Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 967: Tiểu Ma Tinh (1)

Chương 967: Tiểu Ma Tinh (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Trở lại kinh thành, không cần phải kề kề hầu hạ cạnh hoàng đế nữa. Thẩm Mặc về đến nhà, phu thê cửu biệt cuối cùng đoàn tụ, phụ tử cách biệt gặp lại, tự nhiên muốn an hưởng một đoạn thiên luân chi nhạc. Vừa lúc vượt qua giữa mùa hè nóng bức, Thẩm Mặc quyết định chủ ý không ra khỏi cửa, mỗi ngày ở nhà quấn lấy vợ con, cũng có một niềm lạc thú khác...

Sáng sớm trời còn chưa sáng thì y đã thức dậy, đi ra khu vườn hoa cỏ trong sân nhà mình mà cất công gây trồng. Mấy năm nay Thẩm Mặc càng lúc càng trở lại con người thật, không chỉ uống trà thô, ăn cơm nhạt, ăn mặc hằng ngày ngoại trừ quan phục thì cũng chỉ áo đơn bốn bộ, đủ thay đổi tắm rửa chứ không mua thêm. Hơn nữa càng thích mình tự tay trồng rau dưỡng hoa...Trong sân vườn y tự tay mắc một cái giàn trồng đậu, trong tiết Cốc vũ gieo trồng một vài dây mướp hoặc đậu cô-ve, sau mấy lần tưới nước lá dây leo đã xanh um, bò đầy giá, che cả sân vườn, ngăn lại ánh sáng mặt trời cay độc, làm cho trong viện mát mẻ hơn bên ngoài nhiều, không phải là lều mà còn hơn cả lều che nắng.

Khi Thẩm Mặc trở về thì chính là mùa hoa tàn quả chín, trên giàn xanh rờn đã lủng lẳng rất nhiều quả mướp, đậu cô-ve, còn có dưa chuột, hồ lô với lông tơ trắng tinh, khiến người nhìn mà tâm sinh thỏa mãn. Sáng sớm mỗi ngày, chuyện thứ nhất mà y làm chính là cầm rổ đi một vóng dưới giàn dưa, lại đi một vòng quanh tiểu viện tử mình dựng, sau đó đem về nhà một rổ đựng trái cây còn mang theo sương sớm giao cho Nhu Nương, đó là cái ăn chủ yếu cho cả nhà ngày hôm nay...

Bởi vì mùa hè nóng bức, khẩu vị của mọi người đều không tốt, ăn ít cơm, dùng phương ngôn Bắc Kinh gọi là "Trệ hạ". Trong ngày Phục thiên, bách tính kinh thành đầu tiên không mua tôm cá thuỷ sản ăn, thứ hai không ăn nhiều thịt, thứ ba không ăn đậu hũ, bởi vì những thứ này rất nhanh bị hư, không dễ bảo quản, dù có hầm băng thì các loại thịt cá cũng không giữ được, cho nên vì suy nghĩ cho sức khỏe cả nhà thì phải cố gắng ăn uống thanh đạm.

Vậy thì ăn cái gì đây? Chính là những rau dưa này thôi, dưa chuột, cà, đậu, bí đao, cải thìa, cộng thêm rau trộn mà Thẩm Mặc thích ăn nhất. Bởi vì Bắc Kinh có một thứ rất tốt, niên đại này tại địa phương khác chưa từng thấy, đó chính là tương vừng. Đây là một bảo bối đấy. Rau trộn với dưa leo hay bánh phở thì đều không thể thiếu nó, ngay cả mì phở trong nhà bếp làm vào mùa hè đều thích rắc chút tương vừng vào, chưng chút tương vừng, trang trí chút muối tiêu thì phải nói là tuyệt.

Dùng qua bữa điểm tâm ngon miệng hợp lòng người, Thẩm Mặc đưa ánh mắt tiễn Nhược Hạm đến phòng thu chi bận rộn, Nhu Nương thì đưa tụi nhỏ đến học đường. Đợi tất cả mọi người đi rồi, y chạy ra khu vườn nhỏ của mình, bắt sâu làm cỏ, sới đất bón phân, đợi chăm sóc cho vườn rau tốt rồi, y tản bộ đi về sân vườn, pha cho mình một bình trà... Thẩm Mặc chưa bao giờ theo đuổi cái tinh mỹ của trà cụ, chỉ chú trọng đến màu sắc và hương là trà. Uống cũng không phải là danh phẩm, chỉ cần là chè xuân "tiểu diệp trà" là tốt rồi. Sau khi đã đượm hương lại ngồi trên chiếc ghế trúc dưới cái giàn mắt cao thong thả thưởng thức. Đó thực sự là "nhuận cổ họng, xua buồn bực, tỏa mồ hôi, chuyện bình sinh bất bình đều tan theo lỗ chân lông". Chỉ cảm thấy hai nách như có gió mát thổi qua, không cần quạt mà cái nóng trên người cũng biến mất, chỉ cần chốc lát là cả người đã trở nên mát mẻ.

