Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quang Âm Chi Ngoại

Chương 37: Hoàng hôn màu máu (2)

Chương 37: Hoàng hôn màu máu (2)




Thần sắc tên thập hoang giả đại biến, con ngươi co rút lại, vừa muốn lui ra phía sau, nhưng Hứa Thanh dĩ nhiên đã tới gần, nắm đấm kèm theo sức mạnh của Hải Sơn Quyết tầng thứ ba lập tức đã đến.

Oanh một cái đánh vào lồng ngực của gã, máu thịt trong nháy mắt như bùn đất lõm vào trong, phía sau lưng còn tuôn ra cả máu tươi, nương theo tiếng xương nứt, Hứa Thanh vung tay trái lên, con dao găm mang theo kình đạo kinh khủng được ném ra ngoài, kéo lê ra một vết đường dài, dùng tốc độ cực nhanh phóng thẳng về phía người thứ ba.

Xương ngực người thứ hai vỡ vụn, trái tim tan vỡ, phía sau lưng cũng nổ tung, tên thập hoang giả thứ ba lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngủ.

Gã vừa hoảng vừa định hành động, nhưng mắt bỗng hoa một cái, một cơn gió mạnh đập vào mặt, thân thể của gã nháy mắt cứng đờ, ánh mắt trợn to, bản năng thân thể khiến cho gã dùng khí lực cuối cùng giơ tay lên, chạm tới chỗ mi tâm, chậm tới con dao găm lạnh như băng xuyên thấu vào đầu.

Lực lượng của dao găm quá lớn, khiến cho mi tâm gã lõm xuống, xương đầu cũng bể nát!

Tất cả những thứ này, đều phát sinh trong tốc độ ánh sáng.

Tốc độ Hứa Thanh quá nhanh, ra tay lại vô cùng quyết đoán, cỗ thi thể thứ ba vừa ngã xuống, người vỡ vụn trái tim và xương ngực trước mặt hắn cũng ngã xuống, làm lộ ra thân ảnh thiếu niên.

Thiếu niên khom người, tóc dài màu đen che khuất nửa khuôn mặt, nhưng sợi tóc cũng không thể che hết ánh mắt lạnh lùng như sói của hắn.

Giờ phút này hắn ngẩng đầu, cũng bởi vì hắn ra tay mà Lôi đội cùng hai người Huyết Ảnh dừng lại, ánh mắt nhìn nhau.

Những cơn gió xung quanh, tựa hồ cũng ngưng kết lại ở khoảng khắc này.

Hai mắt tràn đầy tử ý của Lôi đội, giờ phút này rốt cuộc đã có một tia gợn sóng, lão liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, bỗng nhiên khẽ quát một tiếng.

"Tiểu hài tử, đi mau!"

Hứa Thanh không nghe theo lời của Lôi đội, mà nhìn chằm chằm đội trưởng tiểu đội Huyết Ảnh, ánh mắt híp lại.

Đội trưởng tiểu đội Huyết Ảnh cũng là lần đầu nhìn Hứa Thanh, nhất là khi đảo qua ba cỗ thi thể bên người Hứa Thanh, bộ mặt lão hơi méo một cái, lão không phải không thừa nhận, phán đoán của mình đối với tiểu đội Lôi Đình, có sai lầm.

Man Quỷ hung hãn không sợ chết là sai lầm thứ nhất, mà tiểu hài tử bất thình lình lao ra này là thứ hai.

"Giết hắn!"

Đội trưởng tiểu đội Huyết ảnh hừ lạnh một tiếng, quyết định không vì tránh thương tổn mà kéo dài chiến đấu nữa.

Giờ phút này, khi lời nói vừa truyền ra, khí tức tòa thân lão liền ầm ầm bộc phát, tung trọng quyền về phía Lôi đội, trong chốc lát liền kịch chiến cùng cùng với Lôi đội.

Mà cái tên trung niên Ngưng Khí tầng năm bên cạnh kia, liền dữ tợn cười một tiếng, quay người lao thẳng đến phía Hứa Thanh.

Trong lúc cất bước liền phóng thích linh năng toàn thân ra ngoài, vừa đi còn vừa nắn đốt ngón tay, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Riêng việc thiếu niên trước mắt này có tốc độ kinh người, vừa ra tay liền thuấn sát ba người, nhưng gã vẫn vô cùng tự tin như trước, dựa vào bản thân vừa mới đột phá tu vi tầng năm, liền dễ dàng chém giết đối phương.

Hứa Thanh híp mắt lại, hàn mang trong mắt càng ngày càng đậm.

Dựa vào phán đoán của hắn, hắn cho là mình có thể đánh chết Ngưng Khí tầng bốn, về phần tầng năm... Hắn chưa đánh qua, không rõ ràng.

Giờ phút này nhoáng một cái, Hứa Thanh bỗng nhiên lao ra, bộc phát tốc độ lao thẳng đến người trung niên, nháy mắt tới gần liền hạ một quyền xuống.

Khóe miệng tu sĩ trung niên lộ ra tia khinh miệt.

Hầu như ngay khi Hứa Thanh lao đến, linh năng bên ngoài của tên tu sĩ trung niên lập tức chấn động, trực tiếp hóa thành một đạo bích chướng vô hình, đụng chạm cùng với nắm đấm của Hứa Thanh.

Trong tiếng nổ vang, bích chướng xuất hiện vết rách, nhưng không có tan vỡ.

Ngược lại, lực phản chấn mãnh liệt từ trong đó tràn ra, truyền tới cổ tay Hứa Thanh, âm thanh rắc rắc vang lên, cổ tay Hứa Thanh trực tiếp bị trật khớp.

Ánh mắt Hứa Thanh hơi co lại, trong lúc thân thể nhanh chóng chạy đi hung hăng hất tay phải lên, cưỡng ép đưa chỗ trật khớp chỗ về vị trí cũ, sau đó trong mắt lập lòe ánh sáng tàn nhẫn, cũng không lui lại, mà toàn lực vung quyền lần nữa.

Một tiếng nổ mạnh vang lên, cái bích chướng tràn ngập vết rách kia, lần này rốt cuộc hoàn toàn nứt vỡ.

Nhưng ngay khi tấm bích chướng chia năm xẻ bảy, một lực lượng chấn động cuồng bạo từ bên trong chợt khuếch tán ra ngoài, hất tung bùn đất, đồng thời luồng chấn động này cũng ngay lập tức đập vào mặt, bao phủ toàn thân Hứa Thanh.

Nhất là tấm bích chướng vừa vỡ vụn lập tức hình thành những mảnh vỡ vô hình, tựa như từng lưỡi dao sắc bén vô hình, bay tới cứa ra từng đạo vết máu ở trên người hứa nhanh, nhìn thấy mà giật mình.

Hứa Thanh chấn động toàn thân.

Thân thể đơn bạc của hắn bị luồng chấn động này đánh cho liên tục rút lui, từng miệng vết thương trên người chảy máu tươi đầm đìa, cổ tay vừa mới khôi phục, giờ phút này lần nữa trật khớp, mất tự nhiên rủ xuống một bên.

"Ngu muội!"

"Một tên luyện thể, vốn đã không xứng đánh một trận cùng pháp tu, lại càng không cần phải nói loại không biết tự lượng sức mình lấy tầng ba chiến tầng năm như ngươi."

Bùn đất hạ xuống, vẻ khinh miệt trong mắt tên tu sĩ trung niên càng đậm.

Nhưng đáy lòng gã cũng hơi giật mình, thật sự là gã cũng không ngờ, bích chướng do linh năng của mình tạo ra, vậy mà bị đối phương nện hai quyền liền tan vỡ.

Cũng may gã trước đây không lâu đột phá lên tầng năm, sau khi bích chướng vỡ vụn liền sử dụng linh năng của bản thân bộc phát, bằng không mà nói, vừa rồi sợ là cũng sẽ phải luống cuống tay chân.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch