Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 30: Cuối cùng vẫn là một trậntử chiến (2)

Chương 30: Cuối cùng vẫn là một trậntử chiến (2)
Tần Lôi lại lôi một sợi dây thừng, buộc vào vòng sắt, sau đó, lắp tên lại vào nỏ, tập trung nhắm mục tiêu bên kia bờ sông.

Những người bên cạnh nín thở, sợ sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của hắn.

Tần Lôi vững vàng ấn nỏ, mũi tên mang theo dây thừng trong chớp mắt ghim vào phần phía trước của sợi dây thừng đang dập dềnh trong dòng nước.

Lỗ Khảm nhanh chóng đón sợi dây, kéo dây thừng lại dưới sự trợ giúp của mấy tên hộ vệ, sau đó rút công cụ ở lưng ra, bắt đầu sửa chữa.

Tần Lôi tranh thủ lúc này lệnh choTrầm Thanh và Thạch Uy:

- Chỉnh đốn lại đội quân, xếp thành trận hình thoi ở bên bờ sông. Trầm Thanh! Bỏ hết đồ ra đi.

Nói xong, hắn nhận chiếc nỏ đã càisẵn tên từ tay thị vệ, ngắm chính xác đến sợi dây thừng thứ hai.

Triệu Cang, Triệu Kháng cảm thấy vận số của mình vẫn chưa đến cực hạn. Sau khi bọn họ chặn giết một đội quân không phát hiện Tần Lôi, kẻ thần bí tốt bụng kia lại cung cấp cho một tin tốt, giúp bọn chúng xác định được vị trí của hắn.

Thời tiết không có ảnh hưởng lớn đối với kỵ binh, đoàn quân Bách Thắng phi nhanh trong hai ngày đêm rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng nước chảy ầm ầm vọng đến. Mà theo chỉ dẫn thì xuôi xuống hạ lưu năm dặm là có thể phát hiện ra con mồi.

Lúc này, ba ngàn binh mã mượn của Tiết tướng quân đã bị tụt lại phía sau, mất đi sự liên hệ.

Triệu Cang, Triệu Kháng điều chỉnh lạnh đội hình, lệnh chuyển thành đội hình xung phong, rồi lao xuống hạ lưu.

Nhiều ruộng hoa màu bị dẫm qua tan nát, trong đó có cả ruộng của lão nông khoác áo mưa. Lão khóc không ra nước mắt, ngây người nhìn đoàn kỵ binh phi qua cho đến khi bị húc ngã tại bờ ruộng và người bị nghiền nát.

Không ai quan tâm đến sự sống chết của một lão nông. Từ xa Triệu Cang, Triệu Kháng nhìn thấy mấy ngàn quân ở hạ du đang bố trận. Mấy ngày đêm ròng rã cuối cùng cũng tìm được. Mệt mỏi và sốt ruột bị xóa đi trong nháy mắt. Đoàn quân dự bị của Bách Thắng quân đỏ mắt,gầm lên, liều mạng vung roi quất ngựa lao đến,

Lực chấn động của gần hai ngàn kị binh cùng xông lên một lúc vô cùng lớnđủ để cho người thường hồn xiêu phách lạc, xụi lơ trên mặt đất

Binh pháp nói: cùng khấu vật bách, quy sư vật át ( giặc cùng đường chớ bức, người quy sư chớ cản)

Tại biên giới Lộc Nguyên, một đám giặc cỏ cùng đường và một đội quân khát khao trở về bị chặn tại bên sông Hoàng Hà.

Qua sông, lại đi tiếp tám mươi dặm sẽ đến núi. Theo lời Điện hạ nói, chỉ cần vào núi rồi, thì không còn sợ quan quân bao vây. Nói không chừng còn có thể làm vua trên núi.

Qua sông lại đi tiếp sáu mươi dặm là địa điểm mà Điện hạ và Thiết Ưng đã hẹn trước, đến được đó sẽ có hi vọng sống sót, có thể trở về đoàn tụ với gia đình.

Muốn thực hiện được những điều đó thì trước hết phải qua được sông, mà muốn qua sông thì phải sửa được cầu.

Quyết tâm tử chiến thiêu đốt đôi mắt của đám giặc cùng đường và những người quy sư. Tất cả siết chặt vũ khí trong tay như muốn ăn tươi nuốt sống những kẻ ngăn trở bọn họ qua sông.

Nháy mắt, quân Bách Thắng đã xông đến chỉ còn cách hai trăm bước, hai bên đã nhìn thấy sự hung dữ trên mặt đối phương.

Đột nhiên, mấy con tuấn mã phía trước phát ra tiến hí dài thê lương, nhanh chóng cảm thấy đau quặn dưới bụng, rồi lảo đảo gục xuống, tên lính cưỡi trên lưng ngựa lập tức bị hất ngã..

Trong bụi cỏ, mấy cái dây thừng cản ngựa được cố định chắc chắn, vẫn đang rung lên bần bật.

Binh lính phía sau hơi giật mình nhưng không hoảng loạn, nhanh chóng kéo bờm ngựa khiến cho chiến mã nhất tề bay vọt qua chướng ngại trên mặt đất. Tất cả với họ chỉ là một bản nhạc đệm. Triệu Cang, Triệu Kháng ở phía sau quan sát trận chiến đồng thời nói chuyện với nhau một cách thoải mái.

Nhưng không ngờ chiến mã vừa đáp chân xuống đất, dưới chânliền thành khoảng không, binh lính chưa kịp phản ứng đã bị ngựa đè chết.

Phía sau dây chắn ngựa còn có hầm. Thấy vậy Triệu Cang, Triệu Kháng nhất tề chửi thề địch thủ.

Tổn hại mất hơn mười kỵ binh, quân Bách Thắng phải dừng lại khiến cho thanh thế bị giảm đi một chút.

Liên quân phía trước vang lên tiếng tung hô, cảm giác áp đảo mà ngàn quân mang đến đã biến mất.

Triệu Cang thấy thanh thế đoàn quân bị áp đảo, nổi trận nôi đình, rút cây thương bạo vũ lê hoa từ yên ngựa ra, xông về phía trước, hét lớn:

- Bách thắng bách thắng!

Quân Tề phản xạ có điều kiện cùng kêu lên hô:

- Bách chiến bách thắng!

Bỗng nhiên nhớ đến thân phận của mình, ai nấy đều xấu hổ muốn chết, cắn răng giơ vũ khí xông lên cùng hiệu úy đại nhân.

Lúc này, Tần Lôi vừa dùng cung nỏ nối tất cả dây thừng lại với nhau.Cầm nỏ đi vào trong trận, hắn liền nhìn thấy một vị tướng Tề tay nắm trường thương dẫn đầu đoàn quân xông tới cách không đến một trăm bước.

Hắn theo thói quen, giơ nỏ lên, nghiêng đầu dựa vào nỏ, tập trung nhắm vào vị tướng đang xông đến

- Chín mươi, tám mươi lăm, tám mươi, bảy mươi năm..

Tần Lôi thầm đếm, đợi đến bảy mươi thì ấn nỏ, mũi tên đặc chế với cái đuôi dài phóng về phía tên tướng quân cầm cây thương bạc kia.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch