Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quỷ Tân Nương Của Tôi

Chương 36: Giếng Nước Rỉ Máu (2)

Chương 36: Giếng Nước Rỉ Máu (2)








Tôi đưa tay ra định gõ cửa, nhưng cửa "két" một tiếng đã mở ra, sắc mặt dì Liên lạnh lẽo nhìn tôi như nhìn người chết, cứ như tôi đã làm sai chuyện gì đó tày đình vậy.

"Lần này không phải tôi tự ý xông vào, là bà nội gọi tôi." Tôi nói xong liền chỉ vào Huệ Bình, ý bảo rằng Huệ Bình là người đã thông báo điều đó.

Khóe miệng dì Liên lạnh nhạt cong lên, bảo tôi đi vào, nhưng Tôn Tử phải ở ngoài cửa, tôi không tranh luận được với dì ta nên cuối cùng chỉ có thể bảo Tôn Tử đứng ngoài cửa đợi.

Đi vào phòng ngủ của lão thái bà, vẫn là mùi hương thoang thoảng như cũ, ngay sau đó là gương mặt già nua nhăn nheo của bà ta, bà ta ngồi trên ghế mắt nhắm lại, tay cầm một chuỗi hạt Phật, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Tâm địa xấu xa như vậy, sao Phật tổ có thể ban phước cho bà được chứ?

"Cháu đến rồi à?" Khi tôi vẫn còn đang ngây người, lão thái bà đột nhiên mở mắt nhìn tôi.

Tôi lập tức gật đầu: "Vâng bà nội, thấy bà đang niệm kính nên cháu không dám làm phiền."

Bà ta khẽ ho một tiếng rồi chật vật đứng dậy, gương mặt đầy nếp nhăn đó càng ngày càng sát gần tôi, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Minh Dương à, đêm qua có người vào phòng của ta."

"Hả?" Phản ứng đầu tiên của tôi chính là, căn phòng của lão thái bà này đáng sợ như vậy mà vẫn có người dám lẻn vào sao, hơn nữa còn vào ban đêm, thực sự quá lớn gan rồi.

Nhìn thấy sự ngạc nhiên của tôi, đôi mắt đục ngầu đó cũng chầm chậm từ gương mặt tôi rời đi.

Chuyện gì vậy? Bà ta đặc biệt gọi tôi vào đây một mình chỉ để nói chuyện này sao, chẳng lẽ bà ta cho rằng người đột nhập vào phòng đêm qua là tôi sao?

Nhưng đêm qua tôi say đến bất tỉnh nhân sự, sao có thể đến phòng bà ta được chứ?

Lão thái bà nhìn phản ứng của tôi như muốn phỏng đoán biểu hiện ngạc nhiên của tôi có phải là giả không, sau vài giây cân nhắc bà ta mới lên tiếng.

Đôi môi nứt nẻ đó mở ra rồi khép lại, nói đêm qua có người lẻn vào phòng bà ta, hơn nữa còn trộm đi một vật rất quan trọng.

Vật rất quan trọng? Chẳng lẽ là đồ cổ sao?

Thấy tôi không lên tiếng, lão thái bà khẽ ho một tiếng, gương mặt như vỏ quýt nát đó lại tiến đến gần tôi, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi, nghiêm túc nói: "Minh Dương, những kẻ ngoài kia đều là do cháu dẫn đến, nhất định là một trong số chúng làm ra chuyện này, cháu phải giúp ta điều tra."

Lão thái bà chết tiệt, làm mất đồ lại bảo tôi đi tìm, đây không phải cố ý tìm lỗi sao? Tôi còn phải đi tìm tung tích Kiến Nam, thời gian đâu mà lãng phí với bà ta ở đây chứ?

"Bà ơi, vật quan trọng đó là gì vậy?" Hiện tại tôi đang tìm tung tích của bạn mình, không có gì quan trọng hơn mạng người nữa, phải không? Tôi nhìn lão thái bà với vẻ mặt nghiêm túc.

Lão thái bà này cũng không chịu thua kém, đặt bàn tay như gỗ mục lên vai tôi, gương mặt lộ ra vẻ mặt dữ tợn: "Minh Dương, nếu như cháu không tìm được thứ này, thì cả cháu và đám cảnh sát kia đều phải cút đi."

Ái chà, tiếng mắng người của lão thái bà này vang như chuông, chẳng có chút gì giống với bà lão tám mươi tuổi cả, nhưng bây giờ tôi không thể tranh cãi với bà ta được, nếu không làm sao tìm được Kiến Nam?

"Xin lỗi bà nội, vừa rồi là cháu không đúng, nhưng bà muốn tìm cái gì thì ít nhất cũng nên miêu tả cho cháu một chút chứ, khi nào cháu tìm được sẽ thông báo cho bà?" Tôi cười hihi nhìn lão thái bà, dáng vẻ cũng xem như là nịnh nọt rồi.

Lão thái bà khinh thường liếc nhìn tôi một cái, nói đó là một hạt châu màu đỏ, tôi hơi sững người, hạt châu màu đỏ?

"Ờm, được, cháu sẽ dành thời gian tìm kiếm, không, cháu sẽ tìm giúp bà, bà yên tâm, nhất định sẽ tìm được cho bà." Tôi trịnh trọng thề thốt với lão thái bà.

Lão thái bà nghe thấy chỉ gật nhẹ đầu rồi bảo tôi ra ngoài, bây giờ bà ta có việc cần làm, trong lòng tôi nghĩ chỉ cần biểu hiện bên ngoài cho có lệ là được rồi, bèn bước ra khỏi phòng bà ta.

Vừa bước ra khỏi cửa gỗ liền phát hiện không nhìn thấy Tôn Tử, dì Liên cũng không biết đi đâu, da đầu tôi tê dại, liền lớn tiếng gọi: "Tôn Tử? Tôn Tử?"

"Minh Dương, tôi ở đây, cậu mau qua đây xem, đây là cái gì?" Tiếng của Tôn Tử từ bên trái hậu viện truyền tới, tôi chạy đến chỗ Tôn Tử nhanh nhất có thể.

Tôn Tử chỉ vào cái giếng trước mặt chúng tôi, ra hiệu cho tôi qua đó.

Trước đây, tôi đã từng kiểm tra qua cái giếng này rồi, miệng giếng này không có gì khác thường cả, nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tôn Tử, chắc hẳn cậu ấy đã phát hiện ra gì đó, kết quả vừa cúi đầu xuống, tôi dã bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.

Bắt đầu từ khi nào cái giếng này lại có máu vậy? Quanh miệng giếng đều là màu đỏ thẫm, khiến trong lòng người nhìn thấy căng thẳng không thôi.

Tôn Tử nghiến răng, khó khăn nói ra được vài từ: "Ngay lập tức, ngay lập tức cho người đến rút cạn nước trong giếng ra, nhất định dưới đó có chuyện lớn rồi."

"Được." Tôi cũng gật đầu trầm ngâm.

Trước đây, tôi cũng từng nghe thấy tiếng động ở sân sau, nhưng hậu viện lại không có nơi nào có thể trốn được, bây giờ nghĩ lại, rất có thể vấn đề nằm ở trong cái giếng này.

Tôi và Tôn Tử ngay lập tức nói chuyện này với Kim Bằng, Kim Bằng đang ngồi trong sảnh ăn sáng, tâm trạng rất không vui, nghe chúng tôi nói giếng nước rỉ máu liền cười chế giễu, nói chúng tôi mới sáng sớm đã chọc cười anh ta.

Anh ta vừa nói vừa bưng bát cháo lên húp, kết quả tay lại run lên, bát đũa rơi xuống đất, bát sứ bị rơi vỡ tan nát, anh ta tự ấn huyệt thái dương một cái nhìn như sắp ngất tới nơi.

Tôi cảm thấy tinh khí thần của anh ta bây giờ và lúc mới đến khác biệt rõ rệt như hai người khác nhau vậy, giọng nói của Kim Bằng lúc đó vang như chuông cơ mà.

"Đội trưởng? Đội trưởng anh không sao chứ?" Lục Đông căng thẳng hỏi.

*Tinh khí thần: Ba năng lượng của y học Trung Quốc










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch