Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 67: Không có việc gì lo lắng. (1)

Chương 67: Không có việc gì lo lắng. (1)





Những người tôn quý nhất trong Đại Tần không chỉ có một.Cái người vừa mới xuất hiện chính là một trong số vài người tôn quý nhất.

Câu này hơi khó đọc, nhưng đơn giản là muốn nói rõ mặc dù vài người có trọng lượng thế nhưng trước mặt lão thái thái thì còn chưa là cái gì.

Tất cả mọi người đều quỳ xuống, bất luận là hai mẹ con quý phi đang điên cuồng hay hai huynh đệ họ Tần đang cố gắng chịu đựng.

Được Cẩn phi dìu, lão thái thái run rẩy nhìn lướt qua bốn người đang quỳ. Cho đến khi nhìn thấy cái đầu tóc bù xù của quý phi đang quỳ bên cạnh tam công chúa thì hừ lạnh một tiếng, làm cho hai người đó câm như hến, lạnh run cả người. Chắc là bà đang liên tưởng đến chuyện tình đáng sợ nào đó.

Qua một lúc lâu, Tần Lôi len lén nhìn lên vị trí trước đó của thái hậu thì đã không còn một bóng người nào nữa. Hắn nhìn sang thái tử, thấy hai mắt của gã đang nhắm nghiền, quỳ xuống không nhúc nhích.

Tần Lôi cũng phát hiện ra quý phi cùng tam công chúa đều như vậy. Điều làm cho hắn buồn bực ở trong lòng là bản thân không biết cái uy nghiêm kia nó như thế nào mà có thể làm cho ba người vốn quen với địa vị cực cao lại phục tùng như vậy. Thậm chí những người này còn không dám lên tiếng.

Mặc dù không biết rõ thế nhưng Tần Lôi biết lão thái thái hiền lành đêm đó chỉ là một mặt khác của thái hậu mà thôi, thậm chí đó cũng có thể là một cái bóng.

Tháng bảy, mặt trời chói chang càng lúc càng lên cao giống như muốn làm bốc hơi tất cả các sinh vật trên thế gian. Hơi nước trong hồ bốc lên càng lúc càng nhiều. Do không có một ngọn gió nào làm cho ở trên hồ hình thành một đám sương trắng lơ lửng.

Những tảng đá bên bờ hồ dưới cái nóng như thiu như đốt còn chịu không được huống hồ còn là con người. Mồ hôi còn chưa kịp chui ra đã bị bốc hơi hết làm cho lượng nước trong thân thể giảm đi rất nhanh, mà khi thân thể thiếu nước sẽ gây ra các tình trạng chóng mặt, buồn nôn và các triệu chứng khác lần lượt xuất hiện.

Có không ít người ở xa xa đi qua đi lại nhưng không có bất cứ một người nào dám tới gần.

Thái tử chưa từng tập võ nên là người đầu tiên không thể chịu đựng được. Chỉ nửa ngày thôi Tần Lôi đã thấy sắc mặt gã trắng như tờ giấy, cơ thể lung lay rồi rốt cuộc nằm lăn ra mặt đất.

Tần Lôi nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng kéo hắn lên. Thái tử đang rơi vào trạng thái nửa hôn mê vẫn khẽ lắc đầu, rên rỉ nói:

-Đừng…

Tần Lôi cười cười, đứng dậy kéo thái tử cho lên lưngmình. Hai người đang quỳ còn lại trên mặt đất đều không thể tin được vào hành động của Tần Lôi.

Thái tử nằm trên lưng mạnh mẽ nói:

-Không được đối nghịch với bà nội…

Tần Lôi không biết vì sao bọn họ lại sợ hãi như thế đối với vị lão thái thái nhìn qua chẳng hề đáng sợ chút nào kia. Hắn quay lại nhìn thái tử ở phía sau nói nhỏ:

- Cho dù như thế nào hôm nay ta sẽ đứng ra chịu cho ca ca.

Thái tử ở phía sau hắn cố gắng lắc đầu.

Tần Lôi tiếp tục nói:

-Thực sự đây là lần đầu tiên có người đứng ra đỡ cho tiểu đệ.

Thái tử lặng lẽ lấy tay ôm lấy cổ Tần Lôi, không nói thêm lời nào nữa.

Lão lục cùng với hai vị phu nhân đẫm lệ chạy tới giúp đỡ Tần Lôi đưa thái tử vào trong chỗ mát. Tần Lôi nhìn thấy vị phu nhân này mặc trên người y phục được thêu chín con phượng hoàng màu vàng nhạt thì biết đây là Hoàng hậu nương nương.Trong lòng hắn hơi kinh ngạc, nhưng lúc này không phải là trường hợp nói chuyện. Hắn thi lễ với hoàng hậu xong liền quay đầu đi về vị trí hai người phụ nữ kia đang quỳ rồi tiếp tục quỳ xuống.

Thời tiết càng ngày càng nóng, những con ve sầu đang đậu trên tán cây bên hồ kêu lên như bị điên làm cho đầu Tần Lôi đau như muốn nứt. Hắn thấy gương mặt hai người phụ nữ tuy uể oải nhưng vẫn đang cố gắng không ngã xuống. Ngoại trừ một lần nữa bội phục cái gen tốt của tiểu mập mạp, hắn cũng sinh ra hứng thú với Thái úy Lý Hồn, người đã sản sinh ra đám quái vật này.

Kiếp trước Tần Lôi cũng đã từng phải đứng dưới trời nắng chói chang, có lúc sau giờ ngọ mỗi ngày đều phải khổ luyện dưới ánh nắng như thế này. Lúc này hắn cảm thấy hết sức bình thường. Lúc nãy hắn lung lay lắc lắc một lúc là do mới quỳ xuống lần nữa xong tất cả lại trở về bình thường.

-Chẳng lẽ ta dự đoán được ngày này sẽ xảy ra.

Hắn cười khổ trong lòng.

Ý nghĩ lại thay đổi tới tiểu mập mạp, hôm qua gã xui khiến Tần Lôi đánh công chúa, cũng chính là biểu muội của gã nên mới có chuyện tai bay vạ gió ngày hôm nay, thực là chết tiệt. Chuyện hai người hẹn gặp nhau vào năm ngày sau để xem hoa ngắm cảnh bên bờ sông chắc không thực hiện được nữa rồi. Giờ Tần Lôi phải nghĩ ra một biện pháp trả thù gã mới được.

Miên man suy nghĩ một lúc, bên cạnh có tiếng “phù phù” vang lên, Tần Lôi vừa nhìn sang đã thấy công chúa muội muội ngã sấp xuống, thế nhưng nàng không có vận mệnh tốt như thái tử, có một người đệ đệ không sợ tới giúp đỡ. Nàng chỉ có thể dựa vào phiến đá bên cạnh người mà rên rỉ một cách khó chịu.

Tần Lôi nhìn về phía vị quý phi tóc tai bù xù như ác quỷ, phát hiện nàng đang nhìn chằm chằm vào mình, căn bản chẳng thèm để ý nào tới sự sống chết của đứa con gái.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch