Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 92: Xạ Thủ

Chương 92: Xạ Thủ





Quá trinh tuyển chọn bao gồm năm mục: Bắn cung, ngoài hai mươi bước bắn trúng là qua. Cưỡi ngựa, phóng ngựa quacác chướng ngại vật, sau đó trong một nén nhang chạy được một vòng là qua. Cưỡi ngựa bắn cung,ngoài trăm bước bắn ra năm mũi tên, ba mũi trúng đích thì qua cửa. Thi trí lực, cho bốn khối gỗ hình dạng không giống nhau, cùng với hai mươi đồ hình, trong một nén nhang bày ra hai mươi lại kiểu dáng thìvượt qua. Cuối cùng, sau khi cạnh tranh kịch liệt,những người còn lại chỉ cần chống đỡ mườingười áo đen vây công trong mười phút thì qua cửa.

Binh sĩ tự do báo danh, mỗi hạng mục có hơn một nghìn người, vượt qua bất kỳ mục gì thì cũng là qua cửa, thua thì bị loại. Đây là vì chiếu cố Hoàng Phủ Chiến Văn, không đến mức làm mất mặt vệ quan tinh anh của thái tử.

Lúc đó ý của Chung Ly Khảm cùng Trầm Thanh là, để cho bọn họ tùy tiện tham gia. Nếu không được thì đấu loại rồi cấp cho Hoàng Phủ Chiến Văn. Tần Lôi nhìn sắc mặt Hoàng Phủ Chiến Văn, hắng giọng cự tuyệt kiến nghị này khiến cho Hoàng phủ Chiến Văn âm thầm cảm kích.

Thật ra Tần Lôi cũng cmr thấy bất đắc dĩ, lúc đó cùng thái tử nói với nhau, một là lập nên một đội quân đặc thù, hai là chỉnh đốn vệ quân thái tử. Nếu làm ăn quá kém, đểvệ quânthái tử hỏng mất, không chỉ đắc tội Hoàng Phủ Chiến Văn, thái tử cũng sẽ không vui vẻ.

Trọng yếu nhất. thời gian còn không đên nửa năm, nếu mù quáng tự đại, thì hắncũng chỉ luyện được một ít động tác đẹp mắt, còn không bằng đi theo đường luyện tinh binh, sau này mới thực sự lớn mạnh.

Bốn ngàn quân sĩ , tám trăm người báo danh bắn tên, ba trăm người qua cửa. Đó cũng là đội có số người qua của nhiều nhất. Thế nhưng phải biết rằng, thái tử vệ có một nghìn năm trăm biên chế cung thủ, nhìn mặt Hoàng Phủ tướng quân có thể thấy được, cái thành tích này có bao nhiêu phần không ổn.

Báo danh nhiều nhất là mục cưỡi ngựa, đủ một nghìn người, xem ra trở thành kỵ binh uy vũ đều được mọi người hướng tới. Thế nhưng… những người này cưỡi ngựa trên đất bằng coi như không tồi, nhưng đã bao giờ cưỡi ngựa vượt qua lan can, khe rãnh, thậm chí là qua bức tường? Bọn kỵ sĩ nhanh chóng rớt xuống ngựa, nhưng cũng có kẻ vượt qua. Cũng may trong số năm trăm quan binh báo danh, có hai trăm vượt qua.

Hạng mục cưỡi ngựa bắn cung khó nhất, chin trăm người báo danh, một trăm người vượt qua.

Chiến đấu cũng có chín trăm người báo danh, cuối cùng chì còn hai trăm bốn mươi ngườilà không bôi nhọ cái lịch sử ẩu đả bao lâu nay của mình.

Báo danh ít nhất là hạng mục trí lực, chỉ có năm trăm người, phần lớn là người già yếu, kết quả cũng tương đối thê thảm, một trăm người qua.

Sau cùng, Tần Lôichọn từ thái tử vệ ra hơn một nghìn người như vậy cũng không có tổn thương gốc rễ, Hoàng Phủ Chiến Văn đang thấp thỏm lo lắng cũng thở dài một hơi.

……..

Nghỉ ngơi ba ngày, Hoàng phủ Chiến Văn liềndẫn Thái tử vệ hồi kinh.

Lúc này đã là tháng chín, trời cao mây mờ.

Hoàng Phủ Chiến Văn ngồi trên chiến mã nhìn đội ngũ i giảm xuống còn phân nửa, thế nhưng rõ ràng tinh thần chỉnh tề thì nghĩ tới đêm hôm qua …

Đêm qua, hắn tới phòng điện hạ cáo biệt thì thấy điện hạ giống như đangnghiền nát những chữ trọng yếu. nhưng lại không giống, bởi vì bênh cạnh còn một chậu than hồng. Nhìn thấy hắn tới, Tần Lôi buông việc trong tay, bảo hắn ngồi xuống.

Hai người hàn huyên một lúc. Sau khinói các loại “ chào tạm biệt”, “thuận gió”, cả hai liền rơi vào trầm mặc trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Hoàng phủ Chiến Văn nhìn vịđiện hạ sớm chiều ở chung hơn bốn mươi ngày qua thì thấy hắn đang mỉm cười nhìn mình.

Hoàng Phủ Chiến Văn cắn răng một cái, trầm giọng nói:

- Thuộc hạ muốn biết ngườiđứng sau lưng.

Vẻ mặt Tần Lôi không thay đổi, phảng phất sớm sẽ nghe hắn nói như vậy.

- Mấy ngày nay, ta cũng có chút hiểu biết với môn phiệt Đại Tần, biết họ hoàng phủ các ngươi có lịch sử lâu hơn Đại Tần. Cũng trường kỳ làm người đứng đầu quân giới.

Tần Lôi lại nói đến lịch sử của HoàngPhủ gia.

Hoàng Phủ Chiến Văn gật đầu nói:

- Một trăm năm.

Y nhớ lại mà không giấu được sự tự hào.

Tần Lôi mỉm cười nói:

- Một gia tộc huy hoàng lâu như vậy. có thể hoàn toàn đẩy đổ một thế lưc không?

Hoàng Phủ Chiến Văn hơi kiêu ngạo nói:

- Không thể . Hàn gia (nói trại tránh âm Hoàng gia) chỉ phục vụ quốc gia. Mặc dù lúc tình hình đặc biệt sẽ có khuynh hường, nhưng sẽ không lệ thuộc. Chưa ai có tư cách này.

Tần Lôi đứng dậy thàn nhiên nói:

- Vậy thì ta yên tâm.

Hoàng Phủ Chiến Văn đứng dậy nói theo:

- Thế nhưng thuộc hạ không yên tâm.

y nói việc Tần Lôi vì hắn chịu tội huyết án trong quân doanh, khiến y thiếu nợ một nhân tình.

Tần Lôi suy nghĩ một chút, chỉ vào cây bút trên bàn nói:

- Vậy ngươi đến viết đi.

Hoàng phủ Chiến Văn suy nghĩ một chút, than thở:

- Cũng tốt.

Ytiến tới nhấc bút, chấm mực, vung bút viết lên giấy. Sau đó đưa giấy cho Tần Lôi. Tần lôi không nhìn, mà chỉ némvào bên trong châu than. Lửabùng lên nuốt gọn tờ giấy.

Tần Lôi cười cười với hắn:

- Ta biết nếu trong lòng ngươi còn có vấn đề thì như thế này nhanh gọn hơn.

Hoàng Phủ Chiến Văn bất đắc dĩ cười nói:

- Điện hạ khoan hậu, Chiến Văn cảm kích vô cùng.

Y biết Tần Lôi không muốn mình trả nợ nhanh như vậy.

Y không biết, mình vừa đi, Tần Lôi liền dập tắt chậu than. Một lát sau, mở chậu ta, chỗ tro giấy thình lình hiện ra bốn chứ. Lúc này Tần Lôi mới thở phào một hơi nói:

- Lão huynh, không phải ta giảo hoạt. chỉ có thể nói ngươi ép ta.

Để chuẩn bị cho khoa tình báo, hắn vừa mới chế tạo ra mực bột bạc, đang muốn thí nghiệm thì Hoàng Phủ Chiến Văn lại tới.

…..

Sau khi Hoàng Phủ Chiến Văn cùng Thái tử vệ khởi hành, Tần Lôi cũng bắt đầu huấn luyện đặc chúng…

Đứng trên võ đài,xuống đội quân bên dưới, Tần Lôi hét lên:

- Hoan nghênh các ngươi, những người chiến thắng!

Thanh âm truyền rất xa, aicũng nghe thấy.

Câu nói đầu tiên liền xóa bỏ nỗi buồn li biệt của binh sĩ. Đúng vậy, chúng ta là người thắng, tất nhiên sẽ có tương lai xán lạn.

Tần Lôi thấy trong mắt bọn họ mang vẻ đắc ý, đột nhiên cười nhạo nói:

-Nhưngcác ngươi ở trong mắt ta chỉ là một đám thái điểu. Hiểu thái điểu không? Chính là gà, thái điểu chính là thứ để làm món ăn!

Binh sĩ vừa có chút kiêu ngạo, đương nhiên không phục.

Tần Lôi chỉ vào một tiểu tử cao như cây trúc, cười nói:

- Ngươi tên là Du Tiễn, có lẽ là người bắn cung số một .Ngươió gan thi với hắn không.

Sau đó, một người ho khan liên tuc, lưng vác trường cung đứng dậy

Mọi người xôn xao. Trong bắn tên thì điều đầu tiên cần là phải ổn đinh, mọi người dưới đài thấy người thanh niên này ngay cả đi cũng cần nhờ người đỡ, làm sao có thể so với người xuất thân thợ săn, bách phát bách trúng Du Tiễn.

Du Tiễn đảo mắt nghĩ ngợi, mọi người đều kêu đánh, cũng không tổn hại mặt mũi, còn có thể lưu lại một ấn tượng tốt với điện hạ. Vì y bướcra khỏi hàng chắp tay nói:

- Tiểu nhân ứng chiến!

Có quân sĩ đưa chuyển bia ngắm đến, đi quá hai mươi bước, Du Tiễn nhìn về phía thanh niên đang ho khan kiên tục, thấy hắn lắc đầu liền cao giọng nói:

- Lui ra xa!

Binh sĩ đối diện nghe vậy, liền đưa bia ngắm lui xa hơn mười trượng.

Du Tiễn vừa định nói, thanh niên nhìn trông như có bệnh kia thừa dịp cơn ho gián đoạn, thở dốc nói:

- Trăm bước.

Du Tiễn muốn vả vào mồm tên to đầu này, bật cười nói:

- Vậy, bệnh ca, trăm bước bắn cung ba tạ, ngươi có thể kéo cung hay không?

Bệnh ca gỡ trường cung trên lưng xuống, ho khan một trận rồi nói:

- Bốn tạ…

Toàn trường cười vang, toàn bộ cung doanh thái tử vệ, có thể kéo cung ba tạ không quá mười người, hơn nữa chỉ có một mình Du Tiễn có khả năng bắn tên như thường.

Nhưng mà Du Tiễn đa đổ mồ hôi. Thần tiễn thủ có anh mắt rất sắc bén, lúc trước hắn chẳng qua bị sự kiêu ngạo che mắt, nhưng vừa thấy trường cung liền tỉnh lại. Cung tên Lạc Nhật, thân làm bằng huyền thiết, dây làm từ gân giao long nặng tới bốn tạ.

Chính xác là cũng bốn tạ. Nhìn cánh tay cầm cung của đối phương thon dài mà ổn định.

Sắc mặt DuTiễn trắng bệch đứng ở đó, mồ hôi thành từng giọt chảy xuống gò má. Mọi người biết, hắn gặp phải kẻ mạnh.

Một lúclâu Du Tiễn quay người, quay về phía Tần Lôi dập đầu, xấu hổ nói:

- Xin điện hạ thứ tội, tiểu nhân đã thua. Thế nhưng tiểu nhân nhất định phải bắn ra mười mũi tên.

Tần Lôi hiếu kỳ hói:

- Nếu thua, vì sao còn bắn?

Du Tiễn thê thảm nói:

- Một tiễn thủ, có thể bại, không thể trốn.

Tần Lôi khen ngợi nói:

- Tốt, ngươi so với tưởng tượng của ta còn tốt hơn. Cho ngươi bắn trước mười mũi, rồi ta sẽ để Hứa Do sư phụ bắn mười tên cho ngươi tham chiếu, Ngươi cần quý trọng cơ hội này nha.

Bia ngắm được đặt ngoài trăm bước. Có binh sĩ mang cây cung ba tạ tới cho Du Tiễn. Du Tiễn ổn định tâm thần, hít một hơi dài, nói với người bênh tên Hứa Do kia:

- Hứa sư phụ, vãn bối bêu xấu.

Hưa Do cười cười xem như đáp lại.

Nói xong, ylấy ra một mũi tên dài, đặt vững vàng trên cung, hét lớn một tiếng, kéo dây cung, mắt nhắm lại, liền buông tay. Dây cung bật lại, mũi tên biến bất trong không khí, chớp mắt xuất hiện tại bia ngắm, ngay giữa hồng tâm.

Mọi người lớn tiếng khen hay..

Du Tiễngần như đứng yên, liên tiếp bắn ra tám tên, toàn bộ trúng hồng tâm. Đến mũi tên thứ chín , hắn đã tới cực hạn, cánh tay hơi run rẩy.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch