Có nhà vui thì có nhà buồn, so sánh với Dụ Vương phủ náo nhiệt phi thường, Cảnh Vương phủ thì có vẻ lạnh lạnh, quỷ khí dày đặc.
Cảnh Vương gia với sắc mặt xanh đen, râu ria xồm xàm đang uống rượu giải sầu, các cung nhân hầu hạ bên cạnh run bần bật, chỉ sợ hơi có vô ý thì phải gánh một trận đòn đau.
Tinh thần Cảnh Vương đã gần kề tan vỡ, dưới trời thu hiu quạnh lúc này, các lão sư mà hắn tín nhiệm nhất đều cáo ốm xin ở nhà, không chịu đến đây gặp hắn, bộ hạ còn lại cũng bỏ hắn mà đi hết, ngày xưa Cảnh Vương phủ phồn hoa vinh quang giờ lại giống như gió thu cuốn hết lá vàng, chỉ còn lại có một mình hắn, một tư lệnh.
Hơn nữa một tư lệnh như hắn cũng không thể ở lại kinh thành nữa rồi, quan viên Lễ bộ đã thượng sớ, nói cái gì "Người trong thiên hạ chờ đợi Cảnh Vương tựu phiên đã lâu, xin hoàng thượng đừng kéo dài thời gian nữa". Tông Nhân Phủ cũng đưa ra quy củ tổ tông, chứng minh phiên vương với cái tuổi của hắn là không nên ở lại kinh thành. Mặc dù toàn là mấy luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, nhưng hiệu quả lại trước nay chưa có -- Gia Tĩnh hoàng đế rất nhanh phê chuẩn tấu thỉnh của Lễ bộ và Tông Nhân Phủ, hạ chỉ mệnh lệnh hữu ti sắp xếp thủ tục cho Cảnh Vương tựu phiên.
Cảnh Vương biết, lần này mình triệt để thua rồi, mặc dù không có chứng cứ cho thấy, hắn cũng tham dự vào đợt mưu phản của Nghiêm Thế Phiên và Y Vương, chỉ dựa vào biểu hiện tiêu cực của Viên Vĩ ở trên sự kiện, hắn cũng không thể thiếu hiềm nghi tình ngay lý gian. Nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất mà hắn thất bại vẫn là Dụ Vương sinh ra thế tử, hài tử chết tiệt này khiến hắn không còn là hoàng tử duy nhất có tử tự, cũng đã mất đi tấm bùa hộ mệnh cho tới nay.
Thật ra hắn biết, những việc mình làm trước kia phần lớn không thoát khỏi con mắt của hoàng đế, sở dĩ vẫn luôn khống chế được, là bởi vì hắn là nhân tuyển duy nhất kế thừa hoàng vị, hoàng đế ném chuột sợ vỡ bình không thể làm tổn hại thanh danh của người kế thừa đế quốc tương lai được, cho nên chỉ có thể mắt nhắm mắt mở. Nhưng hiện tại hắn không những không phải là nhân tuyển duy nhất, còn không phải là nhân tuyển đệ nhất, 8/10 là hoàng đế muốn tính sổ với hắn rồi.
Ngẫm lại những việc quá khứ đã làm, Cảnh Vương cũng biết mình đã không còn chơi được nữa, có thể an an ổn ổn qua Đức An phủ làm một vương gia phú quý là kết quả tốt nhất hiện nay rồi, nhưng hắn không cam lòng, đố kị và không cam lòng như độc xà gặm nhắm tâm linh của hắn, khiến toàn thân hắn tràn ngập tâm tình xấu xa. Nhưng hiện tại hắn đã cây đổ bầy khỉ tan, làm không được bất cứ sự tình gì, chỉ có thể oai phong ở nhà -- buổi sáng ngày hôm nay, hắn đã hành hung Chu Dực Ngân và mẫu phi của nó một trận, đây hầu như là tiết mục nhất định phải trình diễn mỗi ngày.
Nhưng ngày hôm nay chịu kích thích của bên Dụ Vương, Cảnh Vương hạ thủ có hơi nặng, hắn đã đánh cho Chu Dực Ngân mới chỉ hai tuổi bị ngất đi, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại. Vương phi muốn mời thái y xem thì Cảnh Vương cũng không cho phép, thậm chí đuổi hết thái y ở trong quý phủ ra ngoài.
- Cho nó chết đi, cho nó chết đi! - Chu Tái Quyến đã say, nằm úp sấp trên bàn, còn lẩm bẩm những lời không rõ: - Nghiệt chủng mất mặt xấu hổ, nghiệt chủng, nghiệt chủng a...
Những người nghe được lời ấy đều tái cả mặt, chỉ hận vì sao mình xuất hiện ở chỗ này.
~~
Trong ngục thần miếu của đại lao Hình bộ cách phố Trường An không đến 10 dặm cũng có một tiệc rượu nho nhỏ, là Nghiêm Thế Phiên và La Long Văn. Sau khi mua rượu và đồ nhắm của ngục tốt, họ dọn ra trên đất rồi cũng đối ẩm với nhau như thật.
La Long Văn hỏi:
- Tấu chương của Tam pháp ti chúng ta cũng đã xem rồi, hoàn toàn là dựa theo ý nghĩ của Đông Lâu mà định tội, đây có phải là nói lần này chúng ta không chết được phải không?
Nghiêm Thế Phiên gặp một miếng thịt heo, vẻ mặt hưởng thụ nhai nuốt:
- Tiểu Hoa, ngươi cứ yên tâm mà nhậu đi, lần này chúng ta chắc chắn không chết được, trong mấy ngày nữa chắc chắn có phán quyết, 8/10 vẫn là lưu vong mấy nghìn dặm, lần này chúng ta qua Nhật Bản luôn.
Rồi hạ giọng nói:
- Hai năm nay ta sớm dự cảm có ngày này, nên đã chuyển đại bộ phận tiền bạc trong nhà biến thành đội tàu trên biển, còn có một bộ phận cũng đã phái người giấu ở một đảo nhỏ vùng duyên hải, chỉ chờ chúng ta lên thuyền rồi sẽ đi đến tài bảo, đến lúc đó chúng ta có thuyền có tiền, chiếm luôn Nhật Bản... Giết quốc vương ở đó, chúng ta cũng làm hoàng đế cao hứng một phen.
Nghe hắn nói đã sớm an bài sẵn đường lui, La Long Văn cũng yên tâm:
- Không biết đội tàu của chúng ta quy mô lớn thế nào?
- Tổng cộng ba nhánh, mỗi nhánh đều là thuyền lớn trên 100 chiếc. - Nghiêm Thế Phiên vươn ba ngón tay nói: - Đều do tâm phúc của ta dẫn dắt, trực thuộc danh nghĩa của Vương Trực.
La Long Văn đại hỉ, truy hỏi không ngớt chi tiết của đội tàu, Nghiêm Thế Phiên cũng cao hứng, không giấu diếm chút nào giảng cho hắn nghe, hai người vừa uống rượu, vừa tự sướng cho cuộc sống hải tặc tương lai. La Long Văn ngoài hưng phấn, vị miễn lại có chút chua xót trong lòng:
- Chỉ là kiếp này sợ rằng cố thổ khó mà về rồi...
- Đó cũng chưa hẳn. - Nghiêm Thế Phiên lắc đầu nói: - Nói không chừng hoàng thượng còn nhớ đến cha ta, lại ban ân mệnh thì cũng chưa biết đâu...
Đương nhiên hắn cũng cảm thấy không đáng tin, thở dài nói:
- Tình cảnh như hiện tại mà có thể qua hải ngoại tiêu dao làm vương đã quá tốt rồi...
Rồi sắc mặt trở nên dữ tợn, quai hàm cũng run lên nói:
- Chỉ hận không thể lấy thủ cấp của Thẩm Mặc, Từ lão đầu kia, cùng Trâu, Lâm chư tặc, khó tiêu mối hận trong lòng ta!
Hắn cũng biết, trừ phi kiếp sau, bằng không thì không có cơ hội báo thù nữa rồi.
La Long Văn còn có khổ tâm, Nghiêm Thế Phiên lại cười nói:
- Sáng nay có rượu sáng nay say, hai ta cứ uống cho đã đi, đến khi ra tù rồi thì tự nhiên tin tưởng lời ta nói, không cần nhiều lời!
Vì vậy hai người thả lỏng đánh chén, không đến một lúc đã say không còn biết gì, rồi nằm trên đất ngủ ngáy khò khò.
~~
So sánh với Nghiêm Thế Phiên, La Long Văn, đãi ngộ của Y Vương có tốt hơn, hắn chỉ bị giam lỏng, ngoại trừ đã mất đi tự do, ăn uống chi phí cũng không thiệt thòi hắn... Đương nhiên không thể so với khi còn ở vương phủ, chí ít không có nữ nhân cho hắn chơi đùa.
Nhưng Y Vương không "lạc quan" như Nghiêm Thế Phiên, hắn bản tính nôn nóng đa nghi, mỗi ngày đều sống trong hãi hùng, cơm ăn không ngon, đêm không chợp mắt. Hắn vốn đã gầy ốm, hiện tại thì chỉ còn xương bọc da, nếu không phải còn ảo tưởng hoàng đế có thể niệm tình tổ tiên hắn là thân vương khai quốc, phá lệ khai ân, thả hắn trở lại, chỉ sợ Chu Điển Anh đã cố gắng không được rồi.
Một vị khác ở sát vách so sánh với hắn thì tình huống tinh thần có tốt hơn -- tiền ti Lễ giám thủ tịch bỉnh bút, đề đốc Đông Xưởng thái giám Trần Hồng. Hắn bị xuyên qua xương tỳ bà, dùng xích sắt buộc lại, để ngừa vị cao thủ này điên lên đả thương người, thậm chí chạy trốn.
Nhưng hình như Trần Hồng đã mất đi hứng thú đối với tất cả, bao gồm cả chạy trốn, đương nhiên hắn cũng trốn không thoát. Chỉ thấy hắn tóc tai bù xù ngồi xếp bằng ở trên giường, hai mắt đờ đẫn vô thần, tay trái cầm một cây chổi rơm, tay phải nắm mấy sợi lông chổi, nhanh đều bứt xuống... Trước người hắn đã chất đống một tầng lông chổi, còn có mười mấy cây chổi trụi lủi. Mà bên tay trái hắn còn đang đặt chỉnh tề hơn mười...cây chổi mới tinh.
Đây cũng không phải là các huynh đệ của Cẩm Y Vệ hiếu thuận, mà là nếu như không có thứ này, Trần Hồng sẽ gầm rú lên như điên, cần phải cho hắn một cây chổi để hắn nhổ, hắn mới có thể an tĩnh lại, coi như dùng tiền mua cái thanh tĩnh đi, cho nên mọi người mua cho hắn 50 cây chơi, cho hắn thong thả mà nhổ chơi.
~~
So với mọi người ở trên, Viên Vĩ càng thêm tự do hơn, hoàng đế không có cách chức của hắn, tất cả đãi ngộ như cũ, thậm chí không có hạn chế tự do của hắn, nhưng tình huống của hắn lại là gay go nhất trong những người này. Từ khi trên đường về kinh hắn liền ngã bệnh, sau khi đến kinh có duyên y vấn dược nhưng cũng không chuyển biến tốt, ngược lại càng ngày càng tệ hơn, chỉ còn một hơi thở cuối cùng.
Ngay đêm hôm qua hắn đã bị ngất đi một lúc, thái y nhìn qua thì nói rằng, có thể chuẩn bị hậu sự rồi, người trong nhà kêu khóc và đã thay áo liệm cho hắn, đám con cháu thì canh giữ ở trước giường, chờ đợi một khắc hắn tắt thở.
Rốt cuộc, khi đến buổi trưa, Viên Vĩ hồi quang phản chiếu, mở mắt ra nhìn thê tử con cháu, thở dốc nói:
- Sao ta lại nghe được tiếng nhạc.
Trưởng tử của hắn nhỏ giọng nói:
- Hôm nay Dụ Vương phủ cử hành đại lễ mừng thế tử trăm tuổi, hoàng thượng cũng đến mà.
- Hoàng thượng...
Sắc mặt Viên Vĩ biến hóa phức tạp một hồi, lẩm bẩm nói:
- Viên Vĩ là trung thần mà, chưa từng nghĩ tới mưu triều soán vị!
- Cha...
Con hắn sợ đến tái cả mặt, nhỏ giọng nói:
- Nói cũng không thể nói lung tung
Ông nói gì thì chết cũng xong hết mọi chuyện, người còn sống chúng tôi lại phải bị tội.
- Không sao...
Viên Vĩ nhìn hai bên, người chờ đưa tiễn hắn đông nghịt, hắn biết tai mắt của Cẩm Y Vệ nhất định đang trà trộn trong này. Hắn liền dùng hơi sức cuối cùng gằn từng chữ:
- Sau khi ta chết, con thượng thư thỉnh từ tất cả đãi ngộ, phụ thân con sẽ trần truồng tới, trần truồng đi, cái gì cũng không cần, nghe hiểu chưa?