Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quỷ Tân Nương Của Tôi

Chương 39: Kim Bằng Điên Rồi (1)

Chương 39: Kim Bằng Điên Rồi (1)








Phỉ Phỉ đi rồi, trong đại sảnh chỉ còn thừa lại ba người, tôi và Tôn Tử đều trầm mặc không nói, Kim Bằng hơ tay trên lửa cho ấm một hồi liền nói buồn ngủ rồi muốn đi ngủ.

Tôi không phản ứng chỉ lặng lẽ theo dõi mọi hành động của Kim Bằng, tôi thấy anh ta đang đi về hướng cửa phòng của Phỉ Phỉ.

"Kim Bằng!" Tôi không nhịn được lớn tiếng gọi anh ta.

"Cậu gọi tôi làm gì?" Kim Bằng rõ ràng rất không hài lòng khi tôi gọi anh ta bằng tên.

Tôi nhìn anh ta, đổi giọng nói: "Đội trưởng Kim, đêm khuya rồi nên nghỉ ngơi sớm, đừng đi lung tung."

Kim Bằng hiểu ra ý tứ trong lời nói của tôi, liền nhìn tôi với ánh mắt không hài lòng: "Đã có án mạng như vậy tôi không nên đi xung quanh kiểm tra một chút sao, nếu như lại có người bị hại thì sao?"

Sau khi nói xong, Kim Bằng liền đi về phía đầu còn lại của hành lang, tôi khẽ lắc đầu, Kim Bằng này thực sự bị ma quỷ che mắt rồi.

Tôn Tử cúi đầu không nói, cũng không biết đang nghĩ gì.

"Cậu sao vậy Tôn Tử?" Tôi nhìn Tôn Tử cảm thấy có gì đó không ổn.

Tôn Tử ngẩng đầu lên, quầng thâm dưới mắt càng sâu, ánh mắt bơ phờ rũ rượi, nhìn chằm chằm chằm tôi một lúc mới mở miệng nói: "Minh Dương à, chúng ta quay về đi, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy."

Cậu ấy cũng nghĩ giống tôi, tôi cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài, chắc hẳn phải có một âm mưu to lớn nào đó ẩn giấu phía sau.

"Nếu chúng ta tiếp tục ở lại đây, rất có khả năng tất cả chúng ta đều sẽ chết." Tôn Tử nhíu chặt mày, dường như cậu ấy đã nhìn thấy điều gì đó rất khủng khiếp.

Tôi trầm mặc nhìn ánh lửa bập bùng, nói với Tôn Tử: "Tôn Tử, cậu đi trước đi, tôi phải tìm Kiến Nam, là tôi dẫn Kiến Nam đến đây, tôi không thể bỏ mặc cậu ấy được."

"Cậu cảm thấy cậu ấy còn hy vọng sống sao?" Lời nói của Tôn Tử đánh mạnh vào tim tôi.

Hi vọng ư? Hy vọng sớm đã tiêu tan khi tìm thấy cái chân của Kiến Nam rồi, nhưng nếu không nhìn thấy thi thể cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm mà, phải không?

Tôn Tử nhìn thấy gương mặt quả quyết của tôi liền thở dài một hơi: "Minh Dương à, nếu đã như vậy thì để tôi đưa Phỉ Phỉ đến nhà ga trong thôn, sau đó sẽ quay lại tìm cậu."

"Không được." Tôn Tử chưa kịp nói xong, đã bị tôi dứt khoát cắt lời.

"Tại sao? Minh Dương, trong chuyện này tôi cũng sai, cậu muốn trách thì cứ trách tôi." Tôn Tử có chút kích động, có thể thấy rằng cậu ấy rất yêu Phỉ Phỉ.

Tôi nghiến răng suy xét hồi lâu, nếu bây giờ tôi nói Phỉ Phỉ có thể đã bị quỷ nhập, tôi nghĩ chưa chắc Tôn Tử đã tin, đúng không? Cậu ấy vẫn sẽ nói rằng tại tôi hận Phỉ Phỉ, tôi đang muốn ly gián tình cảm giữa họ?

"Tóm lại không được, Tôn Tử, tôi không hy vọng cậu xảy ra chuyện gì." Tôi nắm chặt lấy cánh tay Tôn Tử, đôi lông mày đang nhíu chặt của Tôn Tử cũng từ từ giãn ra.

"Minh Dương, so với tôi cậu càng giống đàn ông hơn nhiều, tôi cướp đi người phụ nữ của cậu, nhưng cậu lại?" Tôn Tử do dự nói.

"Không phải trước đây cậu cũng đã tha thứ cho Kiến Nam sao?" Ngoài thở dài tôi còn có thể nói gì đây?

Tôn Tử có phần hổ thẹn nhìn tôi: "Minh Dương, cậu có biết từ khi nào tôi tha thứ cho Kiến Nam không? Là từ lúc tôi nhận ra mình đã yêu Phỉ Phỉ, lúc đó tôi mới biết tôi không thể khống chế được cảm xúc của mình."

Nói xong, Tôn Tử liền cúi đầu, cậu ấy tự lẩm bẩm kể chi tiết lại việc cậu ấy và Phỉ Phỉ đã ở bên nhau như thế nào, mặc dù tôi đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Phỉ Phỉ, nhưng dù sao cô ấy cũng là bạn gái cũ của tôi, bây giờ lại nghe anh em tốt của mình nói những lời này trong lòng tôi như bị cắt từng nhát dao.

"Đừng nói nữa!" Tôi đứng phắt dậy đi nhanh về phía hành lang.

"Minh Dương, xin lỗi." Giọng nói áy náy của Tôn Tử vang lên phía sau lưng tôi, đây là câu cậu ấy thường nói với tôi nhất gần đây.

Nhưng xin lỗi thật sự có tác dụng sao? Ngay cả khi nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, thì những tổn thương trước đây vẫn còn, không thể xóa bỏ được.

Tôi quay về phòng, gió vù vù thổi vào trong khiến cửa lớn và cửa sổ đều bị mở ra, lông tơ trên người tôi dựng hết cả lên, tôi thay đồ xong liền dứt khoát trèo lên giường trốn, cả người co rúm lại, bỗng nhiên tôi cảm thấy phía sau như có một bàn tay đặt lên vai mình.

Tôi lạnh cả sống lưng, trong lòng không ngừng tự nhủ, ảo giác, nhất định là ảo giác, nhắm mắt lại ngủ, ngủ một giấc dậy mọi thứ sẽ tốt hơn thôi.

Tôi ép bản thân nhắm chặt mắt lại, trong lòng thầm niệm A Di Đà Phật, ép bản thân phải ngủ, sau đó sẽ không có chuyện gì khiến tôi dựng tóc gáy được nữa.

Bỗng chiếc máy hát cổ trong phòng tôi đột nhiên vang lên, truyền đến tai tôi giai điệu lạ lẫm, nhưng cũng giúp tôi chìm được vào giấc ngủ.

Năm giờ sáng, bầu trời hừng đông hơi ửng sáng, buổi sáng trong núi luôn đến sớm hơn bên ngoài nhiều, trên trán tôi đã đổ đầy mồ hôi.

Có thể chống đỡ được qua đêm kinh hoàng này đến giờ cũng không dễ dàng gì, tôi nheo mắt nhìn xung quanh, một mảng yên tĩnh, yên tĩnh như chết vậy.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch