Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 17: Cáo biệt lên Kinh thành. (1)

Chương 17: Cáo biệt lên Kinh thành. (1)






Sau khi nhận thánh chỉ được về nước, Tần Lôi theo lễ nghi tiến cung bái tạ Thái hậu, Hoàng đế nước Tề rồi chờ ba ngày sau, tới ngày Hoàng đạo mới xuất phát.

Trầm Lạc dùng mấy trăm vạn lượng bạc chi phí từ trên xuống dưới, cuối cùng Nước Tề cũng đồng ý để Thiết gia xuất một nửa lực lượng bảo vệ. Nếu Thượng Quan Thừa tướng biết Trương Gián Chi đã rời phủ Thái tử rangoài thành hội hợp với Tần Lôi, thì sẽ không bị mười tám ca cơ Giang Nam làm mê mắt.

Nhiều ngày trước có tin cháu trai Quốc sư mất tích, nhưng tên tiểu tử này thường xuyên biến mất vì vậy mà cũng không có mấy người chú ý.

Sáng sớm ba ngày sau, sương mù vừa tan, năm chiếc xe ngựa rời khỏi phủ Thái tử, tiến theo đường lớn Chu Tước, sau nửa canh giờ mới đi tới cửa đông Kinh thành. Tới đó đoàn xe hội hợp với hai nhánh hộ vệ, cùng đi trên quan đạo.

Đội quân của Trầm Lạc có khoảng ba trăm người, ngoại trừ người được phái đi thực hiện nhiệm vụ, toàn bộ đều tập trung bên cạnh Tần Lôi. Đối với sự quan tâm yêu thương bình dị này, Tần Lôi rất cảm kích. Nếu không nhờ có Trầm Lạc dốc hết sức, hắn chỉ còn nước bỏ mạng. So với sự thờ ơ vô tâm của thân sinh phụ thân của hắn –Hoàng đế nước Tần, thậm chí còn là lợi dụng thì lại càng khác.

Xuất phát đưuocj một lúc, Tần Lôi thò đầu ra khỏi xe, hỏi Thiết Ưng đang đánh xe:

- Cái rương đó đã đưa tới chỗ Chí Thiện chưa?

Thiết Ưng cười đáp:

- Đưa rồi. Hòa thượng này vẫn còn khen cái rương của chúng ta thiết kế thật sự tinh xảo.

Nói xong gã ôm bụng cười ha hả.

Tần Lôi cũng buồn cười, nói:

- Không chừng đến bây giờ vẫn chưa mở được đâu.

Thiết Ưng nhịn cười, vất vả nói:

- Hơn mười cái chìa khóa, lại không có bản vẽ,muốn mở được thì phải mất thời gian. Không biết mở ra rồi thái độ của y sẽ như thế nào?

Tần Lôi nghiêm chỉnh nói:

- Chúng ta phúc hậu, bảo cho y cái gì sẽ cho cái đó, tuyệt không cò kè mặc cả.

Thiết Ưng lại nghĩ tới hai lượng bạc mua “Bách gia tính” “Thiên tự văn” ở Mông học quán, đúng là chẳng tới mức tranh chữ. Chỉ không biết Đại hòa thượng có thất vọng không.

Tần Lôi cười nói:

- Đại hòa thượng sẽ không thất vọng đâu. Tiểu tử kia cũng không có ở trong rương mà. Chúng ta thực sự quá lương thiện. Như vậy cũng không tốt, lần sau phải sửa.

Thiết Ưng làm bộ nghiêm túc nói:

- Tuân Mệnh.

Sau khi cho cháu trai Quốc sư ăn no đòn, họ buộc y viết thư nhận tội, thư quy phục, biên lai mượn đồ, khế ước bán mình, sau đó hạ mê dược rồi ném lại vào cái rương.

Sắc mặt Tần Lôi đột nhiên nghiêm lại, nói với Thiết Ưng:

- Thiết đại ca, ngươi có phát hiện ra một chuyện không?

Thiết Ưng cũng hồi hộp, ngưng thần yên lặng lắng nghe.

- Bây giờ ngươi đã rộng rãi hơn rất nhiều rồi.

Tần Lôi thần bí hề hề nói.

Thiết Ưng hơi giật mình rồi vung roi quất lên lưng ngựa. con ngựa bị đau liền tung vó.

Đoàn xe đi được non nửa canh giờ, Thiết Ưng khẽ gõ cửa xe, nói với Tần Lôi:

- Điện hạ, tới rồi.

Tần Lôi gật đầu, cẩn thận sửa lại trang phục, mở cửa xuống xe. Lúc này, Thiết Ưng đã ra lệnh dừng đội ngũ.

Chủ tớ hai người xuống đường rồi men theo con đường nhỏ đầy cỏ hoang chạy về Kinh thành, tới trước một ngôi mộ đầy cỏ dại um tùm.

Bia mộ đá trắng quay mặt về phía Tây, trên có khắc tám chữ “Đại Tề Hiếu Ý Quý Phi chi mộ” ! Thì ra đây chính là nơi an nghỉ của Trưởng Công chúa Đại Tần, Hoàng phi Nước Tề, cô cô Tần Lôi.

Tần Lôi không biết rõ lắm về vị cô cô mệnh khổ này. Những gì hắn biết cũng chỉ được nghe qua Thiết Ưng thuật lại. Tuy nhiên hắn biết rõ vị mình không bị chết non dọc đường mà có thể lớn lên được tới bằng này đều là nhờ Trưởng Công chúa dốc lòng che chở. Nếu như nàng còn sống, cuộc sống của hắn chắc là khá hơn.

Cấn phải đến thăm nàng.

Cỏ cao rậm rạp bao phủ cả mộ phần, cảnh tượng hoang vắng tĩnh lặng như muốn nói hết sự tuyệt vọng và uất ức trong lòng Công chúa, cũng khiến cho người bái tế càng thêm nặng nề.

Tần Lôi bày tế phẩm, thành tâm thành ý thay tiểu Thái tử thật sự dập đầu lạy ba cái, thì thầm:

- Mặc dù chưa thấy mặt, ta cũng chỉ biết trong lòng cô cô rất khổ. Chúng ta về nhà thôi.

Nói xong, hắn bốc một nắm đất bỏ vào cái bình sứ trong tayThiết Ưng.

Làm xong, Tần Lôi đứng dậy, nhìn lại mộ phần Công chúa một lần như muốn khắc ghi nó sâu trong đầu rồi xoay người nhanh chóng rời đi.

Một phần mộ cô đơn nằm đó quay hướng về phương tây.

Đội ngũ hộ tống Thái tử về nước rời Kinh, ven theo bờ sông Hoàng Hà đi thẳng về hướng Tây, đi qua hai mươi hai châu Đông Kinh, sau cùng qua cửa sông Hoàng Ni, đi thêm tám trăm dặm, đã tới tiền tuyến giằng co giữa Tần – Tề.

Tần Lôi biết so với thế giới kia của mình, cái thế giới này lớn hơn rất nhiều, cũng có rất nhiều sự khác biệt. Lúc này hắn đang ở trong xe nghiên cứu địa đồ Nước Tề mà Trầm Lạc đã bỏ một số tiền lớn để mua. Đường sá không tốt, xe ngựa xóc nảy khiến cho Trầm Lạc ngồi cùng xe mà sắc mặt tái nhợt. Tần Lôi cũng không lo lão nôn, vì lão đã nôn đến mức không thể nôn nữa.

Trong xe còn có một người, Quán Đào tiên sinh Trương Gián Chi hóa trang làm sư gia của Trầm Lạc, hội hợp với đội vệ sĩ của Trầm gia. hai ngày cưỡi ngựa liên tục, cuối cùng không chịu nổi nữa nên y cũng chui vào xe ngựa.

Tần Lôi rời ánh mắt khỏi tấm bản đồ, nhìn Quán Đào giang thẳng hai chân nằm, cười nói:

- Qua Duẫn Châu sẽ đến vùng ngoại ô Kinh đô, lúc nào hảo bằng hữu của chúng ta cũng có thể tìm đến cửa.

Trương Gián Chi cười thảm nói:

- Dù sao học sinh cũng chỉ là kẻ trói gà không chặt, tất cả xin nhờ vào Điện hạ rồi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch