Nhìn "Lão Bạch kiểm" vẫn như cũ không biết sống chết là gì đứng phía đối diện cây cầu gẫy nháy mắt ra hiệu, Tôn Phi thiếu chút nữa một ngụm cắn nát hàm răng, tay nắm chặt kêu lên răng rắc, đám binh sĩ cùng dân chúng đang hoan hô xung quanh đều ngừng lại, tất cả đều lộ ra ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Tôn Phi.
Best trước đó một thời gian đã mang đại lượng tài bảo của hoàng tộc ly khai Hương Ba Thành, rất nhiều người suy đoán vị đại tổng quản này vì tài bảo mà vứt bỏ cả nữ nhi cùng thằng con rể ngốc vội vã chạy trốn, nhưng là ai cũng thật không ngờ hắn lại vào lúc này đột nhiên trở về, trong lúc nhất thời mọi người đều có chút không phản ứng kịp, ánh mắt nhất thời trở nên quái dị.
Nhưng Tôn Phi lại khác hoàn toàn.
Đường đường là một quốc vương đứng đầu một nước mà vị hôn thê lại bị kẻ khác ngay trước mặt đùa giỡn, hơn nữa lại vào thời điểm cả nước đang chúc mừng chiến thắng, chuyện mất thể diện này làm sao hắn có thể chịu đựng cho được? Tôn Phi hướng đó nghĩ tới nguyên do ánh mắt quái dị xung quanh...
Tôn Phi nháy mắt mở ra kỹ năng của người man rợ, như mãnh hổ được chắp thêm cánh, trực tiếp nhảy từ đoạn cầu gãy bên này sang bên kia, không nói hai lời, lập tức túm lấy trường bào của lão trượng tương lai, trực tiếp xách "Lão Bạch Kiểm" này lên, chuẩn bị cấp cho tên cuồng đồ vô lễ này một chút lợi hại...
Đúng lúc này, Angela giọng run run nói:
- Phụ thân, ngài... Thật sự đã trở lại!
Ách... Phụ thân?
Tôn Phi sửng sốt, ý niệm trong đầu xẹt qua như tia chớp, sắc mặt bỗng nhiên trở nên cổ quái:
- Ta kháo, chẳng lẽ lão này là.. Không ngờ lại là phụ thân của Angela?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tôn Phi lập tức toát mồ hôi lạnh, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng "Lão Bạch Kiểm" hô lên:
- Không ngờ là ngươi, Alexander, ngươi lại có thể khôi phục bình thường... Ai, ngươi muốn làm gì, mau buông ta xuống, ta là nhạc phụ tương lai của ngươi a.
Tôn Phi nghe thấy vậy, cái trán một loạt mồ hôi nhất thời toát ra.
Hắn cảm thấy tràng diện này nhất thời khó có thể thích ứng, lại có thể ăn dấm trên người lão trượng tương lai, đây quả thực không khác gì cảm giác tự mình tát mình... Nên làm cái gì bây giờ?
Không được phép hoảng, bề ngoài ta phải giữ được sự tự nhiên.
Nghĩ đến đây, Tôn Phi linh cơ chợt động, trong vòng một giây đồng hồ lập tức thay đổi bộ dáng hung ác trở nên thân mật thắm thiết, hai cái cánh tay hung hăng ôm chặt lấy Best, trên mặt bày ra sự kinh hỉ cùng nụ cười vui mừng nhất có thể, Tôn Phi vừa cười vừa nói:
- A, Best thúc thúc thân ái, ta thật sự là nhớ ngài muốn chết.
- Ách, phải không? Ta như thế nào lại cảm giác ngươi vừa muốn giết ta? Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Best bị Tôn Phi vuốt ve có chút thở không nổi.
- Hắc hắc, ảo giác, đây tuyệt đối là ảo giác... Ách, ta dẫn ngài đi qua nhé.
Thi triển kỹ năng của người man rợ, Tôn Phi một tay kẹp nhạc phụ đại nhân, sưu một tiếng nhảy từ cầu gãy phía nam về phía bắc.
Lão suất ca phong độ phiên nhiên, tiêu sái bị dọa đến chỉ dám mở nửa con mắt, trên không trung nhìn thấy một mảnh mờ mịt trên mặt sông Zuli, tiếng gió gào thét bên tai, hắn kinh ngạc há to miệng ra, sau đó hắn mới ý thức được rằng vừa rồi không ngờ là Alexander trực tiếp nhảy qua đoạn cầu gãy dài khoảng mười sáu mười bảy mét... Đây là cái thực lực gì? Chỉ sợ ít nhất cũng phải là nhị tinh võ sĩ rồi? Alexander từ khi nào có thực lực cường hãn như vậy?
Best trong lòng nhất thời tràn ngập tò mò.
Hắn càng lúc càng cảm thấy được trong đoạn thời gian mình rời khỏi đây, đã bỏ lỡ chuyện tình làm người phấn khích nào đó a.
Oành!
Hai người tới phía bắc cây cầu gãy, Angela cao hứng nhào vào trong lòng Best vui mừng mà khóc:
- Phụ thân... Con biết người nhất định sẽ quay trở lại.
- Đó là đương nhiên, bởi vì có bảo bối còn quan trọng hơn cả sinh mạng của ta còn ở nơi này mà.
Best trong lúc nói những lời này, trên mặt lộ ra thần sắc một người cha dịu dàng tình cảm, hôn thật sâu cái trán của nữ nhi.
Nhưng bên cạnh hắn, Pearce cùng đám binh sĩ, bình dân lại khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Theo họ nghĩ, nhất định tên cáo già giảo hoạt tham tiền này đã tẩu tán hết tài bảo của vương thất, giờ đây lại đến Hương Ba Thành hết ăn rồi uống, đừng nhìn tên cáo già này biểu hiển ra ngoài bộ dáng phong độ nhẹ nhàng cử chỉ tao nhã quý tộc, nhưng là từ mấy năm trước tới nay, dù là các dong binh đoàn đi qua Hương Ba Thành cũng đều biết tỏng bộ mặt thật của hắn, biết nơi này có một tổng quản rất sợ chết nhưng lại tham tiền như mạng.
Anh mắt lạnh lùng của mọi người xung quanh, Best toàn bộ thu vào trong mắt.
Thế nhưng lão soái ca không chút xấu hổ, hắn vỗ nhè nhẹ phía sau lưng nữ nhi, sau đó không nhanh không chậm sửa sang một chút trường bào trên người, lúc này mới chậm rãi nói với Tôn Phi:
- Alexander, thoạt nhìn trên người của ngươi đã phát sinh rất nhiều biến hóa tốt đẹp, bất quá, ta cho rằng hiện tại ngươi phải nhanh chóng đổi một bộ y phục sạch sẽ một chút...
Nói tới đây, Best nhìn bộ trang bị "Bắc Cực mao bì" có chút rách rưới trên người Tôn Phi, lùi về phía sau một bước, đoạn nói tiếp:
- Zenit đế quốc, hoàng đế Yashin bệ hạ cử đại công chúa Natasha mang theo hoàng gia sắc phong sứ đoàn đã đến nơi này, còn nửa tháng nữa ngươi mới tròn mười tám tuổi, dựa theo thông lệ của đại lục, ngươi nhất định phải tiếp nhận sắc phong của hoàng đế nước quân chủ, mới chính thức trở thành quốc vương của Hương Ba Thành... Đây là một việc có ý nghĩa trọng đại, ngươi nhất định phải hảo hảo chuẩn bị một chút.
Nói xong, lão chỉ vào đội ngũ kỵ binh y giáp sáng ngời đao thương như rừng phía đối diện cầu đá.
- Nguyên lai đúng là Zenit đế quốc a... Ách đúng rồi, Best thúc thúc, ngài vừa nói cái gì? Hoàng gia sắc phong sứ đoàn? Chẳng lẽ bọn họ không phải là viện quân đến trợ giúp Hương Ba Thành sao?
Tôn Phi nhíu nhíu mày.
- Không phải, chúng ta là trên đường tới đây, mới biết được Hương Ba Thành bị địch nhân vây công.
- Nguyên lai là như vậy a... Best thúc thúc, ngài cũng nhìn thấy rồi, con đường duy nhất có thể tiến vào Hương Ba Thành là cây cầu đá đã bị đứt gãy trong khi chiến đấu, hiện tại đám kỵ binh này muốn đi vào bên trong thành là chuyện không thể nào, hơn nữa binh sĩ của ta đã liên tục trải qua vài ngày không ngủ không nghỉ, cũng đã thực sự mệt mỏi rồi, ta xem như vậy đi, để cho bọn họ ở phía trước dựng trại đóng quân, chờ mấy ngày nữa ta phái người tu sửa cây cầu đá, lúc đó lại sẽ mời bọn họ vào thành có được không?
Best nghe vậy thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình:
- Alexander, ngươi nói đùa gì vậy, đây chính là hoàng gia sắc phong sứ đoàn của Zenit đế quốc đó, ta đề nghị ngươi lập tức phái người tu sửa cây cầu đá, trước dùng dây thừng và ván gỗ đem cây cầu nối liền lại...
Nói tới đây, Best ghé vào tai Tôn Phi nói nhỏ:
- Phải biết rằng bọn họ chính là tới vì việc lên ngôi vương chính thức của ngươi, ngươi có biết ta vì lần này sứ đoàn đến đây đã tốn rất nhiểu công phu không?
- Cầu đã bị gãy rồi, ta có biện pháp sao? Đám kỵ sĩ cao quý của đế quốc nếu thực sự không chờ được có thể tự mình làm chút việc thiện tu sửa cây cầu để vào thành mà.
Tôn Phi cũng không tiếp tục nhiều lời, xoay người muốn đi, đi vài bước, lại lớn tiếng nói:
- Đêm nay ta muốn ở cung điện quốc vương mở yến tiệc, khao thưởng binh sĩ anh dũng của ta, toàn bộ cư dân Hương Ba Thành bất luận nam phụ lão ấu, cũng đều có thể tham gia!
Những lời cuối cùng này tự nhiên là nói cho binh lính cùng người dân xung quanh nghe, trong đám người lập tức vang lên tiếng hoan hô vui mừng hạnh phúc, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt mỗi người.
Best ngẩn ngơ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Bất quá hắn cũng không nói gì thêm nữa.
...
...
Trở lại bên trong thành, mặc dù bất luận là thân thể hay là tinh thần cũng đã vô cùng mỏi mệt, nhưng Tôn Phi vẫn cố chấp tự mình chủ trì việc khắc phục một ít hậu quả của chiến tranh gây ra, mặc dù bởi vì lúc trước Best rời đi đã mang theo đại boọ phận tài bảo, nhưng Tôn Phi vẫn mang chỗ tài sản không nhiều lắm còn lại toàn bộ đem ra, dưới sự trợ giúp của Angela và Ji Ma, chia làm nhiều phần, phát đến gia quyến những binh lính cùng người dân đã hy sinh để bảo vệ Hương Ba Thành.
Hành động đó tự nhiên nhận được sự cảm kích và mang ơn của binh lính và người dân trong thành.
Đặc biệt lần này đối với nhiều gia đình mất đi thân nhân mà vô cùng đau buồn mà nói, quốc vương ban thưởng giống như việc đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chẳng những là một việc hiếm có, khiến cho bọn họ có thêm hi vọng tiếp tục sống.
Trong khoảng thời gian ngắn, uy vọng của vua Alexander được ca tụng khắp nơi, tại Hương Ba Thành đạt được một mức cao khó có thể tưởng tượng nổi, phố lớn ngõ nhỏ mỗi người gặp nhau câu nói đầu tiên, chính là giơ cao cánh tay tung hô một tiếng"Quốc vương vạn tuế". Tòa cổ thành bị chiến tranh tàn phá này đang dùng tốc độ phục hồi nhanh chóng khiến kẻ khác khó mà tin được.
Trừ lần đó ra, Tôn Phi còn nghĩ đem một nửa bình sinh mệnh trị liệu dược thủy còn lại trải qua quá trình pha loãng nhất định, sau đó để những y sĩ trong thành dùng để trị liệu cho những binh lính bị thương, trừ bỏ những thương thế quá nặng tứ chi không may đứt gãy, rất nhiều binh lính bị trọng thương trong thời gian ngắn đều khôi phục, mà những binh lính bị thương nhẹ đã có thể vui vẻ về nhà cùng người thân sum họp.
Alexander bệ hạ, trong lòng rất nhiều người, đã trực tiếp ngang bằng với Chiến Thần không gì làm không được rồi.
Cục diện như thế, làm cho rất nhiều kẻ có ý đồ riêng phải chịu sự dày vò, truyền lệnh quan Barzel cùng con hắn Ge Jier, sau khi chiến đấu chấm dứt, lén lút trở lại phủ đệ của mình, đại môn đóng chặt, bên trong phủ im lặng một mảnh, cũng không biết đang làm cái gì.
Còn quan giám ngục Oleguer trong trận chiến ban ngày may mắn còn sống, có lẽ là cảm giác được tình thế trong Hương Ba Thành đã thay đổi, cũng không có trốn đi, mà là thay đổi thái độ thái độ cao cao tại thượng vênh mặt hất hàm trước kia, mặc kệ là với ai cho dù là một tên khất cái ven đường, cũng đều bày ra bộ dáng hòa nhã dễ gần, hết mình vì công việc, mười phần kiên định ủng hộ các quyết sách của Tôn Phi, đi theo làm tùy tùng, không quản vất vả, đầu đầy mồ hôi, một bên ra sức vỗ mông ngựa Tôn Phi, một bên lại cố gắng thể hiện sự trung thành tận tâm của mình đối với quốc vương.
- Mau nhìn kìa, bầu trời xuất hiện cầu vồng.
Trong thành đột nhiên có người chỉ vào bầu trời kinh hô, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên phát hiện trên bầu trời xanh thẳm, không biết từ lúc nào, thực sự xuất hiện một đạo cầu vồng xinh đẹp đủ mọi màu sắc, càng làm mọi người kinh ngạc hơn chính là, xung quanh đạo cầu vồng rực rỡ trên bầu trời lại xuất hiện một mảng lớn màu hồng rộng mênh mông, tựa như cả bầu trời đều bị đốt lên hồng quang, từ xa nhìn lại giống như một cây cầu thần thoại đặt bên trong hồng sắc hải dương vậy.
- Chúa ơi, đây là thần tích! Đúng là Chiến Thần Điện hạ phù hộ cho Alexander bệ hạ của chúng ta, phù hộ cho Hương Ba Thành của chúng ta!
Trời cũng không có mưa, thế nhưng trên bầu trời lại xuất hiện cầu vồng, điểu này khiến cho rất nhiểu người dân kết luận nguyên nhân liên quan tới quốc vương cùng Chiến Thần phù hộ, trong lúc nhất thời, khắp các ngõ ngách trong thành thị đều có người quỳ trên mặt đất thành kính cầu nguyện.
Tôn Phi đứng ở cửa quốc vương đại điện khẽ mỉm cười.
Hắn biết rằng, đây là bởi vì lúc trước đại chiến một phen, vô số thi thể cùng cự thạch rơi xuống sông Zuli, hơi nước cùng huyết vụ bốc lên một chút cũng không có, dưới ánh mặt trời chói chang đã xuất hiện kỳ cảnh như vậy.
Chiến tranh, vào lúc này lộ ra một mặt mỹ lệ hiếm thấy.