Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 956: Các Anh Đã Bị Bắt (2)

Chương 956: Các Anh Đã Bị Bắt (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Thời gian trôi qua từng chút, thủ lĩnh của Y Vương quân rốt cuộc mất đi kiên trì, phái một Bách nhân đội đi vào thăm dò, rất nhanh, trên sườn núi la hét chí chóe, sau một hồi hỗn loạn, người của hắn bỏ lại hơn 10 thi thể rồi hốt hoảng chạy xuống.

- Sao chưa chi đã không chịu được một kích thế hả? - Thủ lĩnh cả giận nói: - Sao ta lại huấn luyện ra lũ thùng cơm như các ngươi chứ?

- Đại nhân, ngài không tin thì tự mình lên thử đi. - Trăm người kia không phục nói: - Tụi đó lợi hại quá, kim đâm không lọt, nước hắt không vô, các huynh đệ căn bản không đả thương được chúng!

- Hừ! - Thủ lĩnh quất cho tên đó một roi: - Cút ngay!

Hắn đánh đuổi 100 người đó qua một bên, sau đó chỉ vào sườn núi nói:

- Bốn mặt bao vây đánh lên, làm cho chúng lo cái này, mất cái kia!

Rồi hắn phái bốn Bách nhân đội đi tiến công, không phải không muốn phái nhiều người, mà là sườn núi kia nhỏ quá, căn bản khó mà phát huy được.

Đây là chiến trường mà Tam Xích đã lựa chọn, chính là vì dương trường tị đoản*, làm cho đối phương không thể phát huy được ưu thế binh lực, mà làm cho Đại Ngũ Hành trận của phe mình có thể khai hỏa toàn bộ uy lực...Đây cũng là biến tướng của Uyên Ương trận. Thích hợp cố định phòng ngự, từng tiểu Ngũ Hành trận do một lang tiễn, hai trường thương, hai phác đao cấu thành, đặc điểm lớn nhất là phòng thủ tỉ mỉ, cẩn thận.

(*phát huy sở trường, tránh sở đoản)

Dựa vào trận pháp tinh diệu, luyện tập thành thạo, mặc dù địch nhân như thủy triều từ bốn phương tám hướng vọt tới, nhưng các vệ sĩ điềm tĩnh không hãi sợ, dùng lang tiễn mọc đầy gai quét ngang, dùng trường thương đoản nhận bọc lót, thực sự là phối hợp thành thạo, làm cho đối phương giống như cọp gặm nhím không biết cắn vào đâu! Hơn nữa hoàn mỹ giáp trụ trên thân mỗi người giá trị 2000 lượng bạc, cho dù bị binh khí chém đến cũng sẽ không bị thương, quả thật đã thành ác mộng của đối thủ.

Nhưng các vệ sĩ giết người lại không hàm hồ chút nào, lang tiễn đã mấy lần cải tiến, mỗi một cây gai đều sắc bén vô cùng, người bị đâm phải lập tức da tróc thịt bong, đau đớn tột cùng -- sau đó liền bị trường thương thừa cơ lấy đi tính mệnh, đương nhiên cũng có kẻ né tránh được lang tiễn rồi xông tới gần, nhưng lại có hai thanh bảo đao chém sắt như chém bùn đợi sẵn, căn bản ai cũng không thể sống mà đi ra ngoài. Song phương giao chiến chẳng mấy chốc mà trên sườn núi đã thấm đẫm máu me, nhưng tất cả đều là máu của Y Vương.

Những kẻ làm binh cầm thương này chẳng qua chỉ muốn kiếm bát cơm ăn mà thôi, có ai mà thật tình bán mạng cho Y Vương? Trước mặt máu me và tử vong, họ bắt đầu chùn chân, sau đó từ chùn chân dần dần phát triển trở thành vừa đánh vừa lui, sau nữa liền như thủy triều lui xuống, ngăn cũng ngăn không được.

Tên thủ lĩnh giận đến suýt méo mũi, ngay cả chút người ấy cũng thu thập không được, còn tạo phản cái rắm à? Thế là lại tổ chức thế tiến công mới, phái ra lực lượng tinh nhuệ nhất, cũng tự mình dẫn quân đốc chiến, ai dám lui thì chém chết người đó!

Lần này tiến công rốt cuộc thấy khởi sắc, mặc dù vẫn chưa thể gặm được cục xương cứng này, nhưng chỉ cần giữ vững được áp lực lớn mạnh, không lo Minh quân không tan vỡ.

Cảm giác tình thế đã gần được, Tam Xích kêu lớn:

- Các huynh đệ kiên trì thêm một khắc nữa thôi, viện binh lập tức sẽ đến, chúng ta cũng không thể làm mất mặt mũi của Võ tướng tả vệ được!

- Võ tướng tả vệ! - Chúng võ sĩ đồng loạt thét to: - Thiên hạ vô địch!

Thì ra đây mới là thực lực của cấm quân a! Không ngờ còn có viện quân! Nếu như lại tới thêm vài ba trăm tên thế này nữa, chúng ta chắc đầu hàng ngay cho xong. Y Vương quân bỗng chốc hoảng hốt.

~~

Ngày mưa trời tối sớm, khi bọn Thẩm Mặc xuất hiện ở bên ngoài chiến trường một dặm thì sắc trời đã trở nên mờ mịt, chỉ có thể nhìn thấy đoàn người đang đánh nhau ở trên dốc núi đằng xa, nhưng phân không rõ là phe nào với phe nào.

- Chúng ta nhanh lên giúp đi. - Tiêu Anh nói: - Bọn họ đã cầm cự thời gian không ngắn rồi.

Thẩm Mặc lắc đầu, rổi dẫn họ đến phía tây bắc chiến trường mới dừng lại, bầu trời tối đen cộng thêm trời mưa, song phương chỉ cách nhau không đến hai dặm nhưng không bị phát hiện.

Thẩm Mặc nói với chúng tướng sĩ:

- Nhiệm vụ của mọi người rất đơn giản, chính là hô thật lớn, gõ thật to lên.

- Gọi cái gì? - Tiêu Anh hỏi.

- Binh Hồ Quảnh đã đến! Y Vương chạy rồi! Các ngươi bỏ cuộc đi! Triều đình lòng mang từ bi, chỉ cần buông vũ khí, cởi khôi giáp, triều đình sẽ không truy cứu nữa!" - Thẩm Mặc thoáng suy nghĩ rồi nói.

Tiêu Anh cố ghi nhớ những lời dài dằng dẵng này:

- Được, giờ chúng tôi sẽ xuất phát, đại nhân nhất thiết phải bảo trọng.

Thẩm Mặc gật đầu nói:

- Biết rồi.

Nói xong giật cương ngựa liền xông ra ngoài trước.

- Ngược rồi, ngược rồi. - Tiêu Anh la lên: - Đó là hướng đi chiến trường mà!

Hắn vừa la lên rốt cuộc khiến cho đối phương cảnh giác, tiếng la rung trời vang lên: - "Người nào?" Nhân mã bắt đầu rối loạn.

Vừa nhìn tình thế khẩn cấp, Tiêu Anh hét lớn:

- Chúng bay mau đuổi theo bảo vệ Thẩm đại nhân, nếu như đại nhân xảy xa việc không hay thì chúng ta không xong đâu.

Đại Minh có điều quân quy, thượng cấp trận vong, hạ cấp trốn trở về cũng sẽ bị xử trảm, cho nên hắn sợ hãi phải vội vàng đuổi theo.

Có câu là "binh là uy của tướng, tướng là gan của binh", thấy một văn một võ hai vị chủ quan xông lên phía trước, bọn quan binh thầm nghĩ, người ta thân thể ngàn vàng còn không sợ, chúng ta có cái gì mà phải sợ chứ? Vì vậy cũng nháo nhác đuổi theo.

Tiêu Anh vốn tưởng rằng phải hồi lâu mới có thể đuổi theo Thẩm Mặc, ai ngờ chỉ trong nháy mắt đã chạy song song với y rồi. Đông Ninh bá còn chưa kịp suy nghĩ rõ đạo lý trong đó thì lo lắng nói:

- Đại nhân, nguy hiểm lắm! Ngài mau trở về đi!

- Không cần lo lắng. - Thẩm Mặc nhìn không chớp mắt nói: - La đi!

- La cái gì? - Tiêu Anh có chút mơ hồ nói.

- Khẩu hiệu dạy ngươi đấy, không phải quên rồi chứ? - Thẩm Mặc trợn trắng mắt nói.

- Không có, không có. - Tiêu Anh liền lên tiếng hét lớn: - Người đối diện nghe đây, chúng ta là quân Kinh Châu...

Bọn quan binh cũng la theo:

- Các ngươi đã bị bao vây rồi!

~~

Kỳ thật lúc này trận chiến trên sườn núi đã đến bước ngoặt, bọn Tam Xích dù sao không phải là máy móc, sau khi thể lực giảm xuống đã xuất hiện nhiều sơ hở hơn, giáp trụ có hoàn mỹ cũng không thể ngăn cản được toàn bộ công kích, thương vong đã bắt đầu xuất hiện.

Nhưng nghe được từng tiếng la kia, đám ô hợp Y Vương quân bắt đầu hốt hoảng, trời tối om cũng thấy không rõ tới cùng có bao nhiêu quân địch đang đánh qua, nhưng cảm giác bốn phương tám hướng đều là tiếng la, người thính tai đã nghe rõ đối phương đang la cái gì, không khỏi thất thanh hét lớn:

- Vương gia bỏ chúng ta chạy rồi...

Nếu như Thẩm Mặc biết hắn là ai thì nhất định sẽ tặng hắn một đại huân chương, bởi vì một câu này còn hơn cả một vạn câu của bọn Tiêu Anh la.

Sau khi lầm tin lời của quan quân bịa đặt, ý chí chiến đấu của phản quân tựa như bát nước sôi gặp tuyết, ý nghĩ của chúng rất đơn giản, ngay cả hơn vài chục người cũng đối phó không được, hiện tại cả ngàn vạn đánh qua, không chạy chẵng lẻ chờ chết sao? Ý chí chiến đấu triệt để tiêu tan sạch, rất nhiều người thừa dịp bóng đêm cởi khôi giáp, quăng đi binh khí, mau chóng bỏ chạy.

Thấy có người bắt đầu chạy, mọi người cũng chạy theo, chỉ sợ rơi rớt ở phía sau sẽ thành nơi trút giận cho Minh quân, hầu như trong nháy mắt, một đám người trước kia còn thanh thế rất lớn chỉ còn sót lại vài ba con mèo... Cũng không phải là họ dũng cảm, mà là trong lúc bỏ chạy bị giẫm đạp lên bị thương, thậm chí chém bị thương, nên không thể động đậy được.

Thấy đại thế đã mất, nếu không chạy thì sẽ bị Minh quân bắt ba ba trong rọ thôi, tên thủ lĩnh buồn bực hạ lệnh thu binh, dưới vòng vây của thân tín cũng rút khỏi chiến trường.

- Tướng quân chúng ta rút hướng nào? - Các thân binh hỏi.

- Trở lại Trương thôn rồi tính, còn có thể đi đâu? - Thủ lĩnh bực bội nói.

- Nhưng Minh quân không phải nói là vương gia đã trốn rồi sao? - Thân binh khó hiểu nói.

- Ngươi là heo à? Người ta nói gì cũng tin? - Thủ lĩnh chửi ầm lên: - Kinh Châu ở đâu? chắp cánh bay qua đây hả?

Mặc dù hắn rất rõ nhưng binh đã bại như núi đổ, nói cái gì cũng đã muộn.

Thấy quân địch đã triệt để bại lui, Thẩm Mặc vẫn chưa thở phào yên tâm được, y giục ngựa đi tới gò đất đã xác người ngổn ngang, máu chảy thành sông, tanh trôi vạn dặm, không để ý đến ngực đau đớn, lớn tiếng gọi:

- Tam Xích, Thiết Ưng, Thạch Dũng, Thạch Cảm...", nhưng không có bất kỳ ai trả lời y.

Thẩm Mặc thoáng cái tê liệt trên lưng ngựa, trong đầu trống rỗng, cả người như bị ngu đi.

- Làm phiền...

Phía sau đột nhiên truyền tới một thanh âm:

- Đang gọi chúng tôi đó hả?

Thẩm Mặc thoáng cái ngồi dậy rồi xoay ngoắt người lại, chỉ thấy cả đám người toàn máu me, kề vai sát cánh, đang cười hề hề nhìn y.

Nước mắt y tràn mi ra, vội vàng quay đầu đi, khẽ mắng:

- Một đám vô liêm sỉ, dám đùa giỡn ta!

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch