Thẩm Mặc tỏ thái độ làm Từ Giai càng xấu hổ, lắc đầu nói:
- Ài, câu đó nói quá tuyệt đối. Giữ hai chúng ta có chút hiểu lầm, bất kể vì đâu tạo thành, nhưng đều ít nhiều ảnh hưởng tới tâm thái của ngươi.
Còn nói thêm cho Thẩm Mặc yên tâm:
- Gian phòng này được Nghiêm các lão xử lý đắc thù, không lo tai vách mạch rừng.
Từ Giai đi thẳng vào câu chuyện, khác hẳn với phong cách vòng vo của ông ta. Có lẽ làm thủ phụ rồi, không cần nhìn sắc mặt của ai nữa, nên phong cách cũng thay đổi.
Thẩm Mặc rủa thầm trong lòng, ngoài mặt kính cẩn nói:
- Học sinh chưa từng dám có chút bất kính nào với sư phụ, dù hành động lời nói hay trong suy nghĩ.
- Đúng thế, không ai phủ nhận cả.
Từ Giai cầm chén trà lên, bình thản nói:
- Nhưng không phải tôn kính.. Mà là kính nhi viễn chi.
*
Tôn kính nhưng không gần gũi.
- Sư phụ, học sinh không dám.
Thẩm Mặc cúi người nói:
- Mau ngồi dậy, lão phu chỉ đùa thôi. Ta thấy gần đây hai ta ít gặp nhau.
Nghe Từ Giai nói "hai ta" một cách thân thiết, Thẩm Mặc có chút hồ đồ, miệng vội giải thích:
- Học sinh vốn việc nhàn nhã, chạy tới chỗ người chơi cũng chẳng sao, nhưng khi làm thị lang lễ bộ, bị chuyện tông nhân phủ quấn lấy không dứt ra được, nếu vẫn hay tới như trước, chẳng phải gây thêm phiền phức cho sư phụ sao?
Rồi tỏ ra lấy làm lạ:
- Những lời này, học sinh bảo Thái Nhạc huynh chuyển cho sư phụ rồi mà.
- Ồ, vậy à?
Từ Giai nghe vậy ngẩn người, lúc sau mới gật đầu:
- Ừ, nó nói với ta rồi... Không phải lão phu trách ngươi, mà cảm thấy gần đây ngươi quá xa lạ rồi.
- Sư phụ giáo huấn rất phải, học sinh không muốn gây phiền phức cho sư phụ, không ngờ chẳng được như ý muốn, chuyện lại tìm tới cửa.
Từ Giai nghe ra ý tứ trong lời đó, cười áy náy:
- Sư phụ đảm bảo, bản thảo đó không phải do ta tiết lộ ra.
Nghe lời Từ Giai, Thẩm Mặc vọt miệng:
- Vậy thì ai?
Nói xong vội giải thích:
- Học sinh vốn tưởng mọi việc trong tầm kiểm soát của sư phụ.
- Chuyện xảy ra quá đột nhiên.
Từ Giai lắc đầu:
- Bản thảo đó do hoàng thượng và ta định ra từng điều, chưa cho lục bộ cửu khanh xem qua, càng chưa trưng cầu ý kiến thân vương, có thể nói khi công bố sẽ khác hoàn toàn. Lão phu sao có thể lấy bản thảo... Nói một cách dung tục là chưa "mặc cả" ra gây phiền phức cho mình.
Thẩm Mặc nghe thấy vậy, nghĩ là có khả năng này, nhưng không thể bài trừ khổ nhục kế. Liền hỏi:
- Vậy ai có thể tiếp xúc với bản thảo này?
- Trừ hoàng thượng và ta, còn có Dụ vương gia, Hoàng công công.
Từ Giai suy nghĩ:
- Người khác khả năng biết được không cao.. Ôi, dù sao nói gì cũng đã muộn, cái tội này lão phu không vứt bỏ được.
"Chẳng lẽ không phải lão già này bày mưu với ta, hay là lại lừa ta?" Thẩm Mặc không nắm chắc lắm:
- Sư phụ nói đúng, hiện giờ chuyện cấp bách là bình an qua cửa ải này.
- Đúng thế, tình thế hiện nay như núi đao biển lửa, Chuyết Ngôn có kế sách gì không?
- Kế sách thì không có, nhưng học sinh thấy ngàn vạn lần không thể đại khai sát giới như hoàng thượng nói.
Thẩm Mặc không che giấu gì.
Vẻ mặt Từ Giai rõ ràng khựng lại:
- Xem ra Chuyết Ngôn cũng thấy không ổn, thực ra lão phu nghe câu này của hoàng thượng cũng rùng mình.
- Sư phụ lo lắng rất phải, hoàng quyền có thể ức chế không thể mở rộng, không cho phép bất kỳ ai vượt qua tam pháp ti xử quyết, dù là hoàng thượng cũng không thể hạ chỉ giết người.
Nghe lời y, Từ Giai lại cảm thấy cơn lạnh thấu xương, siết chặt cổ áo:
- Chuyết Ngôn, lời này.. Không giống của một thần tử.
- Lời này mới là đúng của thần tử, vì giang sơn xã tắc, vị trăm dân muôn họ, học sinh phải nói.
Thẩm Mặc nghiêm túc.
Từ Giai mặt ngoài không chút gợn sóng, nhưng trong lòng nổi giông tố, không ngờ tri âm tri kỷ của mình là tên tiểu tử này, chứ không phải là Trương Thái Nhạc dày công bồi dưỡng.
Mấy chục năm nhân sinh gập ghềnh, ông ta chịu đủ nỗi khổ quyền lực bị kiềm chế, đứng trên đỉnh quần thần, đối mặt với hoàng đế ông ta mới cảm nhận sâu sắc điều này.
Thẩm Mặc tuổi còn trẻ, đáng lẽ phải sùng bái, theo đuổi quyền lực mới đúng, sao lại có suy nghĩ này.
Vì thế ông ta nói ra nghi vấn, nghe Thẩm Mặc nói:
- Sư phụ cho học sinh lấy sử làm ví dụ, tất cả các triều đại, mặc dù các vương triều diệt vong với tình hình khác nhau, nhưng bản chất, đều do quyền lực không bị hạn chế hủy hoại. Trong đó tuyệt đại đa số là quyền lực hoàng đế không bị hạn chế...
Từ Giai im lặng nghe rất nhiều mới lên tiếng:
- Vậy hai ta lớn gan một hồi, theo cách nói của ngươi, thì thử bắt mạch cho bản triều xem.
- Học sinh lớn gan vậy, trừ hoàng quyền ra, làm rối loạn triều cương còn có năm lực lượng: Văn thần, võ tướng, hoạn quan, ngoại thích, hoàng thân... Ở triều ta, võ tướng, ngoại thích, hoàng thân bị kiềm chế rất chặt, không gây nên được phong ba, cho nên đáng lo chỉ có văn thần, hoạn quan và chính hoàng quyền.
- Lão phu thấy văn thần không có vấn đề lớn.
Từ Giai dị nghị:
- Đều là người đọc sách thánh hiền, sao có thể hại dân họa nước?
- Sư phụ quên cha con họ Nghiêm rồi à? Chẳng lẽ bọn chúng không đọc sách thánh hiền.
Từ Giai vẫn không tiêu hóa nổi cách nói quan văn cũng khiến vong quốc:
- Nhưng cuối cùng bọn chúng vẫn bị tiêu diệt, hơn nữa Nghiêm đảng hại quốc lâu như thế không ngoài sự bao che của hoàng thượng, quy cho cùng vẫn là vấn đề ở hoàng quyền.
Thẩm Mặc thầm than:" Xem ra người ta chỉ thấy tất xấu của người khác, quên mất vấn đề của bản thân", liền bỏ qua chuyện này:
- Sư phụ nói đúng, mà theo sư phụ nói, hoạn quan cũng phụ thuộc vào hoàng quyền, vậy xem ra uy hiếp tới sự tồn vong của giang sơn Đại Minh ta chính là chủ nhân của nó.
- Hoàng quyền, tại Đại Minh triều là chí cao vô thượng.
Từ Giai gật đầu:
- Đem an nguy xã tắc trói buộc lên một người, bản thân nó là nguy hiểm lớn nhất.
- Sư phụ cao kiến.
Thẩm Mặc ôm quyền nói:
- Cho nên học sinh nói, hoàng quyền phải bị kiềm chế, vì giang sơn tổ tông, vì bách tính thiên hạ... Nói thêm một câu thực tế nhất, vì cùng ta có thể đầu cuối vẹn toàn, không được đề hoàng thượng tùy ý giết người.
Y hạ thấp giọng xuống:
- Hơn nữa Dụ vương đang quan chính, nếu để hắn thấy hoàng quyền có thể muốn làm gì thì làm, tương lai không biết biến thành một hoàng đế thế nào.,sư phụ không muốn thấy chuyện Gia Tĩnh triều lặp lại chứ?
Từ Giai rùng mình nhớ tới Đại lễ nghị, đình trượng trăm quan, cái chết của Hạ Ngôn.. Những sự kiện đầy tàn bạo. Có thể nói, triều Gia Tĩnh là cơn ác mộng, ai muốn nó tiếp diễn nữa chứ?
Nghĩ tới đây Từ Giai đứng thẳng dậy, vái Thẩm Mặc một cái:
- Lão phu thay bách quan trong triều đa tạ Chuyết Ngôn nhắc nhở.
Thầm Mặc tránh người qua:
- Sư phụ làm học sinh tổn thọ mất.
Mùa đông ngày ngắn, cả hai mới thống nhất nhận thức, bên ngoài trời đã đen kịt, Từ Giai kéo một sợi giây, không thấy bên ngoài có động tĩnh gì, nô bộc già của ông ta gõ cửa đi vào:
- Lão gia có gì sai bảo?
- Bên ngoài có động tĩnh gì không?
- Bẩm lão gia, Lưu Tổng Hiến tới nói đại quân xuất động, người gây chuyện bên ngoài giải tán hết. Có điều theo sai bảo của người, không hề bắt ai.
- Tốt.
Từ Giai gật đầu:
- Cơm tối chuẩn bị xong rồi thì mang lên đi.
Đợi lão bộc lui rồi, Từ Giai chỉ sợi giây nói:
- Cái này do Nghiêm các lão, chỉ cần kéo một cái chuông bên ngoài vang lên, không kéo, vĩnh viên không có ai vào.
- Nghiêm các lão thật biết hưởng thụ.
Cơm canh mang lên rất đơn giản, hai bát mỳ, mấy món mặn nhỏ, một bát canh nóng, toàn bộ chỉ có thế.
Từ Giai cười xin lỗi:
- Lão phu tuổi già nhạt miệng, cho nên nhà bếp làm món thanh đạm.... giết một con gà, thái ít thịt lợn mang lên đây.