Thẩm Mặc thích ý uống trà, hai chân khoát lên ghế, lẩm nhẩm đọc cuốn sách giải trí trong tay, cũng không phải đại học trung dung, cũng không phải văn chương đạo đức, mà là các loại sách giải trí như [Di Chí Gian], [Mộng Khê Bút Đàm], đó gọi là một người tâm không lo lắng, thản nhiên tự đắc, thật giống như "Thử địa tại thành như tại dã, cá nhân phi phật diệc phi tiên" mà cổ nhân nói...

Cũng không biết qua bao lâu, y úp sách lên mặt ngủ mất. Khi nghe được có tiếng bước chân quen thuộc vang lên, Thẩm Mặc mới ngẩng đầu dậy, cuốn sách tuột xuống, không để ý nhặt sách lên mà hướng về người đến cười nói:

- Phu nhân, đến giờ cơm trưa rồi hả?

~~

Người đến chính là Nhược Hạm, nàng trên bận Thúy yên sam màu bích lục, dưới mặc bách điệp quần màu cỏ xanh tán hoa, càng tôn thêm bờ vai tròn lẵn, vòng eo thon như bó, làn da như mỡ đặc người như u lan...Nàng là người rất biết cách mặc trang phục, đồ trang sức cũng chỉ một châu một thúy một kim một ngọc, chỉ lưa thưa mà cũng có đủ ý họa, Ăn mặc cũng theo hợp theo mùa, xuân phục hợp thiến, hạ phục hợp sảng, thu phục hợp nhã, đông phục hợp diễm, gặp khách hợp trang phục, đi xa hợp đạm phục, hoa hạ hợp tố phục, đối tuyết hợp lệ phục, đủ loại trang phục tinh nhã, có thể bày đầy cả gian nhà.

Cách sống của hai phu thê này có thể nói là cách biệt một trời, một người nguyện ý vì cuộc sống tốt đẹp mà xài bao nhiêu tiền đều không có gì đáng kể, người kia thì cũng không nguyện bị áo cơm ràng buộc, chỉ cầu ấm no sạch sẽ là tốt rồi. Hiếm thấy là hai người không can thiệp vào sở thích của đối phương, cũng không bắt buộc đối phương như mình, tựa như Du Bá Nha và Chung Tử Kỳ, mặc dù trên sinh hoạt cách khá xa, nhưng cái khó là được tri âm, cầm sắt tương hòa vui vẻ làm bạn.

Thấy thê tử xinh đẹp với bộ trang phục hè nhẹ nhàng khoan khoái trên người, tăng thêm vài phần mát lòng mát dạ, Thẩm Mặc thưởng thức vươn tay, cười nói:

- Nàng dâu nhà ai thế này, mau tới đây để ta ôm một cái.

- Đáng ghét...

Nhược Hạm che miệng cười, nhưng không theo lời ngồi vào trong lòng y, dù sao cũng đang ban ngày, nàng cũng không dám đánh mất tôn nghiêm của chủ mẫu. Nàng bèn ngồi xuống cái ghế trúc cạnh Thẩm Mặc, sắc mặt có vẻ uể oải nói:

- Bận rộn cả buổi trưa, đầu đau muốn chết, phải ra đây hít thở không khí.

- Đau đầu à, đừng lo.

Thẩm Mặc bật người dậy đi tới góc vườn, nơi đó trồng một ít cỏ thơm như hoắc hương, bạc hà, đinh hương, dùng để làm sạch không khí, đuổi muỗi. Thẩm Mặc hái vài lá bạc hà to dày, cầm qua nhúng vào nước sạch, sau đó dán nó lên hai bên huyệt Thái Dương của Nhược Hạm.

Nhược Hạm nhắm mắt lại, để mặc y xử trí, nàng liền cảm thấy cái mát mẻ thấu cơ thể vào từng đợt, đầu óc tai mắt cảm thấy thanh minh. Tiếp đó nghe Thẩm Mặc cười nói:

- Bạc hà là một thứ rất tốt, trên [Bản thảo cương mục] của Lý Thời Trân có nói, nó có thể thanh nhiệt, đuổi nóng, tiêu mồ hôi, làm sáng mắt mà lại thanh tỉnh đầu óc. Là cái mát rất có khó được trong mùa hè đấy.

Nhược Hạm chậm rãi gật đầu, chỉ hừ bằng mũi một tiếng mà không nói lời nào, lẳng lặng hưởng thụ khoảnh khắc an bình hiếm có. Mãi đến khi tiếng bước chân vang lên nàng mới mở mắt ra, thấy hai nha hoàn đang bưng đến đồ uống giải nhiệt, là điềm oản tử và canh đậu xanh. Món đầu là món ăn giải nhiệt mà Nhược Hạm thích nhất, món này là đầu bếp học được từ sư phó trong cung... Cách làm là đem ngó sen mới hái cắt thành lát, trộn với thịt dưa hấu đã bỏ hạt, lại đập vỡ quả hồ đào xanh, lột đi tầng da non chát bên trong, trải lên trên mặt, đổ lên nước cốt nho, ướp lạnh ăn. Nhược Hạm cùng mấy đứa trẻ đều rất thích ăn món này, mỗi ngày phải ăn hai lần mới tính không làm thất vọng không khí nóng thế này.

Thẩm Mặc lại ngại nhất mấy món ngọt thế này, y vẫn thích uống canh đậu xanh bình thường, làm bằng cách dùng nồi đất hầm nhừ đậu xanh, đặt ở chỗ râm mát cho nó nguội mấy giờ, đó là thức uống giải nhiệt y thích nhất.

Hai phu thê theo như nhu cầu, bưng lấy cái chén của riêng mình rồi nhẹ nhàng ăn. Thẩm Mặc ăn hết chén đậu xanh mới nhìn sắc trời nói:

- Bọn trẻ chắc sắp tan học rồi, hai ngày nay chỉ lo chơi với ta, cũng không biết có ngồi vững được không.

Hắn không đề cập tới việc này thì thôi, vừa nhắc tới Nhược Hạm liền bực bội, món ăn có ngọt ngào mấy cũng không có vị. Nàng đặt bát xuống nói:

- Lão gia còn nhớ tới hỏi câu này.

Thẩm Mặc cũng đặt bát xuống, cười nói:

- Đó là thân nhi của ta, có thể không hỏi sao!

- May còn là thân đấy! - Nhược Hạm thở hổn hển nói: - Đều tại lão gia, nói cái gì muốn tố chất giáo dục...dạy ra hai tên tiểu ma tinh không biết trời cao đất rộng, không gì chúng nó không dám làm!

- Không phải là mời tiên sinh rồi sao?

Thẩm Mặc vốn lã nghĩ tự mình dạy con trai, bất đắc dĩ phải đi theo Nam tuần, nửa năm thường xuyên không ở nhà, y đành phải mời mông sư(lão sư dạy vỡ lòng) đức cao vọng trọng đến để khai mông cho A Cát và Thập Phân. Nói đến thì từ khi bái sư đến nay đã nửa năm rồi... Thẩm Mặc thầm toát mồ hôi nói:

- Sao vậy, Hồ tiên sinh dạy không tốt sao?

- Còn hồ tiên sinh chứ...

Nhược Hạm tức giận đến muốn bóp y, bỉu môi nói:

- Hồ tiên sinh đã sớm cuốn gói đi rồi, hiện tại là Ngụy tiên sinh.

- Sao lại đổi lão sư rồi? - Thẩm Mặc giật mình nói: - Mới hơn nửa năm đã đổi rồi, không tốt đâu.

- Ai có thể kiên trì nửa năm, - Nhược Hạm chắp tay trước ngực nói: - Thiếp thật muốn cảm ơn trời đất rồi.

Rồi bấm ngón tay đếm cho y:

- Người thứ nhất Hồ tiên sinh, giữa Ngụy tiên sinh gần đây có Chu tiên sinh, Đinh tiên sinh, hai Lưu tiên sinh, trong nửa năm tổng cộng sáu vị tiên sinh, thời gian duy trì dài nhất chỉ hai tháng, ngắn thì nửa tháng.

Rồi buồn bực cúi đầu nói:

- Lúc này mới vài ngày, giới tư thục kinh thành đều biết hai công tử của nhà Thẩm học sĩ không có cách nào dạy dỗ, lão gia nói sau này biết làm thế nào...

Tựa như mẫu thân khắp thiên hạ lo lắng cho con trai, trên mặt Nhược Hạm đầy vẻ sầu khổ, không có nửa phần ung dung, không ngừng trách Thẩm Mặc:

- Cái...tố chất giáo dục của lão gia tới cùng là thế nào? Tại sao lại dạy cho hài tử ngược lại không có tố chất rồi...

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch