Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 88: Bảo kiếm cô linh linh

Chương 88: Bảo kiếm cô linh linh





Tần Lôi thản nhiên nhìn Hoàng Phủ Chiến Văn.

Nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên giảm xuống.

Sắc mặt âm trầm của Hoàng Phủ Chiến Văn liền biến đổi, bàn tay giữ chặt lấy bảo kiếm bên hông đã buông ra, không quyết đoán nhặt lấy bảo kiếm, cuối cùng buồn bực nói:

- Điện hạ! Nhất định phải đến bước này sao?

Tần Lôi thản nhiên, cười nhạo nói:

- Hỏi hay lắm, đây chính là vấn đề mà ta định hỏi ngươi.

Không đợi Hoàng Phủ Chiến Văn trả lời, Tần Lôi nói:

- Ta biết tâm ngươi không ở bên Thái tử.

Tru Tâm nói như vậy.

Tần Lôi xua xua tay, ngăn cản Hoàng Phủ Chiến Văn biện bạch, tiếp tục nói:

- Ta không có hứng thú muốn biết ngươi là người của ai.

Hoàng Phủ Chiến Văn không nói được gì, yên lặng chờ đợi Tần Lôi nói tiếp.

Tần Lôi nhìn gã, thản nhiên nói:

- Bởi vì theo ta thấy việc này không quan trọng.

Hắn cầm cái chặn giấy đập xuống bàn, âm thanh thanh thúy khiến Hoàng Phủ Chiến Văn đang thất thần giật nảy mình.

Đến khi trở lại bình thường, gã lại nhìn Tần Lôi, phát hiện ánh mắt lạnh lùng của hắn đang nhìn mình. Lúc này hai mắt luôn ôn hòa đột nhiên sắc lạnh, giống như ánh mắt của Lang Vương nơi thảo nguyên, trong uy hiếp có sự coi thường.

Hoàng Phủ Chiến Văn thấy sự hủy diệt trong ánh mắt đó, giống như việc nhẹ nhàng bóp chết một con côn trùng. Họng gã run lên, cảm thấy lưng mình đang đổ mồ hôi.

Nét mặt Tần Lôi không chút thay đổi, vuốt ve cái chặn giấy, giọng nóilãnh đạm không chút biểu cảm:

- Ngươi còn có thể lựa chọn lập trường với ta. Hoặc là bằng hữu, hoặc là kẻ địch. Hoàng Phủ Tướng quân chọn thế nào?

Hoàng Phủ Chiến Văn né tránh ánh mắt của Tần Lôi, cúi đầu không nói. Gã cảm giác thấy lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi, bị gió lùa đến buốt lạnh. Nếu cứ lá mặt lá trái thì vị Điện hạ tính tình cổ quái này nhất định không buông tha cho mình. Gã cũng không còn lựa chọn nào khác, thân phận Hoàng tử của đối phương khiến gã chân tay co cóng. Hơn nữa, đối phương còn có Chung Ly Khảm và đội vệ binh trăm người, gộp lại cũng lên đến năm trăm người. Nếu muốn lặng lẽ mà giam lỏng hắn là điều không thể.

Trong lòng Tần Lôi cảm thán, nếu không có thân phận Hoàng tử này thì dù có uy hiếp thế nào, e là cũng không thể khiến vị Tướng quân này cúi đầu. Quán Đào nói đúng, người tuân thủ quy tắc mới có thể dành thắng lợi. Nếu mình không coi mình là Hoàng tử thì sao có thể trông mong người khác đối đãi với mình như Hoàng tử đây?

Hắn cũng biết hăng quá hóa dở, liền thay đổi, buông tha gã, nỉ non nói:

- Trên võ đài hôm nay, ta đã tỏ đủ thiện ý. Ta không cần ngươi phải báo đáp chân thành, không cần sự hy sinh của ngươi, thậm chí không cần sự tín nhiệm của ngươi.

Hoàng Phủ Chiến Văn ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt sáng như sao của Tần Lôi. Tần Lôi nhu hòa nhìn gã, mỉm cười nói:

- Ta biết lúc đó ngươi không giả bộ, lời ta hứa với ngươi cũng không phải là giả. Ta sẽ giúp ngươi trở lại sa trường. Ngươi tin không?

Hoàng Phủ Chiến Văn gật đầu.

Tần Lôi nhẹ nhàng đặt cái chặn giấy về chỗ cũ, nhu hòa nói:

- Coi như báo đáp, ta chỉ cần ngươi phục tùng trong thời gian này, được chứ?

Cuối cùng thì Hoàng Phủ Chiến Văn cũng không cầm cự được, chán nản quỳ rạp xuống đất. Y tháo thanh kiếm bên hông, cầm hai tay dâng lên Tần Lỗi.

Tần Lỗi cười, Trầm Thanh tiến lên nhận lấy bội kiếm. Hành động này của Hoàng Phủ Chiến Văn là bày tỏ ý nguyện trung thành.

Tần Lôi hỏi Trầm Thanh:

- Những người kia ăn uống thế nào rồi?

Trầm Thanh cúi đầu đáp:

- Khởi bẩm Điện hạ, lúc thuộc hạ đi ra thì đại đa số đã uống nhiều rồi.

Tần Lôi gật đầu, nói với Hoàng Phủ Chiến Văn đang quỳ trên mặt đất:

- Ta đã giữ mấy người đến muộn buổi sáng nay ở lại ăn bữa cơm. Đợi một lát rồi ngươi đem họ về doanh trại. Nhớ kỹ, nhất định phải khiến người bị đánh nhìn thấy. Sự việc tiếp theo không cần dặn dò nữa chứ? Đi đi.

Hoàng Phủ Chiến Văn lĩnh lệnh rồi rời khỏi.

Thấy Hoàng Phủ Chiến Văn đã đi xa, Trầm Thanh liền dâng bội kiếm lên Tần Lôi. Tần Lôi vuốt lấy vỏ kiếm cổ kính, nhấn nút cơ quan, trường kiếm sáng như dòng nước mùa thu lao ra, run nhè nhẹ trong không trung.

Lúc này Trầm Thanh mới phát hiện tay Tần Lôi đang run lên.

Hắn vốn định hỏi: “ Điện hạ, người mới thế đã sợ rồi sao?” Nhưng không hiểu vì sao, hắn không dám mở mồm.

Tần Lôi không buông tha hắn, chuyển ánh mắt từ thanh bảo kiếm về phía hắn, nhe răng nói:

- Trầm Thanh, ngươi có chút sợ ta rồi, đúng không?

Trầm Thanh lặng lẽ.

Tay Tần Lôi dần ổn định, thu thanh kiếm về, đặt trên bàn, khẽ cười nói:

- Ngươi và Hoàng Phủ Chiến Văn đều là người thành thật, không giỏi giả bộ, không thể che giấu được cảm xúc của mình.

Sau đó Tần Lôi có chút cô đơn nói:

- Đi hỏi xem Trầm Băng thẩm vấn thế nào rồi.

Trầm Thanh lĩnh mệnh rồi rời khỏi.

Tần Lôi nhìn thanh kiếm cổ linh linh trên bàn, cười tự giễu.

Các huynh đệ của Vệ quân Thái tử có chút bực tức. Hôm qua, Tướng quân truyền lệnh tới, nói sáng hôm nay chỉ cần ngủ yên, không cần để ý tới tiếng kẻng tập kết. Nhưng nghe nói vẫn có kẻ chưa mở mắt chạy đến, đểNgũ Điện hạ đến cứu mạng cỏ rác. Kết quả là hại các huynh đệ trong vệ quân phải lãnh năm quân côn.

Các huynh đệ trong vệ quân không một lời oán trách Tướng quân. Dù sao thường ngày thái độ làm người cũng như vậy. Nghe thân binh của Tướng quân nói, Tướng quân phảiquỳ trước mặt ngũ Điện hạ nên mới giảm từ hai mươi quân côn xuống còn năm quân côn.

Vệ quân cũng không dám oán giận Ngũ Điện hạ, vậy là ai? Đó là Hoàng tử điện hạ ngồi tít trên cao, đừng nói là người ta có lý, dù là cố ý gây sự thì họ cũng phải cười ha hả. Ai bảo người ta là Điện hạ chứ.

Nhưng oán khí phải được trút ra, tất cả nỗi bực tức đã dồn nén vào hai trăm kẻ phản bội sáng nay.Dựa vào cái gì mà chúng ta bị đánh còn bọn họ lại được ăn rượu tiệc.

Oán khí hoàn oán khí, đánh vẫn phải đánh. Gần năm nghìn quân sĩ phân thành năm mươi đội, mỗi đội một trăm người, nằm trước Viên môn, cởi quần, lộ ra một trăm vệt tuyết trắng hoặc ngăm đen hoặc đỏ cam to nhỏ không giống nhau trên mông. Một trăm thân binh tiến về phía trước ấn vào sau lưng những tên không mặc quần này, rồi lại có một trăm thân binh tiến đến giơ cao quân côn đen thui gào thét nện xuống.

Năm quân côn nói nhẹ không nhẹ, nặng không nặng. Nếu như có quan hệ tốt với thân binh hành hình thì chỉ là việc hạ xuống vài côn qua loa. Nếu như thường ngày hai bên có xích mích thì côn sát đến thịt. Năm côn đánh vào người, nhẹ thì tróc da tróc thịc, nặng thì đứt gân đứt cốt khiến cho đội phía sau hãi hùng khiếp vía. Nếu phát hiện ra thân binh hành hinh kia thường ngày có xung đột với mình thì không thể làm gì khác hơn là cầu gia gia phù hộ. Mong có người đổi vị trí.

Trong lúc này, tại doanh địa, tiếng khóc gào, tiếng kêu thét hỗn loạn, bất kể là người đánh hay bị đánh hay đợi đánh đều nghẹn một nỗi tức giận. Đặc biệt là lúc nhìn thấy hai trăm kẻ phản bội mắt thì lờ đờ, lảo đảo ôm bọc to bọc nhỏtừ ngoài Viên môn tiến vào. Nỗi oán hận này cuối cùng đã tới đỉnh điểm. Đương nhiên giữa thanh thiên bạch nhật, bọn họ không dám gây điều thị phi.

Năm mươi tổ quân côn này bắt đầu đánh từ giờ Mão đến trưa mới coi như là xong việc. Thân binh hành hình thay ca vài lượt, quân côn cũng đứt mấy trăm.

Mãi cho đến buổi tối thắp đèn, vẫn còn nghe thấy tiếng khóc thét hòa lẫn với tiếng chửi bới từ doanh trại vọng lại. Đến khi tiếng thúc giục tắt đèn vang lên, thì âm thanh hỗn loạn kia mới dần lắng xuống.

Nhưng trong bóng tối, bóng dáng một số kẻ không an phận tán loạn trong doanh trại. Một lát sau đã tụ tập được mấy trăm hào nhân, khí thế hùng hổ tiến về phía đông bắc doanh trại.

Tất cả ẩn nấp khỏi ánh mắt của vài tên mặc đồ đen trong bóng tối. Trong đó một con ngườinhẹ chân nhẹ tay biến mất trong bóng đêm,đem tin tức truyền đến trại của chủ soái.

Sau tấm màn che của lều lớn, Ngũ Hoàng tử của Đại Tần Tần Lôi và Thái tử Vệ Tướng quân Hoàng Phủ Chiến Văn mặc thường phục, ngồi trên một bànnhỏ uống rượu. Nghe thấy báo cáo của vệ sĩ, Hoàng Phủ Chiến Văn liền đứng dậy, Tần Lôi lắc đầu nói với Hoàng Phủ Chiến Văn:

- Hết một nén hương rồi hẵng đi.

Hoàng Phủ Chiến Văn đành ngồi xuống. Tần Lôi bưng chén rượu lên cụng ly với gã, một hồi sau gã mới phản ứng lại, ngượng ngùng nâng chén rượu lên cụng, uống cạn một hơi. Tự giễu nói:

- Thường ngày quá xem nhẹ quản giáo, vô pháp vô thiên như vậy khiến Điện hạ chê cười rồi.

Tần Lôi thấy gã như vậy, biết rằng thái bình mấy năm nay quả thực đã làm mất đi lòng cam đảm của lão đầu. Hắn liền cất giọng ôn hòa nói:

- Hoàng Phủ đại ca không cần nôn nóng, Vệ quân Thái tử đã hình thành thói quen khó sửa rồi, chỉ có phá rồi lập, loạn sau đó trị mới được.

Hoàng Phủ Chiến Văn hiểu được sự thất lễ của mình. Gã nghĩ lại năm đó, mà nói với vẻ tang thương:

- Mười năm trước, khi mạt tướng còn là Hiệu úy Cấm quân, một lần mấy người trong tộc dùng binh khí đánh nhau để dẹp loạn tại doanh trại, mạt tướng đã đích thân lấy đi mười ba cái đầu. Khi đó máu chảy đầu rơi nhưng lại không chút căng thẳng.

Nói xong, gã thở dài một tiếng, ý tứ không cần nói cũng hiểu.

Lúc này, thân binh của Hoàng Phủ Chiến Văn chạy ào vào, hoảng sợ nói:

- Tướng quân, không xong rồi, doanh trại vùng đông bắc bắt đầu đánh.

Sắc mặt Hoàng Phủ Chiến Văn trầm xuống, nổi giận nói:

- Bình tĩnh chút đi, ta dạy ngươi thế nào.

Nói xong, gã nhìn Tần Lôi, Tần Lôi khẽ gật đầu. Gã liền đứng dậy hành lễ nói:

- Điện hạ cứ ngồi đó, Chiến Văn đi rồi về.

Sau đó gã liền xoay người rời đi.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch