- Nói, hôm đó ngươi thấy bao nhiêu người? - Nghiêm Thế Phiên lớn tiếng hỏi.
- Vài ba nghìn...
Người đó nhỏ giọng nói.
- Ừm,
Nghiêm Thế Phiên nói:
- Ngươi đã quên ta ghét nhất bị cái gì rồi hả.
- Ngài ghét nhất bị lừa gạt. - Người đó dập đầu như giã tỏi: - Kỳ thật lúc đó trời tối thui, thực sự không thấy rõ có bao nhiêu người, nhưng...
- Nhưng cái gì? - Nghiêm Thế Phiên lạnh giọng hỏi.
- Thuộc hạ đã giao thủ qua với thám báo của chúng, - Người đó vẻ mặt khó tin nói: - Thấy các trang bị hoàn mỹ, võ nghệ cao cường, còn có thể tổ chức một loại trận thế như kỳ môn độn giáp, khiến người khác thế nào cũng công không phá được.
- Hừ, những người đó tổng cộng chỉ có vài ba chục người, có đúng không? - Nghiêm Thế Phiên giọng căm hận nói.
- Sao ngài biết? - Người đó ngẩng đầu lên, giật mình nói.
Nghiêm Thế Phiên lại chả thèm trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói với Y Vương:
- Nếu như quân đội của triều đình toàn là như vậy, Bắc Lỗ nam Oa cái mẹ gì đã sớm bị diệt sạch rồi.
- Vậy họ là người gì? - Y Vương sợ hãi nói.
- Chúng là hộ vệ cá nhân của Thẩm Chuyết Ngôn, tổng cộng chỉ có vài ba chục người như vậy thôi, cũng là sức chiến đấu cuối cùng của quan quân rồi!
Nghiêm Thế Phiên lạnh lùng nhìn người đó một cái rồi nói:
- Đồ ngu, bị người ta hù cho một cái đã thành rùa đen rút đầu, giữ ngươi lại còn có tác dụng gì?
Người đó lập tức sợ đến nước mắt giàn giụa, không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng Nghiêm Thế Phiên ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn một cái, một tên lãng nhân Hồng y hoàng cái đã một đao lướt qua chém xuống cái đầu lâu của hắn.
Máu tươi vẩy ra phun thẳng lên áo choàng của Y Vương, Y Vương vốn đang rất hoảng loạn lại trở nên hưng phấn, hai mắt đỏ bừng thở hổn hển, trên mặt lại tràn ngập khí sắc bạo tàn.
- Thấy chưa, đừng làm mất mặt thuỷ tổ của ngươi.
Nghiêm Thế Phiên cười ha ha nói, Chu Di, người đầu tiên đảm nhận Y Vương có sở thích lớn nhất là cầm kiếm giết người bên đường, máu tươi văng lên y phục cũng không thay, còn đặc biệt thích mặc loại y phục nhiễm máu này, vì vậy được người đời tặng cho biệt hiệu là Huyết y vương, hiển nhiên cái phần thô bạo chưa bao giờ từng rời khỏi Y Vương nhất mạch, nếu không hắn cũng sẽ không đi cho tới hôm nay.
- Nói đi, chúng ta nên làm cái gì? - Y Vương hận không thể cầm đao giết người, nhưng hắn chung quy biết: - Hiện tại người ta đóng trên núi, chúng ta ngạnh công cũng không phải biện pháp.
- Ngươi yên tâm, ta có biện pháp. - Nghiêm Thế Phiên nói: - Để mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức đi, rồi chờ tin tốt của ta.
- Tin tốt gì? - Y Vương hỏi gấp.
- Đến lúc đó sẽ biết. - Nghiêm Thế Phiên cũng không nói cho hắn.
~~
Buổi sáng hôm sau, cơn mưa suốt nửa tháng rốt cuộc cũng tạnh, mặc dù bầu trời vẫn còn âm u, nhưng mọi người chịu nỗi khổ mưa dầm đã thật cao hứng rồi. Càng làm cho người ta cao hứng là đội ngũ phái ra đã lục tục trở lại tiểu Nhạc Sơn, một số tay không mà về, nhưng có không ít thu hoạch phong phú, Thẩm Mặc lập tức sai người chôn nồi làm cơm, để cho mọi người ăn được một bữa cơm no đầu tiên từ sau tai nạn.
Lúc này Nghiêm Thế Phiên cũng một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Y Vương:
- Tối nay giờ Tý thì có thể đại công cáo thành!
- Nói nhanh đi, lòng ta ngứa chết rồi đây. - Y Vương thúc dục.
- Trần Hồng còn chưa bại lộ...
Nghiêm Thế Phiên rốt cuộc nói cho hắn đáp án.
- A, thì ra là thế...
Mặc dù vẫn chưa hiểu tới cùng là chuyện gì, nhưng Y Vương cảm thấy hỏi lại thì thật mất mặt, nên đành phải không hiểu cũng giả bộ hiểu.
- Đem người của ngươi giao cho ta chỉ huy...
Nghiêm Thế Phiên nhìn khuôn mặt Y Vương đều biến sắc rồi, hừ một tiếng nói:
- Chỉ một đêm.
- Làm ta giật cả mình, - Lúc này Y Vương mới gật đầu nói: - Nhưng ngươi phải nói với ta, dự định là làm thế nào.
- Trần Hồng thông qua thủ hạ truyền đến tin tức, - Nghiêm Thế Phiên nói: - Đêm nay người của hắn tuần tra ban đêm tại sườn núi phía Bắc, sẽ nội ứng ngoại hợp với chúng ta, cũng chính là lúc phá địch!
- Lần trước lòng tin của người còn đầy đủ hơn lần này...
Y Vương nhỏ giọng nói thầm.
- Còn nói lần trước! - Nghiêm Thế Phiên nổi giận: - Nếu không phải các ngươi xảy ra tình huống, lão tử đã sớm đại công cáo thành rồi!
Đội ngũ tập kết lại, Nghiêm Thế Phiên phát cho mỗi người hai cân thịt bò, một bình rượu trắng, còn đồng ý nếu như lần này hành động thành công, sẽ xuất ra 20 vạn lượng bạc chia cho chúng, giành được niềm vui của tướng sĩ Y Vương quân rồi -- sau đó mới hạ lệnh xuất phát. Hầu như là đồng thời, trên trăm chiếc xà lan vũ trang trên nước của hắn cũng khuynh sào xuất động, trong đó có cả mấy trăm Nhật Bản lãng nhân mà hắn thu lưu! Nói đến đi theo Vương Trực, Từ Hải hoặc là sẵn sàng góp sức triều đình, hoặc là cùng triều đình hợp tác, những tên này võ nghệ cao cường, chỉ biết giết người, sinh tồn cũng thành vấn đề.
Nghiêm Thế Phiên thần thông quảng đại, thông qua con đường bí mật liên hệ một số Nhật Bản lãng nhân, biểu thị nguyện ý thu lưu bọn họ, cũng bắt chước Oa quốc đại danh, để cho họ làm võ sĩ của mình. Các lãng nhân đã cùng đường tự nhiên không chút do dự sẵn sàng góp sức, còn hô bằng dẫn bạn, mời chào cho hắn ngày càng nhiều lãng nhân Nhật Bản, nhưng cừu hận của người Đại Minh đối với người Oa quốc làm cho Nghiêm Thế Phiên không dám trắng trợn sử dụng bọn họ, chỉ có thể chỉnh biên chúng thành một nhánh bộ đội bí mật, xem như sát chiêu cuối cùng! Tới không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không dùng.
Hôm nay một trận chiến cuối cùng, đó là lúc được làm vua thua làm giặc, không thể bảo lưu chút nào nữa! Chính cái gọi là nuôi quân ngàn ngày, dụng binh nhất thời, đợi lát nữa khi phát động tiến công, những lãng nhân Nhật Bản sẽ làm tiễn đầu, đánh thẳng đến nơi sở tại của hoàng đế!
Không thành công, liền xả thân!
~~
Toàn bộ chiến mã đều đã được rọ mõm lại bằng cách đặc chế, bốn vó cũng đều được bao lại bằng vải bông dày, cho dù là binh sĩ cũng phải ngậm một viên đá trong miệng, tất cả đều là vì phòng ngừa không cẩn thận phát ra tiếng vang. Nghiêm Thế Phiên suất lĩnh toàn bộ quân đội, dè dặt đi chuyển đến dưới chân Tiểu Nhạc sơn mà vẫn chưa có quan quân phát hiện... Hiển nhiên không phải là kỹ thuật ẩn nấp hành tung của chúng tốt, mà là có người đang phá rối, đã tiêu trừ đi phòng ngự ngoại tầng của Tiểu Nhạc sơn.
"Quả nhiên là Trần Hồng trợ giúp ta!", Nghiêm Thế Phiên cũng bất cứ giá nào rồi, cũng như những binh lính bình thường, kiên trì nằm trên bãi cỏ ẩm ướt, khí trời oi bức báo hiệu có lẽ lại sắp có một trận mưa to, cho dù đã bôi qua thuốc muỗi, nhưng vẫn không thể ngăn cản muỗi tấn công, chẳng mấy chốc, hắn bị cắn thành Thích Già. Nhưng Nghiêm Thế Phiên cũng không nhúc nhích, mãi đến khi nghe được thanh âm "Oa oa, ùng ục, oa oa" liên tục ba bên, hắn mới thở sâu rồi hạ giọng nói:
- Lên!
Dưới chân Tiểu Nhạc sơn, giống như có một đợt sóng cuồn cuộn, vô số binh sĩ từ trong bụi cỏ rậm rạp đứng lên, xông về nơi phát ra ánh sáng ở trên núi.
Mấy trăm tên lãng nhân Nhật Bản mặc áo bào võ sĩ đủ màu, cầm Oa đao, tựa như bay chạy lên trên núi, đảo mắt đã bỏ lại tất cả mọi người ở phía sau, đi đầu xông đến trước cửa đại doanh.
Hai người bảo vệ cửa đang ngủ gà ngủ gật lúc này mới thanh tỉnh lại, còn chưa kịp kéo chuông cảnh báo thì đã bị chém dưới đao. Khi nhóm lãng nhân thuận lợi chạy ào vào doanh thì mới bị binh sĩ tuần tra ban đêm phát hiện, lập tức cao giọng cảnh báo, nhưng lập tức cũng gặp cảnh sát hại. Nhưng tiếng kêu thê lương đã đủ làm cho tất cả mọi người tỉnh lại, trong quân doanh trong nháy mắt vỡ òa lên.
Đám lãng nhân Nhật Bản lại không thèm để ý, mục tiêu của chúng chỉ có một, đó chính là hoàng trướng tại chính giữa doanh trại! Theo từng bước thâm nhập, chúng cũng bắt đầu gặp phải sự ngăn chặn, nhưng võ công của đám lãng nhân quá lợi hại, chém người như thái rau, rất ít gặp địch phải hợp lại! Mãi đến khi một nam tử cầm trong tay bảo kiếm, môt bộ hắc y xuất hiện, đảo mắt đã đánh chết hai tên lãng nhân Nhật Bản, còn mình lại không bị tổn hao chút nào.
- Không phải sợ! - Nghiêm Thế Phiên đi theo sát ở phía sau nói: - Hắn là Giang Nam đại hiệp Hà Tâm Ẩn, trong doanh của quan quân chỉ có một người như thế thôi!
Ngay sau đó phân ra mấy tên lãng nhân bao vây lấy Hà Tâm Ẩn.
Đám lãng nhân tiếp tục thẳng tiến, cuối cùng ngừng lại trước hoàng trướng, bởi vì trước mặt chúng đã xuất hiện một trận hình đã khiến cho chúng thống hận cả đời -- 11 người cấu thành một đội, cầm bốn loại vũ khí, phân biệt là lang tiễn, trường mâu, trường thương, phác đao!
Vừa nhìn thấy trận thế quen thuộc này, các lãng nhân ngông cuồng tự cao lại lập tức trở nên bất an:
- Vô địch Uyên Ương trận...
- Không phải sợ, chúng chỉ có 20 người, nhiều nhất cũng chỉ 2 tổ thôi!
Nghiêm Thế Phiên ở phía sau la to,... Hắn được hai tên lãng nhân khiêng, còn thở hồng hộc nói:
- Chúng ta quấn lấy chúng!
Lời còn chưa dứt, liền thấy các trướng bồng xung quanh hoàng trướng đều ngã xuống, từng cái Uyên Ương trận do binh sĩ vũ trang hạng nặng cấu thành xuất hiện bốn phía Nghiêm Thế Phiên và lãng nhân của hắn, một cái, hai cái, ba, bốn cái, năm, sáu... Chí ít sáu bảy chục cái, hình thành một thế trận bao vây chặt chẽ.
Liên Hoàn Uyên Ương trận! Ác mộng vĩnh viễn của chúng giặc Oa!