Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quang Âm Chi Ngoại

Chương 232: Cố Mộc Thanh (1)

Chương 232: Cố Mộc Thanh (1)




Thời gian hơn nửa ngày thoáng một cái đã qua.

Theo trăng sáng tái hiện trên bầu trời, biển khơi cũng dần dần yên tĩnh ngủ say, những ngôi sao sáng rơi lả tả trên đại địa khiến cho bến cảng Thất Huyết Đồng như bịt kín một tầng che mặt thần bí.

Từ xa nhìn lại, bảy ngọn núi sừng sững ở phía trên đại địa, cùng với bảy đồng tử màu máu thật lớn trên đỉnh núi, giống như thủ hộ, cũng như uy hiếp.

Thủ hộ chính là sự phồn vinh của Thất Huyết Đồng, khiến cho bình dân khát vọng tìm đến, nguyện ý đi đến, nguyện ý ở bên trong tạo ra giá trị bản thân, cung cấp lượng lớn tiền phí lưu lại, khiến cho sản nghiệp của Thất Huyết Đồng có thể liên tục sinh ra tiền lời.

Uy hiếp thì là đối với bên ngoài, khiến cho dị tộc cùng với người lòng mang ý xấu không dám tới trêu chọc.

Về phần hung tàn đối với đệ tử bên trong, thì đây là vì dưỡng cổ, dưỡng ra những con sói có thể sống sót trong loạn thế này.

Bởi vì chỉ có những con sói như vậy, mới xứng chân chính gia nhập Thất Huyết Đồng, hưởng thụ lợi ích và quyền lợi của Thất Huyết Đồng.

Bây giờ Hứa Thanh đã hoàn toàn hiểu rõ quy tắc của Thất Huyết Đồng, hắn nhìn bến cảng xa xa phía trước, phi chu dưới thân cũng thả chậm tốc độ lại, chậm rãi đi vào bến cảng.

Trên mặt biển, từng chiếc từng chiếc Pháp Chu của đệ tử Thất Huyết Đồng đang tản mát trôi nổi, từng đám ánh sáng chói lóa đến từ hải đăng đảo qua bát phương, khiến cho ánh trăng đang chiếu sáng trên mặt nước lăn tăn càng trở lên chói mắt hơn khi có hải đăng chiếu qua.

Cho đến khi một chùm hải đăng trong đó rơi vào ngoài hải môn của cảng thứ 79, dừng lại ở trên một chiếc phi chu thoạt nhìn rất đơn bạc và có vẻ rã rời.

Ngọn đèn rất nhanh hội tụ tới người đứng ở nơi đó, rơi vào trước người Hứa Thanh.

Ánh sáng chói lóa mắt, Hứa Thanh nheo đôi mắt lại, giơ tay lên chắn lại một chút, lấy ra lệnh bài của mình.

Quang manh nhu hòa từ trên lệnh bài tràn ra, hình như có trận pháp vô hình đảo qua, xác nhận thân phận của Hứa Thanh, rất nhanh, cái cửa lớn trước cảng thứ 79 chậm rãi mở ra một cánh cửa nhỏ.

Chùm sáng rơi trên người Hứa Thanh giờ phút này cũng nhoáng một cái dịch chuyển khỏi, khiến cho thế giới trước mắt Hứa Thanh chớp mắt một cái trở nên đen nhánh, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như thường.

Theo phi chu của hắn đi qua cửa nhỏ tiến vào bến cảng, làn gió thổi tới một luồng khí tức quen thuộc, thổi bay sợi tóc Hứa Thanh, hắn nhìn bến cảng trước mắt, đáy lòng hơi thở ra một hơi.

Bất kể như thế nào, dù hoàn cảnh bên trong chủ thành Thất Huyết Đồng ác liệt hung tàn như thế nào, nhưng nếu so sánh với trên biển, cuối cùng vẫn sẽ khá hơn một chút.

Dẫu sao ở trong này, nếu đệ tử dưới núi gặp được địch nhân, tu vi cũng sẽ không siêu việt hơn bản thân một cái đại cảnh giới.

"Trở về." Hứa Thanh thì thào, điều khiển phi chu thẳng đến nơi cập bến của mình.

Mà hắn trở về trong đêm khuya cũng đưa tới một chút đệ tử cảng 79 chú ý.

Nếu như đổi thành người bên ngoài thì bọn họ có lẽ còn không liếc mắt nhìn, nhưng sau khi chú ý tới người này là Hứa Thanh, không ít đệ tử nhao nhao đi ra khỏi Pháp Chu, chấp tay lấy lòng Hứa Thanh.

Lúc trước Hứa Thanh đột phá liền xuất hiện long kình biển cấm, cái này đã để cho hắn rất nổi danh ở bên trong bến cảng 79.

Những đệ tử này đi ra khỏi Pháp Chu, khi ánh mắt đảo qua Hứa Thanh, đều chú ý tới hắn phi chu tàn phá của hắn, đáy lòng cũng rõ ràng đối phương đã gặp phải đại hung hiểm ở trên biển.

Nhưng mà đệ tử dưới núi phần lớn biết được đúng mực, hiểu nhiên biết cái gì không nên hỏi thì không hỏi, vì vậy cũng giả bộ như không phát hiện phi chu của Hứa Thanh bị tàn phá.

Đối mặt với những đồng môn đang chào hỏi, Hứa Thanh cũng chắp tay đáp lễ, cho đến khi phi chu của hắn đi đến nơi cập bến, Hứa Thanh quan sát bốn phía, đi vào khoang thuyền, khoanh chân đả tọa.

Tương tự như trước khi hắn không ra biển.

Theo hai mắt khép kín, tâm Hứa Thanh bắt đầu từ lúc giết chóc tới lúc này mới hoàn toàn bằng phẳng xuống, nhưng cảnh giác của hắn thì đã khắc vào linh hồn, nhất là bây giờ hắn vừa thắng lợi trở về, tuy nói với danh khí bây giờ của hắn thì khẳ năng sẽ không có người nào dám tới để cướp đoạt, nhưng cảnh giác cần thiết vẫn phải có.

Cho nên Hứa Thanh đã rải thêm số lượng phấn độc ở bốn phía nơi cập bến, bất kể là trên biển hay là trên bờ.

Đồng thời Hứa Thanh không quên việc mình trước khi đi đã chém giết thiếu niện tộc nhân ngư nọ, mà đối phương có người bảo vệ ở bên trong bến cảng.

"Không biết việc tên nhân ngư kia chết bây giờ như thế nào." Hứa Thanh trầm ngâm, không định đi hỏi ý người khác, mà mang theo cảnh giác, tiếp tục thổ nạp.

Qua một đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời trong nắng ấm.

Tia nắng ban mai tựa như hóa thành một vị nữ tử uyển chuyển thướt tha, nhẹ nhàng đi tới, điềm điềm đạm đạm chiếu đến, hô hoán chúng sinh thức tỉnh, cũng xua tán cái lạnh của đêm tối khỏi thế gian.

Theo tia sáng rơi vào khoang thuyền, Hứa Thanh mở mắt, đi ra ngoài nhìn khu bến cảng ở xa.

Chiếu vào tầm mắt Hứa Thanh chính là thế giới quen thuộc, ánh sáng quen thuộc, thân ảnh quen thuộc, hết thảy đều quen thuộc.

Vô luận là đệ tử tuần tra hay đồng môn sáng sớm, hay là bình dân rộn ràng bày bán cùng với mùi thơm của thức ăn bay tới trong gió, đều làm cho tâm tình Hứa Thanh rất tốt.

Hắn không để ý đạo bào bị tàn phá trên người, thân thể nhảy xuống khỏi phi chu, trước tiên thu hồi phi chu rồi đi tới cửa hàng đồ ăn sáng mỗi ngày hắn đều đi tới, dưới sự nhiệt tình chào hỏi của chủ quán, ăn no nê một bữa.

Đối với đạo bào có chút tàn phá của hắn, chủ quán chỉ đảo qua cũng không để ở trong lòng, loại sự tình này lão cũng đã gặp nhiều rồi.

Mùi vị quen thuộc khiến cho Hứa Thanh lần này ăn gấp hai lần số lượng trước kia, sau khi tính tiền liền rời đi, hắn cũng không đi đến Bộ Hung ti trả phép trước, mà đi tới chỗ quản lý đệ tử chủ thành, lần nữa mua một bộ đạo bào mới ở đó.

Sau khi thay đồ, Hứa Thanh suy nghĩ một chút, một đường đi về phía Vận Chuyển ti, nơi ở của Trương Tam, hắn cảm thấy phi chu tu bổ một chút vẫn còn có thể dùng, về phần Pháp Chu... Vậy phải luyện chế lại một lần nữa rồi, bất quá nghĩ đến thu hoạch của mình, Hứa Thanh cảm giác luyện chế lại một lần nữa cũng không có gì.

"Còn có lần trước đó đã chiếm được tiện nghi của Trương Tam sư huynh, lần này sẽ bổ sung đầy đủ." Hứa Thanh sờ lên túi, bước nhanh đi về phía trước.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch