Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 36: Cấp cứu và thư

Chương 36: Cấp cứu và thư






Tiếng đập cửa của Trầm Thanh vừa lúc cắt đứt suy nghĩ dòng suy nghĩ của Tần Lôi. Gã tới thay thuốc cho hắn.

Trầm Thanh để khay lên bàn, cởi bỏ áo cho Tần Lôi. Bây giờ thân thể của Tần Lôi so với trước kia thì khỏe hơn nhiều, chỉ là quanh ngực quấn kín băng gạc nên nhìn hơi thê thảm.

Tần Lôi nghiêng người ghé vào chỗ ngồi. Trầm Thanh cầm kéo trong tay, cẩn thận cắt từng miếng băng gạc trên lưng Tần Lôi. Một lát sau, một miệng vết thương to bằng cái bát lọt vào mắt gã.

Mỗi lần nhìn thấy vết thương của điện hạ, Trầm Thanh lại nhớ tới một cảnh đáng sợ.

Lúc đó mọi người đều nghĩ đã thoát hiểm, ngay cả Trầm Thanh cũng vậy. Cho nên khi điện hạ đứng nhìn sang bờ bên kia, đám vệ sĩ chỉ đứng nhìn từ xa, không có giữ quy tắc bảo vệ trên chiến trường.

Đúng lúc đó một tên không có một tiếng gió bay tới khiến chođiện hạ đang kinh ngạc liền bị bắn ngã. Đám vệ sĩ chỉ kịp nhìn thấy mũi tên cắm vào ngực điện hạ vẫn đang rung nhẹ.

Trướckhi hôn mê Tần Lôi chỉ kịp nói hai chữ: “Đi mau…”

Đám vệ sĩ đang điên cuồng tìm kẻ đầu sỏ mới nhớ đến điều lệ thứ nhất: Bất luận xảy ra chuyện gì, thì phải chú ý tới sinh mạng người mình bảo vệ đầu tiên. Sau khi cầm máu cho hắn, đám vệ sĩ đặt Tần Lôi lên cáng chạy đến nơi hội hợp.

Trầm Thanh vĩnh viễn không thể quên, máu của Tần Lôi rơi xuống cáng gỗ nhỏ xuống cỏ nhìn như một đóa sen hồng.

Hắn càng không quên khi Tần Lôi tỉnh dậy trong hôn mê, chỉ huy hắn cùng Thạch Uy làm cái việc giải phẫu kinh tâm động phách kia.

Cõ lẽ chạy được chừng bảy, tám dặm, đám vệ sĩ đang khiêng cáng nghe tiếng gọi khẽ của điện hạ, vội vã dừng lại. Trầm Thanh cùng Thạch Uy vội vàng tới bên, chỉ thấy sắc mặt Tần Lôi trắng như tờ giấy, toàn thân mồ hôi nhễ nhại. Trầm Thanh nhìn điện hạ bình thường tràn ngập sức sống bây giờ trở nên thế này, đôi mắt không khỏi đỏ lên.

Tần Lôi nhắm mắt. Lúc này âm thanh của hắn nhưtừ phía chân trời truyền đến nghe hết sức gián đoạn, phều phào: “Nghe, nghe ta nói…”

Hai người vội vàng gật đầu. Tần Lôi chỉ nói mấy từ đó mà như mất toàn bộ sức lực. Một lúc lâu sau hắn mới nói tiếp: “Giải…”

Trầm Thanh cùng Thạch uy nhìn nhau, Thạch Uy cắn răng, rút chủythủ rạch cáiáo khoác đã bị máu nhuộm thành màu đen để lộ nội giáp

Mũi tên có hình dáng cổ quái xuyên qua bảo giáp. Cái bảo giáp Tần Lôi mặc có thể đỡ đao kiếm, nhưng mũi tên này được làm từ ô kim, phái trước nhỏ hẹp.

Ô kim tiễn còn có tên phá giáp tiễn xuyên qua được khôi giáp. Nó chính là thần binh ám sát số một trong thiên hạ. Hơn nữa người bắn tên có nội lực rất mạnh, phát huy đặc tính của ô kim tiễn đến mức cao nhất.

Nếu không nhờ cái nội giáp của Tần Lôi rất tốt, thì mũi tên đã xuyên qua người, làm gì có thể tình lại mà còn nghĩ cách cứu mình.

Thạch Uy cẩn thận nói: “Điện hạ thật may mắn. Mũi tên không sâu, nên rút ra không có vấn đề.

Tần Lôi nhẹ nhàng gật đầu, ói: “Nhổ…”

Thạch Uy nắm lấy mũi tên mà hơi run. Vết thương hơiđộng khiến cho Tần Lôi lại bị đau nhức suýt nữa thì hôn mê, làm Trầm Thanh đang trừng mắt nhìn suýt chút nữa thì rút nỏ bắn chết Thạch Uy.

Tần Lôikhông biết lấy đâu ra sức, cố gắng nói: “Rút! Sau khi rút thì đè lên xương quai xanh cùng xương sườn số ba… Sau đỏ đổ rượu… Dùng loại mạnh nhất… Rửa nhiều lần… sau đó…”

Thạch Uy thầm nhủ:” Điện hạ bảo rút thì rút thôi, cùng lắm thì điện hạ thở dốc một chút chứ không sao cả”.

Hắn chờ lúc Tần Lôi không nói nữa lại hỏi: “Điện hạ có căn dặn gì nữa không?”

Tần Lôi không nhận ra, chỉ lắc đầu. Thạch Uy cắn răng một cái, lớn tiếng nói: “Đắc tội rồi!” Hai tay nắm lấy mũi tên nhổ ra làm cho máu tuôn như suối.

Đồng thời, Trầm Thanh lấy một băng bải sạch bịtvết thương đang phun máu. Thạch Uy quẳng mũi tên xuống đất, dùng sức đè xương quai xanh cùng xương sườn thứ ba. Hai người nhìn nhau thấy máu tươi bắn khắp người đối phương thì khẩn cầu trời cao phù hộ cho chủ nhân.

Thời gian một chén tra qua đi, Trầm Thanh thử buông tay, cảm thấy máu của Tần Lôi đã ngừng chảy. Gã vui mừng vội vàng lôi trong ngực ra một cái bình được gã gọi là tuyệt thế trân bảo “liệt tửu” rồi đổ lên lưng Tần Lôi. Nếu Tần Lôi tỉnh dậy, nhìn thấy tên tiểu tử này vung vãi như vậy chắc sẽ ngất tiếp lần nữa.

Cũng may, trong chớp mắt khi rút tên, Tần Lôi đã hôn mê bất tỉnh.

Tiếp đóTrầm Thanh dùng phương pháp Tần Lôi dạy, dùng chỉ ruột dê tỉ mỉ khâu lại vết thương. Tần Lôingất đi cũng tốt, chí ít không phải lo hắn đau quá mà giẫy dụa. Động tác của gã mau chóng liền mạch, trong chốc lát đã làm xong.

….

“Ai u…” Một kêu vang lên kéo Trầm Thanh từ trong ký ức kéo về hiện thực. Gã cười cười xin lỗi Tần Lôi mà chẳng quan tâm hắn có thấy hay không.

Từ lúc trúng thương đến giờ đã một tháng rồi, mỗi ngày Trầm Thanh đêu phải đắp thuốc thay băngvì vậy mà bây giờ gã làm chuyện này hết sức thành thục. Hắn tập trung tinh thần đổi thuốc cho Tần Lôi, vừa cẩn thận buộc lại băng gạc,lại nói:

- Thân thể điện hạ thật tốt, đã bắt đầu đóng vảy. Thuộc hạ thấy có lẽ cắt chỉ chắc là không sao.

Tần Lôi thả lỏng thân thể, cười nói:

- Vậy, ngươi là bảo ta là cục phân đánh không chết?

Trầm Thanh không rõ cục phâncó liên quan gì tới chuyện đánh không chết. Nhưng nghe điện hạ thường xuyên nói một cách khó hiểu, hắn cũng đã quen rồi.

Trong nhất thời thùng xe trở nên yên tĩnh, có thể nghe rõ trục xe, bánh xe và mặt đất ma sát với nhau.

Một lúc sau hắn yếu ớt hỏi:

- Không biết bọn họ thế nào rồi?

Trầm Thanh vỗ ót cười, nói:

- Điện hạ thứ tội, ty chức nhận được bồ câu đưa tin từ tiền tuyến, nhưng vì thay thuốc cho điện hạ nên chút nữa ty chức quên mất.”

Tần Lôi vội vàng ngồi dậy la lên:

- Mau, đọc nhanh, mau… ai u..

Nói còn chưa xong, vẻ mặt của hắn lại nhăn nhó. Mới vừa rồi kích động, hắn cử động quá mạnh, ảnh hưởng đến vết thương.

Trầm Thanh cảm thấy buồn cười nhìn Tần Lôi, vị điện hạ này lúc chữa thương thì cứng cỏi, giống Quan Vân Trường vậy. Nhưng hiện tại, rõ ràng là che dấu sự mất bình tĩnh của mình.

Trầm Thanh biết, sau khi có quyết định chia binh năm đường, áp lực tâm lý của Tần Lôi vẫn rất lớn. Cho dù là đang dưỡng thương, hắn vẫn lo cho sự an nguy của mấy đội kia.

Nếu đã bị tập kích, thời gian lại trùng hợp như vậy, nhất định có mộtđội cũng gặp phải cảnh nguy hiểm. Vốn Tần Lôi cũng chẳng quan tâm tới cái này, nhưng sau cảnh tượng ở bờ sông kia, hắn không thờ ơ được nữa.

Trầm Thanh mở thư ngay trước mặt Tần Lôi, trong thư chi chít chữ nhỏ li ti. Tần Lôi nhìn mà mặt dài ra, rồi hừ một tiếng:

- Đọc…








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch