Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 40: Uống rượu

Chương 40: Uống rượu






Cung nữ áo lục bên trái bê tới một cái đôn thêu, mời Tần Lôi ngồi xuống, người bên phải nâng một khay gấm, bên trên đặt một đôi giày Tiêu Dao màu vàng mới tinh.

Hai cung nữ quỳ gối trước mặt Tần Lôi, thay hắn tháo giày ủng. Sau đó hai bàn tay nhỏ bé đỡ mặt hài, tay kia nhẹ nhàng đỡ lấy bàn chân của Tần Lôi, đi giày Tiêu Dao vào chân hắn.

Bốn bàn tay mềm mại nhỏ bé như không có xương di chuyển trên chân Tần Lôi. Một cái cảm giác ấm áp từ gan bàn chân xông lên tim, làm trái tim của xử nam hai thời đại bắt đầu không kiềm chế được mà đập "thình thịch". Tần Lôi thầm mắng bản thân, cố gắng kìm nén những rối loạn trong lòng, không muốn mất mặt trước mặt mấy vạn người.

Cuối cùng đã đi giày xong, cảm giác mềm mượt cũng theo đó mà mất đi, Tần Lôi với tâm trạng phức tạp nhìn hai cung nữ xinh đẹp,nở nụ cười phóng khoáng. Hai cung nữ lập tức đỏ bừng mặt, dịu dàng nói:

- Chúc mừng điện hạ khổ cận cam lai. Mời theo nô tỳ đến bàn kế tiếp.

Bốn vị cung nữ hai áo vàng, hai áo lục đi trước dẫn đường. Mới vừa rồi Tần Lôi bị hai cô gái áo lục chạm vào chân rốt cuộc đã làm sắc tâm của hắn mở ra. Lúc này nét mặt hắn vẫn như thường, nhưng đôi mắt lại chăm chú nhìn dáng người thướt tha như điệu nghê thường trước mặt, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.

Kế tiếp là sáu trình tự xông hương, búi tóc, toàn châu, rửa tay, thấm mặt, ăn trứng. Cũng may chỉ là làm theo lệ với ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa thực tế, nên cũng chỉ mất chưa tới nửa canh giờ. Mà đám quan viên quyền quý đứng hai bên cũng rất tán thành đối với điều này.

Dưới sự chỉ dẫn của mười sáu cung nữ mỹ lệ quyến rũ, cuối cùng Tần Lôi tới chiếc bàn dài cuối cùng. Chiếc bàn thứ chín này đặc biệt lớn hơn chút so với những cái trước, trải dạ đỏ và có chín cung nữ áo đỏ đứng ở trước bàn. Trên bàn đặt chín chén rượu, người Tần thích uống rượu nên chén cũng lớn gấp ba lần so với người Tề.

Thái tử vẫn luôn làm bạn bên cạnh hắn, lúc này cười nói với hắn:

- Một ải này cũng chẳng dễ chịu gì đâu. Ngũ đệ, đệ phải uống hết lần lượt chín chung rượu này, hơn nữa không được để thừa lại một giọt.

Lão Tam đằng sau cũng liếc mắt nói:

- Ngũ đệ, tại nước Tần chúng ta không uống được rượu là sẽ bị coi thường đấy.

Lão Tứ cũng nói nhỏ theo:

- Chúng ta biết Ngũ đệ còn phải tiến cung bái kiến Cẩn nương nương, cho nên đã dặn bọn họ không được dùng rượu nóng mạnh rồi. Ngũ đệ cứ yên tâm uống đi.

Vẻ mặt của gã thể hiện một sự vô cùng quan tâm.

Tần Lôi nhìn cốc rượu lớn như nắm tay, cười khổ nói:

- Tiểu đệ uống rượu không giỏi, nhưng sẽ cố gắng hết mức.

Thái tử an ủi hắn:

- Tứ đệ nói đúng, trong cốc là rượu gạo thôi, Ngũ đệ cứ yên tâm.

Lúc này, cung nữ áo đỏ thứ nhất bưng chén rượu đầu tiên cung kính đưa tới trước mặt Tần Lôi. Tần Lôi mỉm cười với nàng, nhận lấy chén rượu, xoay người giơ cao quá đầu, khuôn mặt trang nghiêm, lớn tiếng:

- Chung thứ nhất, kính trời!

Hắn nâng cốc đến bên miệng, khẽ cau mày, một vẻ kinh ngạc mờ nhạt xẹt qua khóe mắt nhưng đã bị tay áo che đi, không ai nhìn thấy. Tần Lôi hơi đắn đo rồi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, sắc mặt không thay đổi.

Mấy vạn người giữa sân thấy Tần Lôi sảng khoái, sắc mặt không chút nào biến đổi như vậy, cùng đồng thời hô lên:

- Giỏi!

Tiếng hô của họ khiến cho Tần Lôi giật mình suýt chút nữa thì làm rơi cốc rượutrong tay xuống.

Lòng hắn còn sợ hãi cầm cốc rượu trả lại cho cung nữ kia.

Cung nữ thứ hai bưng lên cốc rượu thứ hai, Tần Lôi tiếp nhận, giơ cao, lớn tiếng nói:

- Chung thứ hai, kính đất!

Cũng uống một hơi cạn sạch, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.

- Giỏi! Giỏi!

Tiếng hô của mấy vạn người cùng vang lên, thanh âm chấn động, nhưng Tần Lôi đã chuẩn bị trước, chỉ cười rất phóng khoáng.

Cốc thứ ba, Tần Lôi nhận lấy, hai tay nâng cao quá đầu, cao giọng:

- Chung thứ ba, kính bệ hạ.

Hắn ngửa đầu uống cạn, một chút ửng hồng lặng lẽ xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của hắn.

- Giỏi! Giỏi! Giỏi!

Tiếng khen ngợi vẫn chấn động màng tai như trước.

Khóe miệng Tần Lôi nhếch lên một nụ cười thần bí. Hắn đưa cốc rượu cho cung nữ kia, trong khoảnh khắc tay hai người chạm vào nhau, ngón út của Tần Lôi lướt nhẹ qua lòng bàn tay cung nữ này. Người cung nữ xuân tươi xinh đẹp này run lên, như con nai nhỏ hoảng sợ cụp đầu xuống, nhận cốc rượu trong tay hắn mà hoảng loạn lui ra.

Động tác này của hắn tuy các vị đại thần cách xa không nhìn thấy, nhưng mấy huynh đệ đứng bên cạnh lại có không ít người nhìn thấy.

Khóe mắt Tần Lôi nhanh chóng đảo qua mấy huynh đệ thì thấy bọn họ đều đang cười,vẻ tươi cười rất khác nhau. Thái tử thì cười sủng nịnh, Lão tam lão tứ thì trong nụ cười rạng rỡ có gì đó như châm biếm.

Tần Lôi không để tâm, tiếp nhận cốc rượu thứ tư, giơ cao quá đầu, hơi trầm ngâm, nói rõ ràng:

- Chung thứ tư, kính đại Tần ta.

Hắn lại uống tiếp một hơi cạn sạch, khẽ thở hắt ra một hơi, mùi rượu nồng nặc phả ra quanh người.

Ba lần đều là khen ngợi, lần thứ tư thì Tần Lôi cho rằng mơ hồ đã nghe tiếng thất vọng.

Thái tử đứng bên cạnhcánh mũi hơi hấp háy, sau đó vẻ tươi cười vẫn không thay đổi nhưng ánh mắt đã lạnh hơn.

Đợi đến cốc rượu thứ 5, Tần Lôi hít một hơi dài, nâng cốc rượu lên ngang trước mặt mình, hắng giọng, cao giọng nói:

- Tiểu tử từ nhỏ xa xứ, ngày đêm nhớ cố quốc. Bách chuyển thiên hồi, trăm nghìn cay đắng, cuối cùng đã được như nguyện vọng quay về quê hương. Chung rượu này, là kính các huynh đệ đã hy sinh vì ta, cả đời Tần Lôi ta sẽ không quên.

Hắn lại nâng cốc rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Đây mới là những người mà hắn thật lòng muốn kính.

Quân sĩ bên sân tựa hồ bị hắn ảnh hưởng, đồng loạt hô lên:

- Hay!

- Hay!

- Hay!

Thanh âm lớn gấp đôi, làm cho quan viên quyền quý giữa sân đều thấy đầu ong ong.

Tần Lôi tiếp nhận cốc rượu thứ sáu. Tay hắn không run rẩy chút nào, chỉ có động tác chậm hơn một chút.

Bụng rỗng uống rượu, là điều tối kỵ. Tần Lôi cười khổ trong lòng.

Lúc này đã đâm lao phải theo lao, hắn cũng đành phải kiên trì uống tiếp một cốc rượu nữa. Hắn cầm chung rượu, bước đi thong thả,ánh mắt mấy vạn người nhìn Tần Lôi chăm chú, muốn xem vị Ngũ điện hạ càng ngày càng hào phóng còn có bản lĩnh gì mới.

Tần Lôi dừng bước, nhìn mọi người xung quanh. Mọi người lập tức nín thở tập trung, đợi hắn lên tiếng. Tần Lôi cúi sâu thi lễ với mọi người. Sắc mặt của hắn đột nhiên đỏ lên. Vừa cúi đầu xuống, mùi rượu xộc lên vô cùng khó chịu, hắn cố gắng ngăn chặn cái cảm giác đang trào lên trong lồng ngực, một lần nữa đứng thẳng dậy. Tuy nhiên trong mắt người khác cái khom người hành lễ này của Ngũ điện hạ vô cùng thành tâm.

Gương mặt Tần Lôi đỏ rực thở hắt ra một ngụm khí đục, lớn tiếng:

- Từ nhỏ ta đã nghĩ một ngày nào đó khi ta quay về cố hương thì sẽ được hoan nghênh như nào. Ta tin rằng người cố hương sẽ rất nhiệt tình đối với ta. Nhưng ta thật không ngờ các vị lại đối xử trọng hậu với tiểu tử như vậy. Tiểu tử có đức có tài gì? Làm sao để báo đáp lại đây? tiểu tử chỉ có thể dùng chung rượu đầy này để tỏ lòng và tạ ơn các vị.

Lần thứ sáu uống một hơi cạn sạch.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch