Mặc cho hắn lay động thế nào, Nghiêm Thế Phiên chỉ cúi đầu trầm ngâm, không nói được lời nào. Hiện tại đã tình huống rõ ràng, hắn vốn là cá nằm trên thớt, hiện tại ngay cả khả năng trí chi tử địa nhi hậu sinh cũng không có, thực sự là bó cả tay lẫn chân, chỉ có thể mặc cho người xâu xé.
Thấy Nghiêm Thế Phiên mặt xám như tro, ngậm miệng không nói, La Long Văn rốt cuộc nản lòng, ngồi phệt xuống ghế.
Đến buổi chiều thì tin tức xác thực đã truyền đến, Hình bộ muốn là chém eo, nhưng hoàng thượng chê nhẹ, mệnh lệnh Hình bộ cân nhắc mức hình phạt lần nữa, nhưng bất kể như thế nào cũng khó thoát khỏi cái chết, vả lại nhất định sẽ chết rất khó coi.
Nhưng khi hắn La Long Văn nghiêng đầu nhìn Nghiêm Thế Phiên một cái, lại thấy trên gương mặt béo căng của hắn tràn ngập nỗi oán độc, phẫn hận cùng tuyệt vọng, hắn không khỏi nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Đông Lâu công, việc đã đến nước này, không ai có thể làm được gì, chúng ta bỏ cuộc thôi.
- Chó chết! Đồ chó chết!
Nghiêm Thế Phiên bật ngồi dậy, sắc mặt dữ tợn nói:
- Thật là quá buồn cười! Chu Hậu Thông chắc tuổi già dễ quên, ta che mưa cản gió, chịu tiếng xấu thay cho hắn hết 20 năm, biết không ít việc xấu của ông ta? Mà sao lại ngờ được có một ngày ông ta sẽ mượn cối xay giết lừa? Đã sớm có tâm đề phòng!
Khi nói những lời này hắn rống lên, toàn bộ thiên lao cũng nghe thấy.
La Long Văn nháy mắt bảo hắn nhỏ giọng chút. Nhưng Nghiêm Thế Phiên không quan tâm, xé giọng nói:
- Mỗi một việc ta đều viết lên nhật ký, còn có đương sự ký tên đồng ý, tất cả những thứ này đã được giấu kín, chỉ cần lão tử vừa xong đời, lập tức sẽ công bố thiên hạ, để xem ông còn mặt mũi làm hoàng đế nữa không?
- Ông bất nhân, ta bất nghĩa, đây là ông bức ta! Ha ha ha ha...
Trong thiên lao quanh quẩn tiếng cười như tiếng quỷ khóc của Nghiêm Thế Phiên
~~
- Có bản nhật ký đó thật sao?
Nghe Lý Phương bẩm báo, Gia Tĩnh nhíu mày, sắc mặt trông rất khó coi... Cả đời này ông ta có rất nhiều việc không thể nói với người khác, nhất là sau khi Nghiêm Tung cầm quyền, quả thực ông ta đã làm một số việc hoang đường, thậm chí những chuyện ngay cả mình cũng cảm thấy khinh thường. Tỷ như ẩn tình về cái chết của Trương thái hậu, căn nguyên của Nhâm Dần cung biến, chi tiết của việc luyện đan cầu trường sinh, cái chết của trước sau ba đời hoàng hậu, thậm chí cái chết của Lục Bỉnh, nhiều lắm, đều là bí mật đế vương không thể chạm đến... Nếu như bị nhất nhất vạch trần, ông ta tuyệt đối không có mặt mũi làm hoàng đế nữa, chỉ có thể chịu tội nhường ngôi cho con trai thôi.
Lý Phương nhỏ nhẹ nói:
- Có thể có, cũng có thể không có.
- Vậy rốt cuộc là có hay không?
Gia Tĩnh cuống cuồng thật rồi, mặc dù ông ta biết Nghiêm Thế Phiên có thể đang chơi chiêu, nhưng vạn nhất nếu như là thật, mình tuyệt đối không thể chịu đựng nổi.
- Cái này cần phải điều tra. - Lý Phương cúi đầu nói: - Nhưng mà phần tử Nghiêm đảng trải khắp thiên hạ, cũng không thể điều tra rõ mỗi người được.
Ý là không có cách điều tra.
- Ài...
Giữa đôi lông mày Gia Tĩnh đã nhíu thành cúc hoa:
- Việc này biết làm thế nào cho phải?
Lý Phương suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp, cuối cùng kiên trì nói:
- Nếu không...
Hắn muốn nói "Nếu không trước tiên không giết Nghiêm Thế Phiên..." hai chủ tớ ở chung với nhau đã một giáp, Lý Phương biết lấy trạng thái hiện tại của hoàng đế, nếu nói ra những lời này, hoàng đế rất có thể sẽ đồng ý.
Đúng vậy, đối với lão Gia Tĩnh mà nói, khi trẻ tuổi vĩnh viễn không thỏa hiệp, nhưng chỉ là truyền thuyết đã qua mà thôi, hiện tại chỉ cần có thể sống yên ổn, mọi chuyện không gì không thể thương lượng.
Nếu như lời này đã ra khỏi miệng, thiết án ván đã đóng thuyền, thì lại phải gợn sóng rồi...
Nhưng vào lúc này, ngoài cung vang lên một tiếng thông bẩm:
- Hoàng thượng, Từ các lão cầu kiến.
Lý Phương trong lòng mấp máy, khi Gia Tĩnh hỏi lại hắn:
- Ngươi "nếu không" cái gì?
Hắn lại sửa lời:
- Nô tài nói là, nếu không hỏi ý của Từ các lão xem sao?
- Ờ!
Gia Tĩnh khẽ xoa giữa đôi lông mi nói:
- Cũng được...
- Tuyên...
Lý Phương liền xé cổ họng hô.
Từ Giai với bộ quan bào nhất phẩm trên người xuất hiện ở trước mặt Gia Tĩnh, sau khi tất cung tất kính hành lễ, Gia Tĩnh cho ngồi.
Ngồi xuống trên cẩm đôn, Từ Giai liền nói thẳng:
- Cựu thần nghe nói, Nghiêm Thế Phiên trong đại lao Hình bộ đã hồ ngôn loạn ngữ, phỉ báng thánh thượng, cho nên đặc biệt tới yết kiến...
- Quả nhiên là "Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa". - Gia Tĩnh cười tự giễu: - Ái khanh thấy thế nào?
- Xử trí người này phải nhanh phải nặng tay. - Từ Giai tỏ rõ thái độ: - Nghiêm Thế Phiên dám cản đảm ở trong ngục phỉ báng thánh thượng, chính là tội càng thêm tội, tội ác tày trời, không giết không đủ để tiết dân phẫn, không giết không đủ để chỉnh ngôn luận!
- Ài!
Gia Tĩnh thở dài, Lý Phương liền nói tiếp:
- Vạn nhất đồng đảng của hắn nói bậy thì biết làm thế nào?
- Nào có quân vương không bị người phỉ báng? - Từ Giai nghiêm mặt nói: - Hán Văn, Đường Tông, Tống Tổ, đều là thánh quân có thể sánh bằng Nghiêu Thuấn, không phải cũng đều bị người sắp xếp chửi bới sao?
Rồi ôm quyền nói với Gia Tĩnh:
- Nhưng sử gia tự có công luận, cũng không bởi vậy mà ảnh hưởng đến thánh danh của họ!
- Nhưng mà, bị người chửi bới, gièm pha, sẽ làm thánh thượng luôn phiền lòng. - Lý Phương nhỏ giọng nói.
- Thiên tử không thể bị người áp chế. - Từ Giai trầm giọng nói: - Nếu như để cho Nghiêm Thế Phiên lần này thực hiện được, không những không phải là bảo vệ thánh dự, trái lại làm cho tiểu nhân biết lợi dụng cơ hội, kẻ bụng dạ khó lường tất sẽ noi theo. Đến lúc đó, quyền uy của quân vương ở đâu, thể thống của quốc gia ở đâu?
Rồi đề cao giọng, gằn từng chữ:
- Thiên tử không tỏ quyền uy sẽ chỉ khiến tiểu nhân bắt nạt! Hoàng thượng, giết một Nghiêm Thế Phiên thì có thể kinh sợ kẻ xấu thiên hạ, đây mới là chính đạo để giữ gìn thánh dự!
Nghe xong lời nói của Từ Giai, Gia Tĩnh nhắm hai mắt lại nói:
- Ý của các lão là?
- Hôm nay phê quyết, ngày mai áp giải nó đến Tây Thị!
Từ Giai gằn từng chữ, bản triều hành hình đều tại phía tây Tứ Bài lâu, lại xưng Tây Thị.
- Sự tình phía sau các lão xem mà lo liệu đi. - Gia Tĩnh chậm rãi gật đầu nói: - Chỉ có một điểm, trẫm không hy vọng tương lai sẽ vì chuyện này mà phiền lòng nữa.
- Thần nhất định dốc hết sức, giải ưu cho hoàng thượng. - Từ Giai đứng dậy thi lễ nói.
- Đó là tốt nhất.
Gia Tĩnh vẫn rất thoả mãn đối với lần này Từ Giai có thể không so đo tiền hiềm, chủ động đi ra gánh tiếng xấu cho ông ta.
~~
Trong tuyệt vọng Nghiêm Thế Phiên sử xuất ra tuyệt chiêu lưu manh nhất, sau đó là chờ đợi trong dày vò...Hắn nói với La Long Văn, nếu như hai ngày nữa không có động tĩnh, chúng ta sẽ tránh thoát được một kiếp này.
Nhưng Từ Giai không để hắn phải đợi lâu, đến buổi tối, các ngục tốt đưa tới một bữa cơm rượu phong phú.
Thấy tình cảnh này, Nghiêm Thế Phiên tái cả mặt, La Long Văn thì cố cười nói:
- Chúng ta không muốn tiệc rượu a...
- Đây là phía trên bảo đưa tới. - Ngục tốt vừa dọn rượu và đồ ăn ra, vừa nói như hát hí khúc: - Chúng bay đâu, hầu hạ nhị vị gia đêm nay ăn no, ngày mai đi bình an, 15 mỗi tháng sẽ đốt tiền cho ngài. Chúc nhị vị kiếp sau làm người tốt, hưởng phúc bất tận, xài tiền không hết...
Hai người triệt để ngẩn ra, Nghiêm Thế Phiên tóm lấy ngục tốt kia nói:
- Ý ngươi là gì? Lẽ nào đây là đoạn đầu phạn của tụi tao?
- Thì chính là vậy mà...
Ngục tốt giãy khỏi, sau khi lui ra ngoài nói:
- Nhị vị từ từ dùng, trong hộp còn có giấy bút, có thể viết thư cho người nhà, chúng tôi sẽ giúp đưa về cho, viết xong thì đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai sẽ đưa nhị vị lên đường.
Khi cửa lao đóng cái ầm lại, một tia may mắn cuối cùng cũng hoàn toàn tắt rụi, trong con độc nhãn của La Long Văn chảy xuống một hàng lệ đục, vô ý thức lẩm bẩm nói:
- Kết thúc rồi sao?
Nghiêm Thế Phiên cũng giống như quả bóng cao su bị xì hơi, không còn khí khái ngang ngược như ngày xưa nữa. Hắn đau đớn há miệng, nửa ngày mới từ trong cổ họng thoát ra hai chữ:
- Xong rồi...
Nói rồi, trong con độc nhãn của hắn cũng chảy xuống một hàng lệ đục, hai người lại ôm đầu nhau khóc òa.
Không đến tuyệt cảnh sẽ khó mà cảm nhận được loại cảm giác tuyệt vọng đến tê tâm liệt phế này, hai người khóc đến nỗi ói ra cả mật, như bùn nhão nằm trên mặt đất, vô lực thở hổn hển. La Long Văn hồi tưởng lại cả đời này của hắn, đều vì "công danh" làm hại, nếu như không phải là hai chữ này, mình cần gì phải làm tổn thương Vương Thúy Kiều, sau đó bị Lộc Liên Tâm làm hại, rồi biến thành người không ra người, ma không ra ma, nếu như không phải hai chữ này, mình hà tất trước sau dấn thân vào Triệu Văn Hoa, Nghiêm Thế Phiên, khiến cho thân bại danh liệt, khiến tổ tiên hổ thẹn... Nghĩ vậy, hắn không còn hy vọng gì nữa, thật cảm thấy mình chết đi mới đúng đắn hơn tiếp tục sống, hắn nhận mệnh trầm tĩnh lại. Thoáng suy nghĩ, hắn đứng dậy cầm lấy giấy bút, mài mực trải giấy, viết thơ vĩnh biệt cho người nhà.
Hắn viết xong rồi mới hỏi Nghiêm Thế Phiên:
- Ngươi viết không?
Nghiêm Thế Phiên gật đầu, La Long Văn liền trải giấy cho hắn, đưa bút đến trước mặt Nghiêm Thế Phiên. Nghiêm Thế Phiên cầm bút trong tay, lại cảm giác như nặng nghìn cân, run run không viết ra được gì, nước mắt cứ từng giọt lã chả nhỏ xuống ướt đẫm nửa trang giấy trắng, tay cũng run lên, một chữ cũng không viết ra được.