Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quang Âm Chi Ngoại

Chương 118: Dựa vào thuyền mà sống (1)

Chương 118: Dựa vào thuyền mà sống (1)




Giờ phút này là buổi chiều, ánh chiều tà chiếu rọi lả lướt tung bay trên con đường nhỏ lên núi, tựa như phủ thêm tầng một tầng màu da cam mỏng cho những bậc thang này, tăng thêm vài phần thần thánh cho nó.

Đi ở phía trên, giống như đang giẫm lên ánh mặt trời, đi về một con đường huy hoàng phía trước.

Có thể tùy ý thấy được hoa cỏ xanh tươi ở hai bên đường núi. Hương thơm cùng với mùi bùn đất, dung nhập vào thổi theo gió núi, theo không khí ẩm ướt đập vào mặt, thấm vào tâm thần, tràn ngập toàn thân.

Mà bốn phía đều có cây xanh râm mát, cùng với tiếng chim hót thanh thúy truyền đến, dường như đang phổ nhạc cho tất cả những người đi qua quãng đường lên núi, cũng bao hàm một đoàn người đang lên núi trong giờ phút này.

Một nhóm năm người, phía trước chính là vị kia trung niên mặt tròn, gã chắp tay sau lưng, vừa đi vừa giới thiệu tông môn cho đám người Hứa Thanh phía sau.

"Nếu như các ngươi đã thành công bái nhập Thất Huyết Đồng, như vậy ta cũng giảng giải cho các ngươi một chút về tông môn, thật ra trong mắt của ta, Thất Huyết Đồng không phải là một cái tông môn."

"Nó càng giống là một cái sản nghiệp có lợi ích khổng lồ, đập vào danh nghĩa tông môn mà thôi!"

Tung niên mặt tròn nhàn nhạt mở miệng, lời của gã rơi vào trong tai bốn người phía sau, khiến cho tâm thần của những thiếu nam thiếu nữ mới bái nhập vào ngọn núi thứ bảy này nhao nhao chấn động.

Trong bốn người, ngoại trừ Hứa Thanh ngoài, ba người khác là Chu Thanh Bằng, Lý Tử Mai, còn có một thiếu nữ.

Thiếu nữ tên là Từ Tiểu Tuệ, buộc tóc đuôi ngựa, quần áo tầm thường, hiển nhiên không phải người phú quý, nhưng so với thập hoang giả thì tốt hơn rất nhiều, hẳn là xuất thân trong tiểu thành.

Trên đường đi nàng cố ý lấy lòng Hứa Thanh, nhưng Hứa Thanh không có sở trường giao thiệp, lại không thích có người tiếp xúc mình quá gần, chỉ gật đầu, cho nên thiếu nữ này rất nhanh liền bắt đầu quay sang nịnh nọt Chu Thanh Bằng.

Chu Thanh Bằng có nụ cười ôn hòa, trái ngược với Hứa Thanh ít nói, khiến cho cô gái kia càng ngày càng cảm thấy thân cận, hai người trên đường thỉnh thoảng còn thấp giọng nói nhỏ với nhau.

Về phần Lý Tử Mai, nàng hình như rất là câu nệ, lại có một chút tự ti, cho nên đứng ở vị trí cuối của đội ngũ, bảo trì khoảng cách nhất định cùng tất cả mọi người.

Nhưng mà Chu Thanh Bằng rất lưu ý nàng và Hứa Thanh, cho nên thi thoảng sẽ chủ động nở nụ cười, khiến cho Lý Tử Mai dường như cũng giảm bớt đi một chút câu nệ.

Giờ phút này có gió núi thổi qua, từng sợi tóc bay lên, cũng truyền những lời nói của trung niên mặt tròn phía trước tới.

"Thất Huyết Đồng chia làm trên núi cùng dưới núi, các ngươi có thể nhìn thành hai cái thế giới, trên thực tế đích xác là hai cái thế giới, mà các ngươi... Chính là người dưới núi."

"Chỉ có Trúc Cơ mới có tư cách lên trên núi, mới có đủ tư cách nhận phân phối lợi ích và quyền lợi của Thất Huyết Đồng, mà người dưới núi, chỉ có thể giãy dụa sinh hoạt trong sự tàn khốc cùng gian khổ."

"Cho nên đối với người dưới núi mà nói, lên núi là khát vọng lớn nhất đời này. Các ngươi biết tòa chủ thành ở dưới núi có bao nhiêu người không?" Trung niên mặt tròn liếc mắt nhìn bốn người thiếu niên nam nữ sau lưng.

"300 vạn nhân khẩu!" Gã giơ tay phải lên, duỗi ra ba cái ngón tay.

"300 vạn nhân khẩu, đã bao hàm cả bình dân, cũng đã bao hàm tất cả đệ tử cấp thấp của các núi, các ngươi cũng là một trong số đó, cần phải sinh tồn dưới quy tắc của Thất Huyết Đồng."

"Quy tắc của chủ thành Thất Huyết Đồng rất đơn giản, đó chính là điểm cống hiến, tất cả mọi người dưới núi, bình dân cũng tốt, đệ tử cũng được, mỗi một ngày phải đưa phí lưu lại chủ thành, là 30 điểm cống hiến, cũng chính là 30 linh tệ."

"Mỗi ngày sẽ tự động khấu trừ, một khi con số trên lệnh bài quy về 0, cũng sẽ bị trục xuất ra khỏi Thất Huyết Đồng, bình dân như vậy, đệ tử cũng như thế."

"Nếu như cưỡng ép lưu lại, một lúc lâu sau, sẽ bị trận pháp gạt bỏ."

Tu sĩ mặt tròn nói, khiến cho sắc mặt bốn người Hứa Thanh biến hóa, coi như là Chu Thanh Bằng đã có chỗ biết rõ, giờ phút này nghe được quy tắc này lần nữa, trong ánh mắt vẫn lộ ra sợ hãi như cũ.

"Đây chỉ là phí tổn căn bản để lưu lại đây, về phần ăn uống, phải xem lựa chọn của các ngươi, người thích hợp sinh tồn, mà giá hàng bên trong chủ thành Thất Huyết Đồng cực cao, nhưng thứ có giá cao nhất chính là tài nguyên về tu hành."

Nghe tu sĩ mặt tròn nói, Hứa Thanh trầm mặc, ba người khác cũng đều bị lời nói nghiêm khắc này chấn nhiếp, Từ Tiểu Tuệ chần chờ một chút, sau đó thấp giọng hỏi.

"Nếu như thế, tại sao còn có nhiều bình dân đến đây như vậy, một ngày 30 linh tệ... Một tháng liền là một viên linh thạch, đây cũng quá đắt, huống hồ chúng ta đã lấy được thân phận đệ tử, cũng phải giao nộp điểm cống hiến, vậy thân phận đệ tử có lợi ích gì?"

Trung niên mặt tròn liếc mắt quét qua Từ Tiểu Tuệ.

"Những bình dân không tiếc tiền truyền tống đến đây, đều là người có năng lực, bọn họ sở dĩ nối bước nhau đến, là bởi vì chủ thành Thất Huyết Đồng có cơ chế bảo hộ bình dân, đệ tử không thể lạm sát kẻ vô tội, mặt khác... Nơi này có trận pháp ngăn cách dị chất, khiến cho tuổi thọ của người bên trong gia tăng."

"So với bên ngoài tràn ngập dị chất, hung thú và hạng người liều mạng khắp nơi, chủ thành Thất Huyết Đồng, dĩ nhiên là chỗ mà bọn họ tha thiết ước mơ."

"Về phần thân phận đệ tử có tác dụng gì?"

"Một, các ngươi đã lấy được tư cách mở ra quyền được mua những tài nguyên tu hành mà những người khác không mua được, cũng nghiêm cấm lưu thông truyền ra bên ngoài, một khi bị bắt được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ."

"Hai, chỉ có đệ tử có công pháp tu hành của Thất Huyết Đồng, mới có thể ở Thất Huyết Đồng tu hành đến Trúc Cơ, sau đó mới có thể lên trên núi để nhận được phân phối lợi ích và quyền lợi. Cho nên về sau các ngươi phải cố gắng nhiều hơn, mặc dù nhìn mặt ngoài thì tông môn không cho phép tự giết lẫn nhau, nhưng mỗi tháng...Vẫn có không ít đệ tử không hiểu vì sao mà mất tích trong nội thành, đối với chuyện này, phần lớn tông môn nhắm một mắt mở một mắt, giống như dưỡng cổ đi, có con chết cũng rất bình thường."

"Nhưng một khi là tu sĩ Trúc Cơ từ bên ngoài đến, động thủ với những đệ tử Ngưng Khí như các ngươi, như vậy người động thủ nhất định sẽ bị nghiêm trị, cái này thuộc về phá hủy quy tắc của Thất Huyết Đồng, đương nhiên nếu là Ngưng Khí đến từ bên ngoài, vậy thì tông môn sẽ bỏ qua."

Tu sĩ mặt tròn cười cười thâm ý.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch