Cech và Shevchenko nghe được Coman kiêu ngạo nhưng không tức giận, bởi vì người Ajax khôi ngô kéo theo trường đao trước mắt này quả thật mạnh hơn hai người. Cả hai liếc nhau, mỉm cười, đồng thời tránh ra một bên.
Coman nhìn theo chỗ trống do hai người tách ra, trông thấy một người trong lều khiến hắn phải nhăn mặt.
Trong lều lớn sáng trưng, một người đang nhàn nhã ngồi trên ghế đá, cúi đầu chăm chú đọc một quyển sách không nhìn rõ tiêu đề, trang phục rất tùy tiện, thần thái lười biếng, tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm đến trận giáp lá cà bên ngoài.
Cạnh người đó, một con quái thú đang ngồi mà vẫn to đến hơn bốn thước, tứ chi cường tráng như cái cột nhà, lớp lông dài phủ xuống khuôn mặt, lấp ló sau đó là đôi mắt tràn đầy địch ý, hàm răng sắc bén có thể xé nát tất cả đối thủ, mùi lưu huỳnh nhàn nhạt tỏa ra từ trong miệng phảng phất chỉ cần há miệng ra là có thể phun lửa...
Nếu không phải thấy bộ lông trên người con quái thú, có lẽ Coman đã cho rằng trước mắt mình là một con viễn cổ cự long, bởi vì uy áp và mùi lưu huỳnh trong miệng nó giống cự long trong truyền thuyết như đúc.
Rất hiển nhiên, tiếng chó sủa kì dị vừa rồi do con quái thú trước mắt phát ra, một tiếng sủa đủ khả năng làm cho bốn trăm con Sa Hổ sợ đến mức té cứt té đái, mất đi năng lực hành động.
Lòng Coman chìm xuống một chút.
Hắn hoàn toàn chẳng thể cảm giác được thực lực của người trước mắt, không hề có dấu hiệu đấu khí ba động, quả thực chỉ như một người bình thường không biết vũ kỹ, thế nhưng người có thể hời hợt hóa giải một đao toàn lực của mình hiển nhiên không thể nào là người bình thường được.
Chỉ có một cách giải thích, đó chính là thực lực của đối phương đã vượt qua mình quá xa.
Đêm nay nguy hiểm!
Tựa hồ là cảm ứng được ánh nhìn của Coman, nam nhân vẫn lẳng lặng đọc sách đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt anh tuấn xuất hiện trong tầm mắt Coman, trên mặt lộ nụ cười thản nhiên, hỏi:
- Vừa rồi ngươi la hét ầm ĩ muốn gặp Bản Vương, hiện tại như nguyện nhìn thấy ta, có phải ngươi nên quỳ xuống đất đầu hàng hay không?
Nam nhân uy nghiêm này tự nhiên là Quốc Vương Bệ Hạ đang cố tình tạo dáng thật ngầu.
Ở trước mặt người mình tự nhiên là phải hòa đồng, dễ gần gũi, thế nhưng trước mặt kẻ địch thì phải thể hiện sự cao ngạo kèm chút huyền bí, tuyệt đối hữu ích với thể xác và tinh thần. Huống chi đối với Tôn Phi, lần đầu tiên lĩnh quân xuất chinh tự nhiên là phải trình diễn cho thật hoành tráng.
- Quỳ xuống đất đầu hàng?
Coman nắm thật chặt loan đao trong tay, hít sâu một hơi làm cho mình tỉnh táo lại, sau đó chậm rãi mỉm cười đáp:
- Người Ajax chỉ có dũng sĩ chết trận, không có kẻ nhu nhược đầu hàng, huống chi...
Nói đến đây, hắn chậm rãi quan sát vòng vây trùng trùng do binh sĩ Zenit tạo ra, ngạo nghễ tuyên bố:
- Huống chi nếu như chúng ta quyết tâm đột phá vòng vây, chưa chắc là không thể xông ra ngoài.
- Ha ha, chỉ bốn trăm mạng không biết sống chết tập kích quân doanh tiên phong của ta, giờ còn dám khoác lác đòi xông ra?
Tôn Phi như là nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên thế giới, lắc đầu cười ha ha nói:
- Chỉ cần bản vương ra lệnh một tiếng, không tới mười phút, toàn bộ bốn trăm tên, bao quát cả ngươi đều sẽ trở thành tử thi, đầu lâu của các ngươi sẽ bị cắt bỏ, xếp thành ngọn núi, thi thể của các ngươi sẽ bị vứt bỏ đến nơi hoang dã, trở thành thức ăn cho linh cẩu và thực hủ điểu, giống như các ngươi đã đối xử với bình dân Zenit bình dân mấy ngày vừa rồi vậy!
- Giết! Giết! Giết!!
Nghe Tôn Phi nói vậy, cơn phẫn nộ trong lòng bọn lính được khơi dậy, năm sáu ngàn binh sĩ Zenit đồng thanh rống giận, bọn họ dùng binh khí trong tay gõ vào áo giáp, từng bước một tới gần, từng nhịp kim loại vang lên, sát khí bao trùm bốn phía, sĩ khí Zenit tăng lên đỉnh cao, làm cho người ta hít thở không thông.
Tôn Phi để quyển sách trên tay xuống bàn, đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Nếu như không tin, các ngươi có thể thử xem!
Theo hắn đứng dậy, một cỗ sát khí tỏa ra, không gian bốn phía đột nhiên hóa thành núi thây biển máu, Coman cảm thấy bên tai thoáng chốc vang lên nghìn vạn tiếng kêu rên, mùi máu tanh gay mũi, bản thân hắn phảng phất như đang đứng trên một bãi chiến trường đầy ắp thi thể.
Khí thế thật đáng sợ!!
Khí thế vô cùng hung hăng, không cho phép chống đỡ ập tới Coman, cứ như mấy nghìn ngọn núi đồng thời đè lên người hắn, thân thể Coman vô ý thức phản kháng theo bản năng, tiếng xương cốt vặn vẹo vang lên liên tục.
Coman lập tức biết mình sai rồi.
Sai quá trầm trọng.
Người trước mắt nói không sai, đừng nói là người này ra lệnh một tiếng, sáu ngàn binh sĩ Zenit tinh nhuệ sẽ cùng nhau công kích. E rằng chỉ cần một mình hắn ra tay, bốn trăm người Ajax ở đây đã tuyệt đối không có khả năng chạy thoát được.
Đối thủ quá đáng sợ, mới chỉ bộc phát ra khí thế mà đã khiến cho ngay cả Coman thân là Vũ Giả thất Tinh cấp cũng đứng không vững.
- Ngươi... Rốt cuộc là... Là ai?
Coman dùng loan đao mới chống đỡ được thân thể, khó khăn cất lời hỏi.
- Hương Ba Vương, Alexander!
- Hóa... Hóa ra là... Là ngươi, ta... Ta từng nghe nói tới ngươi, ta sai rồi... Ngươi quả nhiên... Quả nhiên... Phốc!
Áp lực trên thân thể khiến Coman nói chuyện gián đoạn, rốt cuộc đã phun máu, thân thể gần như chẳng duy trì được nữa, đầu gối tưởng như muốn quỳ xuống.
- Ném vũ khí, quỳ xuống đất xin tha, bản vương sẽ khoan dung cho bốn trăm kỵ sĩ dưới trướng ngươi còn sống rời khỏi đây.
- Điều đó không có khả năng!
Coman tận lực chống đỡ thân thể của chính mình, ra sức phủ nhận:
- Chiến sĩ Ajax, tuyệt đối sẽ không... Sẽ không quỳ xuống trước mặt ngươi... Bọn họ đều là... Là chiến sĩ anh dũng nhất...!
- Đúng vậy, bọn họ đều là chiến sĩ anh dũng...
Tôn Phi trông thấy nét sợ hãi, khẩn trương thoáng hiện trên mặt kỵ binh Ajax, thở dài nói:
- Theo ta được biết, các ngươi nhận được nhiệm vụ chỉ là dọn dẹp chu vi trăm dặm xung quanh Song Kỳ thành, đây vốn là một nhiệm vụ rất nhẹ nhàng, không hề phải công kích quân tiên phong Zenit. Đáng tiếc, các ngươi gặp phải một quan chỉ huy vừa ngu xuẩn vừa tự đại, sự ngu xuẩn sẽ chôn vùi bốn trăm chiến sĩ anh dũng, sự tự đại đã đặt các ngươi trong hiểm địa, vợ con cha mẹ của các ngươi sẽ thống khổ cả đời bởi vì quyết định đó... Hiện tại, ngươi còn có cơ hội sửa chữa sai lầm, chỉ cần ném vũ khí, nhẹ nhàng khúc hạ đầu gối cao ngạo của ngươi xuống, vậy có thể cứu lại bốn trăm chiến sĩ Ajax anh dũng, có thể tránh cho bốn trăm gia đình Ajax khỏi thống khổ cửa nát nhà tan, tại sao lại không chứ? Lẽ nào ngươi muốn bọn họ bởi vì sự ngu xuẩn và kiêu ngạo của ngươi mà đi chịu chết sao?
Âm thanh Tôn Phi mang theo sự mê hoặc đầy ma mị, vang lên bên tai mỗi một kỵ binh Ajax, đánh động tiếng lòng sâu trong nội tâm bọn họ.
- Không! Tên ma quỷ, ngươi...
Coman lại phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn hiểu ý nghĩa trận chiến này rõ hơn so với bất cứ kẻ nào.
Đây chính là lần giao phong đầu tiên giữa quân đội song phương.
Coman cho rằng nếu mình có thể đánh chết quan chỉ huy quân tiên phong Zenit, giật lấy trận thắng đầu tiên cho đế quốc Ajax, do đó đưa làm cho sĩ khí toàn quân dâng lên. Trong trường hợp bất hạnh thất bại, như vậy kể cả Coman và bốn trăm kỵ binh chết trận sẽ trở thành tấm gương kiên trinh bất khuất cho binh sĩ Ajax, thà tử trận cũng quyết định không khuất phục kẻ thù.
Tuy nhiên nếu như ngày hôm nay Coman quỳ xuống, vậy thứ đánh mất không chỉ là vinh quang một người, mà nó sẽ là cái tát thẳng vào lòng kiêu ngạo của cả đế quốc Ajax đã ngủ đông hơn hai mươi năm.
Nếu như hắn quỳ xuống, toàn bộ hoàng thất và quân bộ sẽ vì vậy mà hổ thẹn, đối với người Ajax đang mưu cầu quật khởi, đây là một đả kích không thể nào chấp nhận, sẽ dìm sĩ khí toàn quân xuống tận đáy.
Quan chỉ huy Zenit quả thật đáng sợ, tâm kế quá độc ác!
Vào thời khắc này, Coman đột nhiên hối hận.
Triệt để hối hận.
Cho dù lúc biết mình bị bao vây, cho dù biết trong trận Zenit có cao thủ, cho biết kẻ địch trước mắt không phải là mình có thể chiến thắng, cho dù hiểu rõ bốn trăm người dưới trứng mình gần như chắc chắn phải nằm lại tại đây, cho dù là... Cho dù cục diện đêm nay hung hiểm gấp trăm lần, Coman vẫn sẽ không hối hận.
Thế nhưng hiện tại, hắn thực sự, thực sự rất hối hận.
Vì một lần khinh địch của mình mà tạo thành sỉ nhục khó có thể gột rửa đối với quân nhân đế quốc Ajax.
Hương Ba Vương Alexander, Coman từng nghe qua cái tên này, hệ thống tình báo của người Ajax vẫn luôn chú ý động tĩnh dù lớn hay nhỏ của người Zenit. “Nước phụ thuộc luyện tập võ nghệ tác chiến đại tái” là thứ mà bọn họ bắt buộc phải quan tâm, Hương Ba Vương Alexander được xưng đệ nhất cao thủ trong 250 nước phụ thuộc Zenit tự nhiên cũng xuất hiện trong tin tức tình báo.
Hương Ba Vương Alexander vốn là Quốc Vương nước phụ thuộc cấp sáu, được nhân viên tình báo xưng là nhân vật thiên tài trăm năm khó.
Coman vốn luôn cười nhạt về cái tin tức này.
Quốc Vương nước phụ thuộc nho nhỏ thì có thể là thiên tài gì chứ?
Thế giới này từ xưa cho tới bây giờ vẫn luôn không công bằng, toàn bộ thiên tài chân chính hầu như đều xuất thân từ quý tộc, hoàng thất, bối cảnh đại tài phiệt. Cũng chỉ có những siêu cấp thế lực này mới có thể nuôi dưỡng nổi thiên tài, bần dân coi như có thiên phú tốt thì lại bởi vì điều kiện tu luyện hà khắc mà bị chôn vùi. Một nước phụ thuộc cấp sáu tí hon thì có thể xuất hiện thiên tài cỡ nào được?