Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 81: Trầm Cữu Cữu vi nhân tứ hải (1)

Chương 81: Trầm Cữu Cữu vi nhân tứ hải (1)





Khi Trầm Thanh từ bên ngoài vào, Tần Tứ Thủy đã trải một lớp vải dầu trên bàn, bày lên một miếng bò nướng, thỏ quay, hươu cách thủy, còn có cá diếc mới bắt dưới sông. Y cẩn thận khéo tay đổ nước ngập cá, thả chút muối, rồi nấu theo cách thôn dã. Mùi hương ngào ngạt khiến cho mọi người mệt mỏi một đêm phải ngọ ngoạy ngón tay.

TrầmThanh và Mã Chí gặp nhau nên đang ngồi tâm sự. Lúc này, Tần Tứ Thủy bưng lên một bàn toàn rau dại, nói với Tần Lôi:

- Điện hạ, có thể dùng bữa rồi.

Tần Lôi bảo Trầm Băng:

- Đi lấy hai hũ rượu lại đây.

Trầm Băng vui vẻ nhảy lên, vén màn trướng chạy đi. Lúc này, rượu trắng mang lên, hai nước Tề Sở đều không quen loại rượu nặng đến say lòng người này. Cho dù là tại nước Tần cũng không có quý tộc nào nhìn thấy, chúng chỉ được lưu truyền trong tầng lớp dưới cùng. Nếu không cóTần Tứ Thủy, Tần Lôi cũng không biết thời đại này đã xuất hiện rượu trắng.

Đối với một người tham gia quân ngũ cuồng nhiệt mê rượu mạnh, khi mới uống rượu, Tần Lôi không nhận thấy rượu có mùi gì, chỉ bảo Tần Tứ Thủy mua Tiên Nhân Thiêu. Lần này lên phía bắc, uống không ít rượu, Tần Lôi nhất định bắt Trầm Thanh mua hết số Tiên Nhân Thiêu còn tồn kho, đủ chất đầy năm xe ngựa. Hoa lão bản Tiên Nhân Thiêu cười mừng đến mấy ngày không ngủ được.

Mấy người Tần Lôi ăn mặc quần áo đơn giản, lương thực cũng bỏ hết đằng sau, chỉ mang theo mười bình Lão thiêu, vốn nghĩ để mình uống vậy là đủ rồi, ai ngờ nhiệt độ ở đây thật khác thảo nguyên, khiến cho rượu lâu năm đã thành của hiếm vật lạ, làm toàn thể vệ sĩ mơ ước. Thực ra Tần Lôi không tiếc họ uống, chỉ là mới uống lần đầu, cả đám đã say khướt gục thẳng từ chiều hôm trước đến tận khi mặt trời lặn hôm sau, làm lỡ tròn một ngày đêm hành trình Bởi vậy hắn mới khống chế nghiêm ngặt lượng rượu bọn họ uống, mỗi ngày chỉ được uống một vò, hơn không bàn nữa.

Thứ càng không chiếm được thì lại càng mong, bị vò rượu này xông lên não một lần, uống rượu khác chỉ thấy nhạt nhẽo không mùi không vị chán ngắt. Các vệ sĩ ngày nào cũng quấy Tần Lôi, mong hắn khai ân, ban thưởng chút rượu trắng.

Thứ rượu trắng của Tần Lôi, trên xe ngựa của các vệ sĩ cũng có, nhưng không có sự cho phép của hắn, không ai dám động vào . Vì ngay từ ngày dầu tiên, hắn đã thầm truyền tâm tư cho thủ hạ: nếu là của ngươi, Điện hạ nhất định sẽ ban cho ngươi, nếu Điện hạ không ban cho ngươi, tuyệt đối ngươi không nên mơ ước. Ngày qua ngày, rốt cuộc nó đã hình thành một thói quen tốt.

Khi TrầmBăng đem mười vò rượu đến, muốn kiểm tra cho Tần Lôi, hắn lắc đầu:

- Không cần. Ta tin tưởng các huynh đệ của ta. Ngày hôm nay uống thoải mái!

Tất cả vệ sĩ ở trong hay ngoài trướng cùng rộ lên hoan hô, thậm chí còn có người chẳng ngại kiêng kị phạm húy, hô “vạn tuế”

Tần Lôi nhăn mày, biết đây là chân tình bộc ra, khẩu vô ngăn cản, liền không nói gì nữa. Đợi mọi người đều nhận bát rượu, Tần Lôi nhìn thuộc hạ ngồi quanh trướng bồng, đôi mắt bọn họ đầy trông mong.

Tần Lôi cười mắng một tiếng:

- Không nên dùng cái ánh mắt bụng đói kêu vang này nhìn ta.

Hắn cũng không dong dài nữa, chỉ chén sứ trắng trên bàn, nâng lên nói:

- Hôm nay gặp lại Mã Chí, ngày mai đến nông trường Bắc Sơn, thật đáng mừng. Cạn!

Mọi người nhất tề giơ cao bát chạm nhau canh cách, cao giọng hô:

- Tạ ơn Điện hạ!

Cùng uống một hơi cạn sạch. Tần Lôi cũng uống sạch rượu trắng trong chén, hơi nóng cay nồng xông lên khiến cho hắn phải nheo nheo mắt. Nhìn từng cặp mắt trông mong của các thuộc hạ, Tần Lôi há miệng cười, gắp một miếng thịt bò vào chén, nói với thuộc hạ:

- Ăn thôi.

Một đám hán tử như hổ đói vồ mồi ăn như điên. Nhất thời toàn bộ khu trướng đều vang lên tiếng nhai nuốt, tiếng va bát chạm đũa đinh đang, át hết mọi tiếng động khác.

Tần Lôi ngồi bên cạnh Mã Chí ,Trầm Thanh, đồ ăn của họ do Tần Tứ Thủy tự chuẩn bị, hơn nữa, ăn cùng hắn, đámthuộc hạ luôn luôn câu nệ. Mấy người này vừa ăn thong thả vừa nói, không có cảnh náo nhiệt như nơi khác.

Tần Lôi tỉ mỉ hỏi Mã Chí tình hình sau khi từ biệt. Mã Chí nhắm mắt nhớ lại một chút, bắt đầu kể về quá trình đột phá vòng vây về nước.

Bởi vì đại đội ngũ của Tần Lôi đột nhiên bỏ lại đám gián điệp một thời gian. Lợi dụng khoảng thời gian này, Tần Lôi lập tức Trương Gián Chi và Trầm Lạc đi, song song với đó, triệu tập các thám báo tản mát khắp Ứng Châu, một vào một ra, nhân số không nhiều không ít. Cho nên tới khi các gián điệp định thần lại, một lần nữa nhằm vào đoàn người của Tần Lôi nhưng không ai phát hiện ra kế đánh tráo của hắn.

Đi được một ngày một đêm, lại thả Trầm Lạc và Quán Đào, lúc này hai người cũng chỉ có thể cười khổ.

Với thân phận thương nhân của Trầm Lạc, vào Kinh, chỉ cần không gây tai họa cho Tần Lôi, không để lộ Quán Đào, khi mà trên dưới nước Tề đều bị bố trí sở Đại Tán Quan kia thu hút sự chú ý, sẽ dễ dàng hơn.

Dọc đường, đi qua nhiều thành phủ lớn nhỏ của nước Tề, chỉ cần nhìn thấy lá cờ của Trầm Lạc quan binh thủ thành chẳngdám làm khó dễ, mà còn tươi cười đón chào.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch