Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 54: Ta là người của Tứ điện hạ

Chương 54: Ta là người của Tứ điện hạ






Tần Lôi mỉm cười nhìn cung nữ nằm trên mặt đất. Nàng ta vừa mở miệng thì Tần Lôi đá ngay một cước vào giữa mặt. Cung nữ kia ngửa ra ngã xuống đất im bặt.

Cú đá của Tần Lôi không quá mạnh. Cung nữ nằm ngất trên đất kiamột lát sau đã tỉnh lại, uất hận nhìn Tần Lôi chằm chằm, rồi mấp máy môi định mở miệng.

Tần Lôi lại nhẹ nhàng dẫm một chân xuống, cung nữ kia vội vàng ôm đầu im lặng. Nhưng cái chân rốt cuộc không hạ xuống. Tần Lôi hòa nhã nói:

- Chỉ cần ngươi im lặng trong hai khắc, ngươi có làm được không?

Cung nữ nhìn cái gan bàn chân cóthể hạ xuống bất cứ lúc nào của Tần Lôi, oán thán trong lòng: “Muốn chửi người mà cũng khó vậy sao." Nành tachẳng còn hứng thú mở mồm nữa, ngoan ngoãn ngồi bất động ở góc tường.

Tần Lôi cười ôn hòa:

-Thế này mới ngoan chứ, chỉ cần ngươi cố gắng, ta sẽ có thưởng cho ngươi.

Sau đó hắn khẽ dặn dò vào tai một hộ vệ bên cạnh mấy câu, rồi ngồi ngay bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, không thèm để ý đến cung nữ kia nữa.

Chẳng được bao lâu, Thẩm Thanh ở bên cạnh lại khẽ nhắc nhở:

- Điện hạ, hai khắc đã qua rồi ạ.

Tần Lôi gật đầu, nói với cung nữ ở góc tường:

- Ngươi có thể đi được rồi.

Cung nữ nhất thời không kịp phản ứng, một lát sau mới kinh ngạc nói:

- Điện hạ, người không đùa đấy chứ?

Lúc này Thẩm Thanh rút thanh đao ở thắt lưng ra, cắt đứt dây thừng trên người cô.

Tần Lôi khẽ mở mắt, nhe răng nói:

- Trong vòng mười hơi thở, nếu ngươi không đi thì xem như người sẽ chọn kiếp sống trong kỹ viện rồi.

Cung nữ ôm bờ vai tê dại, vịn mép giường đứng dậy, cũng chẳng dám hỏi thêm, vận động một chút rồi lảo đảo chạy ra ngoài. Tần Lôi đi theo ra, đứng sau lưng cô cười nói:

- Đi càng xa càng tốt, về phương nam đi. Tránh xa con người đó thì hơn.

Cung nữ hơi khựng người, gật đầu định đi. Tần Lôi lại gọi:

- Đứng lại.

Cung nữ bị Tần Lôi khiến cho khiếp sợ ngay từ đầu, hoàn toàn không rõ bước tiếp theo hắn sẽ làm gì. Vốn sớm đã thành “chim sợ cành cong”, nghe vậy, lập tức xoay người quỳ xuống, không nói một lời.

Tần Lôi nhận một bao quần áo từ tay một hộ vệ, đưa cho cungnữ, ôn hòa nói:

- Tỷ tỷ, đây chính là phần thưởng ta dành cho tỷ, cầm lấy rồi đi đi. Sống cho tốt, đừng códính dáng vào những chuyện rắc rối chốn kinh thành nữa. Đi đi.

Cung nữ thấy Tần Lôi không có hành động gì xấu, liền xoay người bước đi mang theo cả một đống nghi vấn.

Lúc này từ Tây Sương truyền tới một tiếng hét chói tai:

- Điện hạ....

Âm thanh cao vút, thê lương.

Cung nữ vừa chạy ra khỏi cửa lúc này bừng tỉnh, đang định xoay người hét lên thì một thanh đoản đao đen từ phía sau đã cắt đứt yết hầu cô. Cung nữ mềm oặt ngã ra phía ngoài cửa, được một vệ sĩ áo đen đỡ lấy, bế vào một chiếc xe ngựa khác không biết đã dừng ở ngoài cửa từ khi nào.

Hai chiếc xe ngựa vừa vặn chặn kín cái cổng, làm bên ngoài không có cách nào thấy được tội ác xảy ra bên trong.

Tần Lôi lắc lắc đầu có chút nuối tiếc. Giọng nữ cao vút kia tiếp tục gào thét:

- Điện hạ, ta cung khai. Xin tha cho ta. Taxin khai. Ta không muốn đi làm doanh kỹ... ta muốn về nhà.....

Tần Lôi xua xua tay, cánh cửa rách nát lạ thường của Tây Sương mở ra, Thạch Mãnh lôi từ một cung nữ mềm oặt từ bên trong ra. Tuy khắp người ướt đẫm mồ hôi, nhưng quần áo chỉnh tề, hoàn toàn không bị Thạch Mãnh giở trò.

Tần Lôi tức giận nhìn Thạch Mãnh, hừ lạnh:

- Không cần nữa, ngươi cứ đi làm doanh kỹ cho xong.

Cung nữ đó vùng vẫy thất thanh:

- Đừng, Điện hạ, ta là người của tứ Điện hạ, cô ta không phải. Ta biết rất nhiều thứ mà cô ta không biết.

..................

Sáng sớm tinh mơ một chiếc xe ngựa ra khỏi đông cung rồi chạy trên con phố ồn àotiếng người. Chiếc xe được cách âm rất tốt. Tần Lôi ngồi trong xe hoàn toàn không nghe được âm thanh bên ngoài. Hắn vẫn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào thùng xe, nhớ lại tin tức đã nhận được trong cái viện rách nát khiến người ta căm phẫn kia.

Vốn dĩ ngay từ đầu Tần Lôi không có ý định hỏi cung nữ đầu tiên. Kinh nghiệm nghề nghiệp từ kiếp trước đã nói cho hắn, phụ nữ là thứ sinh vật kì quái. Nếu bị tổn thương về thân thể, sẽ chỉ làm họ bị cảm giác hoặc là phẫn nộ hoặc thống hận chi phối. Khi đó dù lăng trì hay là ngũ xa phanh thây cũng đừng mong moi được một từ nào từ mồm họ.

Vì thế mà ngay từ khi bắt đầu Tần Lôi đã không ngừng đánh vào tinh thần hai cung nữ này. Kết quả là khiến một người bị dọa sợ đến mức không dám nói câu nào, hoảng sợ bỏ trốn. Người kia thì nghĩ ngườiđầu tiên đã khai rồi, tinh thần suy sụp, tự nhiên khai hết.

Tần Lôi hiểu rõ, thân là nữ gian được huấn luyện nghiêm ngặt, không thể nào suy sụp tinh thần nhanh như vậy. Vì thế Tần Lôi không hy vọng cung nữ đầu tiên sẽ nói ra những thứ mà hắn muốn biết. Hắn chỉ cần tạo cho cung nữ thứ hai hiểu sai tự khai ra là đủ rồi.

Còn tiếng kêu kia, chỉ là chuyện ngoài ý muốn, vuột ra từ miệng nữ gian kia lúc bị ném xuống. Cái chuyện ngoài ý muốn đó cũng đã gây nên cái chết bất ngờ cho một nữ gian kia.

Tất cả những thứ đó đều không quan trọng.Quan trọng là rốt cuộc Tần Lôi đã có được thông tin mình muốn. Mặc dù tin này chẳng khiến người ta vui tí nào.

Niệm Dao quả nhiên không phải tự sát.

Hôm đó vừa nghe tin Niệm Dao thắt cổ tự tử, Tần Lôi hết sức khiếp sợ, không thể nào chấp nhận được sự thật đó.

Một cô gái dámmắng hoàng tử “ không bằng loài cầm thú” thì tính tình hẳn là rắn rỏi khí khái lại hành động độc lập, sao lại có thể tự tử mà chết được. Cho dù có tự tử chết thật thì cũng không thể nào chọn cách chết oan uổng là treo cổ như thế.

Tần Lôi nhớ rõ trên giường Niệm Dao có một cái kéo. Hắn cho rằng Niệm Dao tự tử bằng kéo, thì mới đúng với tính cách của cô.

Tất nhiên đó chỉ là suy đoán, vẫn cần phải có chứng cứ.

Chứng cứ ở ngay trên người Niệm Dao, ngoài vết tím trên cổ cô ra, phía sau gáy còn có một vệt bầm màu xanh, hơn nữa sắc mặt kinh hoàng, trong móng tay còn dính lại những sợi tơ tằm. Điều này cho thấy rõ ràng là bị bịt mồm cho đến khi chết vì ngạt.

Căn cứ vào sợi tơ trong móng tay Niệm Dao, Tần Lôi xác định là do cung nữ làm, vìthế hắn hướng nghi ngờ vào mấy cung nữ có mặt tại hiện trường ngày hôm đó.

Thế là thừa dịp hai trong số các cung nữ đó xuất cung mua phấn nước, Thạch Mãnh vẫn không ngừng theo dõi bọn họ đã tóm gọn một mẻ.

Cuối cùng, cung nữ tự xưng mình là nữ nhân của tứ Điện hạ đã nói ra chân tướng: chưởng quản Nội Thị Tỉnh của tứ điện hạ, một tháng trước giao cho ả một cô gái xinh đẹp tính tình cương liệt, bảo ả huấn luyện cô gái đó. Chỉ có điều mục đích huấn luyện có chút kì lạ, yêu cầu ả phải hết sức nuông chiều cô ta, việc gì cũng nghe theo cô ta, chẳng khác gì phục tùng công chúa vậy.

Tần Lôi còn nhớ rất rõ dáng vẻ sợ hãi của cung nữ tự nhân mình là nữ nhân của tứ Điện hạ khi nói tới đây, xem ra là bị Niệm Dao hành cho thảm rồi.

Cuối cùng, vào cái đêm trước ngày Tần Lôi về nước, bọn họ được phái đi đông cung, khi đó Niệm Dao chính là người được cử đi làm nữ quan ở thư phòng Thái tử. Mới miễn cưỡng nịnh tiểu tổ tông đi theo.

Loại người ngang ngạnh như Niệm Dao đương nhiên cũng không dám ho he trước mặt Thái tử, cho nên chưa được thấy mặt Thái tử thì lại chuyển tới dưới chiếu Tần Lôi.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch