Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quỷ Tân Nương Của Tôi

Chương 10: Sự Mất Tích Kỳ Lạ (2).

Chương 10: Sự Mất Tích Kỳ Lạ (2).








Tôi nhanh chóng dụi mắt, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ lại là quỷ nữ áo đỏ đó sao?

"Hứa Diệp, họ thật sự đồng ý sao? Em hoàn toàn không xứng với anh." Người nói câu này là quỷ nữ áo đỏ tôi từng gặp trước đây, cô ấy đang nhìn một người đàn ông quay lưng về phía tôi với vẻ trìu mến.

Người đàn ông đó gật đầu với cô ta, nhẹ giọng nói: "Thanh Thanh, đừng lo lắng, mẹ anh đã đồng ý rồi, hơn nữa, phía Bội Như nhất định cũng không có vấn đề gì đâu, em đang mang thai đứa con của anh, tất nhiên anh phải cho em danh phận."

Nói xong, hai người họ liền ôm lấy nhau.

Hứa Diệp?

Trước giờ quỷ nữ tên Thanh Thanh này cứ luôn miệng gọi tôi là Hứa Diệp, hóa ra cô ấy thật sự có một người bạn trai tên Hứa Diệp sao?

Khi tôi đang sững sờ, cảnh tượng trước mắt tôi lại thay đổi. Lúc này, toàn thân Thanh Thanh bê bết máu, cô đang bò lê lết trên mặt đất, bên kia, một người phụ nữ trung niên mặc một bộ đồ bằng lụa màu oải hương đang nhìn chằm chằm vào cô ấy, hằn học nói: "Mộ Thanh Thanh, con tiện nhân này, ta đã đọc bức thư mà lão gia viết cho ngươi, ngươi muốn dùng đôi mắt đẫm lệ này dụ dỗ lão gia sao? Người đâu, móc ra cho ta."

Người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn Mộ Thanh Thanh một cách hằn hộc, trong miệng tuôn ra những lời lẽ đáng sợ, hai người hầu chạy tới đè Mộ Thanh Thanh xuống khiến Mộ Thanh Thanh không thể chạy thoát ra được.

Người phụ nữ trung niên đưa cây kéo đã chuẩn bị sẵn cho người hầu, người đó đâm lưỡi kéo sắc bén vào mắt Mộ Thanh Thanh.

Tôi nhắm chặt mắt lại nhưng hai hàng lệ vẫn tuôn rơi, không ngờ người đàn bà trông quý phái, sang trọng này lại có thể làm ra chuyện độc ác như vậy.

"Hứa Diệp, Hứa Diệp cứu em, Hứa Diệp!!!!"

"Thanh Thanh, Thanh Thanh, Thanh Thanh?" Tôi ngồi bật dậy, thấy trời đã tờ mờ sáng, lúc này tôi mới phát hiện mình đang ngồi trong sân nhà Đại Ngốc.

Tôi nuốt nước bọt, tim đập liên tục, lúc đầu tôi còn có chút sợ hãi với quỷ nữ đó, nhưng bây giờ tôi lại vô cùng đồng cảm với cô ấy.

Trước khi chết cô ấy đã phải chịu sự tra tấn dã man như vậy, nhưng cô ấy bị người ta hại chết thì tìm tôi làm gì? Tại sao không đi trả thù mà cứ quấy rầy tôi?

Tôi ngồi trên đất liên tục suy nghĩ về chuyện này, lại không thể nghĩ ra được lý do nào cả.

"Kẽo kẹt"

Tiếng Đại ngốc đẩy cửa ra vang lên, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt anh ấy. Đại Ngốc thấy tôi đang ngồi trên đất liền hỏi tôi làm gì vậy.

Tôi cười cười đứng dậy như không có chuyện gì, chỉ nói tầng tôi đang tìm đồ, nói xong liền hỏi Đại Ngốc xem gần đây có chỗ nào bán đồ ăn sáng không, tôi đói quá rồi.

"Có, anh dẫn chú đi." Đại Ngốc nói to, Tôn Tử và Phỉ Phỉ vốn ở trong phòng cũng bước ra.

Tóc Phỉ Phỉ có chút bù xù, quần áo cũng hơi xộc xệch, nhưng lúc đó tôi không để tâm lắm.

Cả ba chúng tôi đi theo Đại Ngốc đến một quán ăn gần đó ăn vài cái bánh bao hấp xong, sau đó chúng tôi tạm biệt Đại Ngốc rồi leo lên sườn núi.

Lúc này đang là giữa ban ngày nhưng Minh trạch vẫn rất âm u, trên mái nhà đầy quạ bay lượn, tiếng kêu "quác quác" khiến người nghe tâm tư bấn loạn.

Không đợi tôi gõ cửa, Tiểu Phân đã bước ra, trên tay cô gái còn cầm một chiếc túi, không biết trong túi đựng thứ gì mà tỏa ra một mùi hôi thối.

Phỉ Phỉ cau mày kinh tởm nhìn Tiểu Phân:" Đây là cái gì?"

"Đây, đây, đây là thức ăn bị thiu, trong nhà không có nuôi gia cầm cho nên đem vứt đi." Tiểu Phân nói xong liền đi tới cách đó không xa ném đồ xuống.

Rồi quay lại dẫn chúng tôi vào trong, cô ấy nói tối qua chúng tôi không về nên lão phu nhân rất lo lắng.

Cô ấy vừa nói vừa dẫn chúng tôi vào nội viện.

"Tiểu Phân, Kiến Nam có quay lại không?" Tôi liền hỏi Tiểu Phân nhưng cô ấy lại ngây người không hiểu gì.

Tôi diễn tả: "Chính là anh chàng đẹp trai hôm qua đến cùng với tôi, mái tóc vuốt ngược trông rất đẹp trai ấy, cậu ấy vẫn chưa quay về sao?"

Tiểu Phân lắc đầu, nói sau khi Trương Kiến Nam đi cùng tôi thì không quay lại nữa, nghe xong câu trả lời, lòng tôi chợt chùng xuống.

Trong lúc nói chuyện Tiểu Phân đã dẫn chúng tôi vào viện tử, đây là lần đầu tiên tôi đến viện tử này, nhưng lại có cảm giác mình đã đến đây rất nhiều lần, thậm chí khi nhìn vào cánh cửa gỗ trước mặt tôi liền biết đó là nơi lão phu nhân ở, cảm giác này khiến tôi rất bất an.

"Cốc cốc cốc" Tiểu Phân nhẹ nhàng gõ vào cửa gỗ, một đôi mắt đen xì bỗng xuất hiện khiến tôi giật mình, sau đó dì Liên liền mở cửa cho chúng tôi vào.

Căn phòng này quá tối, tối đến mức ban ngày vẫn phải thấp nến, nhìn qua tấm rèm, tôi nhìn thấy bà nội đang quỳ trước tượng Phật lẩm bẩm điều gì đó.

Dì Liên vén rèm châu sang một bên, ngồi xổm xuống nói gì đó bên tai bà, rồi mới từ từ đứng dậy, vẫy tay ra hiệu cho những người phía sau tôi ra ngoài.

Tôi cũng quay người định đi, nhưng đã bị bà gọi lại, giọng bà khàn khàn khiến người nghe cảm thấy có chút khó chịu, giống như bà đang bị vỡ giọng vậy.

Phỉ Phỉ nháy mắt với tôi, thì thầm "Biểu hiện cho tốt." Nhìn thấy cô ấy như vậy, cô dường như không hề lo lắng về sự sống chết của Trương Kiến Nam.

Tôi hiểu rõ trong lòng Phỉ Phỉ đang nghĩ gì, mục đích chuyến đi này là tiền, vì vậy tôi phải tỏ thái độ ngoan ngoãn hiếu thảo.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch