Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 954: Nhược Vũ (2)

Chương 954: Nhược Vũ (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Mặc dù trái tim Y Vương vẫn còn tốt, nhưng áp lực tâm lý vẫn rất lớn, vừa nghe có khâm sai đến đây hắn càng luống cuống hơn, ý nghĩ vạn trượng hào hùng lúc ban đầu "Hoàng đế thay phiên làm, sang năm đến nhà ta" đã bị vứt lên chín từng mây, thay vào đó là nỗi sợ hãi ưu tư tràn ngập đầu óc -- ta không ngờ bị phát hiện rồi! Hoàng đế lại phản ứng nhanh vậy? Là muốn tiên lễ hậu binh sao! Có phải ta đã chết chắc rồi không?

Dưới áp lực tâm lý quá lớn hắn đã thực sự bị khuất phục, đương nhiên vì mặt mũi hắn vẫn cho mọi người lui xuống, chỉ giữ lại một vệ sĩ thân thủ cao cường để phòng bất trắc. Hắn chậm rãi quỳ gối xuống, cật lực nói:

- Thần Chu Điển Anh cung thỉnh thánh an.

- Thánh cung an, - Lâm Nhuận trầm giọng nói: - Hoàng thượng nói: Y Vương Điển Anh trung trinh thuần mẫn, thành hiếu đáng khen ngợi, biết hoàng thượng gặp lũ lụt ở vùng Tương Phàn, quân nhu gia súc đều bị cuốn đi, đã đích thân dẫn trên vạn dân phu đến đây tiếp giá, quả thật là tấm gương cho nhân thần trong thiên hạ. Sau khi hồi kinh hoàng thượng tất có trọng thưởng.

Thoáng dừng lại mới nói:

- Như thế Tương Dương phủ đã phái quan binh, dân phu mỗi nhóm 5000 người đến đây cứu giá, càng có Vệ quân của Thừa Thiên phủ, Tùy Châu phủ, Kinh Châu phủ cũng ngồi thuyền xuất phát, ít ngày nữa sẽ đến, không cần Y Vương vất vả nữa, ngươi có thể tốc tốc quay lại, để tránh lời ong tiếng ve!

Y Vương nghe nói đã có bộ đội chạy tới cứu viện, còn có bộ đội lục tục chạy tới, hắn sợ quá nói không ra lời, lại nghe Lâm Nhuận nói:

- Còn có đạo thánh dụ thứ hai.

Rồi giọng điệu trở nên hết sức nghiêm khắc:

- Hoàng thượng nói -- Chu Điển Anh, ngươi là đồ ngu không biết cảm ơn, ngươi tư thông Đông Xưởng, trộm tạo binh khí, thầm nuôi binh, vệ sĩ vương phủ vượt biên chế hơn 8000 người, còn trái luật xây dựng thêm cung thất, cướp đoạt đất đai, nguy hại lê dân bách tính, lẽ nào cho rằng hoàng thượng không biết? Nếu dám đến Hà Nam, thế thì đã sớm làm tốt phòng bị, không nói tổng cộng bốn vạn binh mã của Tương Dương, Thừa Thiên, Kinh Châu, Tùy Châu? Cho dù một vạn quân kinh doanh, nếu ngươi có thể đối phó được thì tới đây đi! Đừng trách hoàng thượng không nói tình đồng tông!

(Kinh doanh: quân đội theo biên chế kinh thành)

Nghe xong hai đạo thánh dụ nội dung thực chất không kém mấy, nhưng giọng điệu và kết quả kém rất xa, Y Vương phủi đầu gối đứng lên:

- Vì sao chỉ là khẩu dụ?

Hắn cũng không ngốc, biết có câu là nói miệng không bằng chứng.

- Lẽ nào ngươi muốn thánh dụ hoàng chỉ chu tự?(giấy vàng chữ Chu)

Lâm Nhuận được xưng "Đệ nhất năng chiến", đối phó với hắn cũng chỉ là một bữa ăn sáng:

- Còn có cơ hội lựa chọn nữa hả?

Y Vương vừa nghĩ cũng đúng, hơn nữa hắn cũng không tin có người dám giả truyền thánh chỉ...Chỉ trách Nghiêm Thế Phiên tồn tư tâm, không nói cho hắn tình huống chân thực của hoàng đế, bằng không thì cho dù Lâm Nhuận lưỡi có mọc hoa cũng phải bị băm cho cá ăn rồi. Tuy nhiên đối với người bề ngoài hoà nhã, nội tâm điên cuồng như Lâm Nhuận, đánh cược cho thói ích kỷ của Nghiêm Thế Phiên một ván cũng không phải việc gì khó.

Bởi vì còn chưa biết tình huống của hoàng đế, lại còn thêm Lâm Nhuận biểu diễn quá tự nhiên, không phải do Y Vương không tin, nhưng còn có chút mơ hồ nói:

- Ta nên nghe cái nào đây?

- Điều này thì phải xem ngươi lựa chọn cái nào rồi.

Lâm Nhuận thản nhiên nói:

- Tiến lui sinh tử đều là một ý niệm của vương gia, trên đời này cũng không có bán thuốc hối hận, ngài nên suy nghĩ kĩ càng.

Rồi cười nói:

- Ngài chuẩn bị tiếp đạo thánh dụ nào, hạ quan còn phải trở về phục mệnh nữa?

Nói lời này...lẽ nào Y Vương bị hắn làm cho tâm thần không yên, còn có thể nói lão tử muốn tạo phản sao? Vì vậy Chu Điển Anh tùy ý nói:

- Ta tiếp đạo thứ nhất.

- Rất tốt. - Lâm Nhuận nét mặt tươi cười nói: - Giờ thì ta trở lại phục mệnh, xin hoàng thượng cho đại quân ngừng xuất phát.

- Cái gì? - Y Vương đã bị hắn đùa như một kẻ ngốc, há hốc miệng nói: - Lẽ nào có quân đội qua đây nữa?

- Đúng vậy, ta không phải đã nói rồi sao, Vệ quân của Thừa Thiên phủ, Kinh Châu phủ còn có Tùy Châu phủ đều đang tới rồi, - Lâm Nhuận giống như đang nói một việc hết sức bình thường: - Lẽ nào hộ tống hoàng thượng còn có nhiều người như vậy?

- Vậy ngài nhanh trở lại đi, - Y Vương gật đầu liên tục nói: - Bảo họ đừng có tới nữa, để tránh gây ra hiểu lầm.

- Được rồi, việc này không nên chậm trễ, ta sẽ đi ngay. - Lâm Nhuận cười nói: - Vương gia dừng bước.

- Thôi để ta tiễn.

Y Vương thuận miệng khách khí nói.

- Được rồi, tiễn cũng được. - Lâm Nhuận nói rồi kéo lấy cánh tay hắn: - Vương gia thật là khách khí quá.

Động tác của hắn cực nhanh, làm cho cao thủ hộ vệ kia chưa từng có phản ứng! Đương nhiên, đây cũng là người đó trông mặt mà bắt hình dong, cho rằng hắn chỉ là một văn nhược thư sinh mà thôi, cho nên dị biến đột nhiên sinh ra, bất ngờ không kịp phòng bị!

Một hữu kim cương toản, bất lãm từ khí hoạt, những lời này vĩnh viễn sẽ không lỗi thời, bởi vì tài cao, người ta mới có được gan lớn.

(Không có mũi khoan kim cương thì không thể làm được đồ gốm)

~~

Y Vương cảm thấy hai tay như bị kìm sắt kẹp lại, không thể rút ra được, đành phải tùy ý hắn nắm lấy, hai người như thân mật mở cửa ra, làm cho đao phủ thủ cầm đao trong tay giật cả mình. Lâm Nhuận tươi cười như hoa mùa Hạ nói:

- Thực sự là khách khí quá, lẽ nào cứ muốn tiễn sao?

Rồi liền nhấc chân đi ra ngoài.

Đám đao phủ thủ ném chuột sợ vỡ bình, đành phải tản ra hai bên, nhượng lại một con đường ở giữa. Hai tùy tùng của Lâm Nhuận đi theo sát phía sau họ, bịt lại khoảng không phía sau hắn, làm cho đao phủ thủ muốn tìm cơ hội giết chết vẫn không thể như nguyện.

Hoàn toàn không để ý đến tình cảnh hiện nay của mình, Lâm Nhuận khẽ nói bên tai Y Vương:

- Ta tới là để đưa thiện ý, muốn hóa giải một trường binh đao, sao vương gia lại đối xử với ta như vậy?

Ban đầu Y Vương cực kỳ run sợ, nhưng sau khi ý thức được Lâm Nhuận sẽ không làm tổn thương đến mình, hắn cũng bình tĩnh lại, lắc đầu gian nan nói:

- Đây không phải là ý của ta.

Thoạt nhìn từ xa thì như một đôi bạn cũ, đang tản bộ dưới bóng cây ven đường nói chuyện vậy.

- Nói như vậy là bộ hạ của vương gia có có rất nhiều cũng không phải người của ngài. - Lâm Nhuận nói: - Tỉnh ngộ đi vương gia, đừng để người ta lợi dụng, thừa dịp còn chưa có gây ra sai lầm không thể cứu vãn, sớm quay đầu lại đi.

- Cô... sẽ cân nhắc...

Y Vương gật đầu nói.

- Rất tốt, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, - Lâm Nhuận khen ngợi: - Hiện nay thiên hạ mỗi ngày đều yên ổn, kẻ có dã tâm cũng khó mà tồn tại lâu, làm vương gia an nhàn không tốt sao? Cho dù ngài đi theo Nghiêm Thế Phiên, có thể phát triển đến mức độ nào?

Y Vương không nói lời nào, nhưng ai cũng biết hắn muốn nói cái gì.

- Ngươi cảm thấy Nghiêm Thế Phiên có thể đấu thắng được hoàng thượng? - Lâm Nhuận cười châm biếm: - Hắn đã nhảy nhót cả nửa đời người, hoàng thượng một câu nói đánh hắn hồi nguyên hình, nếu không phải hoàng thượng nhân từ, nể mặt cha hắn nên không muốn làm khó hắn, thì hắn sớm bị bách quan đánh tan nát rồi. Cái thứ này mà cũng nghĩ tới tạo phản? Vậy giang sơn của Đại Minh triều không biết nên thay đổi bao nhiêu chủ nhân rồi.

- Hắn nói Hồ Tôn Hiến là người của hắn...

Y Vương rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, nói ra một câu long trời lở đất.

Lâm Nhuận trong lòng lộp bộp một tiếng, trên nét mặt thì không nhìn ra đầu mối:

- Ngươi tin không?

- Tin.

Y Vương nói:

- Thánh nhân nói, quân dĩ thử hưng, tất dĩ thử vong*, Hồ Tôn Hiến dựa vào Nghiêm đảng phất lên, hôm nay Từ đảng lên đài, nhất định sẽ thanh toán hắn, nếu ta là hắn, nắm giữ tài thuế quân quyền của lục tỉnh Đông Nam, cũng sẽ không mặc cho người sắp đặt!

(*~thành tại Phong Vân, bại tại Phong Vân)

- Nghiêm Thế Phiên đúng là biết lôi kéo thật - Lâm Nhuận cười nói: - Hồ Tôn Hiến hắn chỉ huy hơn 10 vạn tinh binh kháng Oa được, nhưng nếu muốn tạo phản, đám quan văn võ tướng nhận đủ hoàng ân sẽ không theo hắn đâu!

Y Vương không nói gì nữa, hiển nhiên bảo lưu ý kiến đối với vấn đề này.

Lúc này, hai người đã tới cửa thôn, ba người Lâm Nhuận lên ngựa, lại bảo người của Y Vương lui về mấy trượng rồi mới buông tay hắn ra, nghênh ngang đi khỏi.

- Đại nhân, chúng ta thực sự là phục rồi.

Đi xa rồi, thấy không có nguy hiểm, hai tùy tùng mới lên tiếng:

- Nhưng lúc nãy vì sao không nhân cơ hội bắt Y Vương trở về luôn đi, không phải nói cầm tặc tiên cầm vương sao?

- Vương này không phải vương đó. - Lâm Nhuận lắc đầu nói: - Kỳ thật ta từng có ý nghĩ đó, nhưng thấy đám đao phủ thủ đột nhiên xuất hiện thì đã hiểu Y Vương cũng không phải người duy nhất định đoạt, cùng với để cho những người đó nắm giữ quân quyền, còn không bằng thả lại tên ngu ngốc đó, để hắn làm giảm sức chiến đấu của chúng không phải tốt hơn sao?

Nếu Y Vương biết được những lời đánh giá này của Lâm Nhuận, không biết hắn có thể sẽ tức giận mà truy sát hay không?

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch