
- Thiên ngoại phi tiên! - Hà Tâm Ẩn bắt đầu súc lực, trung khí mười phần. nói.
Các vệ sĩ không chút nghĩ ngợi, liền dùng thân mình dựng lên một thang người cho hắn.
- Hảo hán dựa vào lực!
Hà Tâm Ẩn một chiêu Hạn địa bạt thông(hình dung tư thế nhảy đẹp), liền nhảy lên vai một vệ sĩ, lại chạy băng băng trên thang người, hơn nữa càng chạy càng nhanh, khi chạy đến phần cuối cùng của tiểu Tam Tài trận, hai vệ sĩ phía trước hét to lên:
- Đưa ngươi lên trời!
Một tay đẩy mạnh lên, đem hắn bắn ra ngoài.
Mọi người trong hỗn chiến không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, thấy Hà Tâm Ẩn như một con đại bàng tiêu sái bay vọt qua đỉnh đầu mình, đảo mắt đã ra khỏi vòng chiến.
Ngay cả Trần Hồng cũng không tự chủ được nhìn hắn bay đến trước mặt mình, sau đó... cắm đầu ngã vào nước, bắn lên cột nước cao tới bảy thước, sau đó sau đó dạng người hình chữ đại, không hề động đậy nữa.
Các vệ sĩ của Thẩm Mặc cùng nhau há to miệng, ảo não nói: "Phối hợp không ổn rồi..." Nếu như chiêu này dùng vào 5 năm trước, hẳn là lấy tư thế thiên ngoại phi tiên, nhân kiếm hợp nhất, trực chỉ ngực Trần Hồng... Ai dè Hà đại hiệp lại ngã chổng vó thế này.
Mặc dù tình thế vạn phần nguy cấp, nhưng vẫn có rất nhiều người cười ra tiếng, đám vệ sĩ lập tức thẹn quá thành giận điên cuồng công kích, song phương ùa vào nhau hỗn chiến.
Trần Hồng nhìn Hà Tâm Ẩn co quắp trên mặt đất, quả thực hơi do dự, tới cùng có nên đi lên chém một kiếm hay không, sau đó thầm nghĩ, người này không chết cũng tàn phế rồi, ta đừng phí công thì hơn, hắn liền vung tay lên nói:
- Chúng ta đi!
Ai ngờ hắn vừa mới xoay người thì chợt nghe phía sau có người ho khan nói:
- Đứng lại...
Trần Hồng quay lại nhìn, chỉ thấy người đó lảo đảo, lắc lư từ trong nước đứng lên.
- Cm nó! - Trần Hồng rút ra bảo kiếm, lạnh lùng nói: - Thử cái nhỉ, cao thủ!
Ai ngờ tủm một tiếng, Hà Tâm Ẩn lại ngửa mặt ngã vào nước.
Trần Hồng đột nhiên cảm thấy vô lực, nhưng bất kể như thế nào vẫn phải tiễn hắn quy thiên thôi. Trần Hồng liền bước xoải tới hai bước, giơ kiếm đâm vào Hà Tâm Ẩn!